Trình Ly Nguyệt đến cổng công ty, cô thì không vội vàng gì, dù sao cô cũng là người đi nhận lời xin lỗi chứ không phải bên xin lỗi, năm xưa Lục Nhã Tình cũng hành hạ cô không ít, cô ta hận cô từ tận đáy lòng.
Trình Ly Nguyệt đến trễ, khiến cho hai cô gái đang ở trước cửa văn phòng cô cực kỳ bực bội, nhưng lại phải nhẫn nhịn, họ ôm bó hoa giống của ngày hôm qua đứng một lúc lâu, những người qua lại trong công ty đều nhìn chằm chằm cười nhạo họ.
Tống Y Na càng thê thảm hơn, mũi vừa mới làm xong, cô ta đeo khẩu trang đứng đó, cô ta sợ lát nữa Trình Ly Nguyệt lại đánh vẹo mũi cô ta, thế thì chẳng khác nào hủy dung.
"Rốt cuộc cô ta có đến hay không vậy?" Lục Nhã Tình đã không còn kiên nhẫn nữa.
"Chắc chắn là cô ta cố ý mà!" Tống Y Na cũng cắn răng, từ bé đến lớn, chưa bao giờ chịu nhục nhã thế này.
Nếu không phải bị Cung Dạ Tiêu uy hiếp, họ cần gì phải đứng ở đây làm trò cười cho người khác? Lần này, họ đều nhục nhã đến chết mất.
Cuối cùng, có người nói một cậu.
"Nhà thiết kế Trình đến rồi."
Bọn họ cùng nhìn ra lối cửa ra vào, chỉ thấy Trình Ly Nguyệt cất những bước đi tao nhã, cô mặc một bộ váy xám đậm, tóc xõa dài, miếng gạc trắng trên đầu, nếu nhìn từ xa cứ như một chiếc nơ bướm màu trắng tinh khôi, làm tôn lên khuôn mặt trắng trẻo xinh xắn của cô, thế mà trông rất có cảm giác thẩm mỹ.
Đã bị thương mà vẫn có thể đẹp ở một tầm cao mới, điều này khiến cho những người cũng bị thương như bọn Lục Nhã Tình càng tức điên hơn.
Trình Ly Nguyệt cũng đã thấy hai cô gái đang ôm bó hoa, nhưng cô giả vờ như không nhìn thấy, đi thẳng vào văn phòng của mình, đóng cửa lại.
Lục Nhã Tình và Tống Y Na nhìn nhau, Lục Nhã Tình cắn môi, hậm hực kéo Tống Y Na đi gõ cửa văn phòng cô, sau đó bước vào.
Trình Ly Nguyệt xoay đầu lại nhìn họ, đợi họ xin lỗi.
"Cô Trình, xin lỗi, hôm qua là lỗi của chúng tôi, cô đại nhân đại lượng tha thứ cho chúng tôi đi!" Tống Y Na nói xong, che mũi lại theo bản năng, dụng cụ bấm kim hôm qua của Trình Ly Nguyệt thực sự đã để lại ám ảnh cho cô ta rồi.
Trình Ly Nguyệt nhìn chằm chằm vào Lục Nhã Tình, một công chúa cao ngạo như cô ta, lát nữa sẽ xin lỗi cô như thế nào đây.
"Tôi mang đến bó hoa ngày hôm qua cho cô, tôi không biết là của Cung Dạ Tiêu tặng cô, vì thế tôi đền lại cho cô." Nói xong, cô ta đặt bó hoa xuống vị trí của ngày hôm qua.
"Có thế thôi sao? Tôi không chấp nhận lời xin lỗi của các cô." Trình Ly Nguyệt lạnh mặt, hôm qua cho dù cô không ra tay đánh trước, thì cô cũng biết Lục Nhã Tình sẽ nói một đống những lời khó nghe kích thích cô, vì thế, cô sẽ không thương hại khi họ bị Cung Dạ Tiêu hăm dọa uy hiếp.
"Phải thế nào cô mới chấp nhận? Chẳng lẽ cô muốn chúng tôi quỳ xuống xin cô?" Lục Nhã Tình cất cao giọng, lộ ra sự oán giận và vẻ cực kỳ không cam tâm.
"Quỳ thì không cần, tôi chỉ cần một lời xin lỗi chân thành, nếu các cô chỉ dùng cách xin lỗi này, thì thôi các cô cứ đi đi! Đừng ảnh hưởng đến tôi làm việc." Trình Ly Nguyệt nói xong, lăn chuột, định bật email lên xem.
Lục Nhã Tình và Tống Y Na nhìn nhau, Tống Y Na nháy mắt thỏa hiệp, dù sao sau lưng cô có Cung Dạ Tiêu! Họ không động vào được.
Lục Nhã Tình đã đích thân cảm nhận khí thế đáng sợ của Cung Dạ Tiêu, nếu cô ta không xin lỗi đàng hoàng, thì ngay cả công ty của anh cả cũng sẽ bị liên lụy theo, dù cô ta có ngốc cũng biết thương trường vốn tàn khốc, mà tối qua anh cả cũng kêu cô đi xin lỗi rồi.
"Xin lỗi, hôm qua là lỗi của chúng tôi, xin cô hãy tha thứ cho chúng tôi." Lục Nhã Tình rũ mắt, xin lỗi,
"Cô đã làm chuyện gì thẹn với lương tâm sao? Vì sao lại không dám nhìn thẳng vào mắt tôi?" Trình Ly Nguyệt cười lạnh, nhìn khuôn mặt của Lục Nhã Tình, cũng nhớ lại bốn năm trước, vẻ đắc ý hả hê của cô ta khi vây quanh giường chụp ảnh cô.
Tống Y Na ở bên cạnh cũng hoàn toàn bỏ xuống dánh vẻ thiên kim nhà giàu, nhìn cô, ăn năn hối lỗi một cách chân thành: "Cô Trình, xin lỗi, xin cô hãy tha thứ cho chúng tôi đi! Lần sau chúng tôi sẽ không dám nữa, xin lỗi, thật sự xin lỗi."
Trình Ly Nguyệt nhìn cô ta, lại nhìn Lục Nhã Tình.
Cuối cùng Lục Nhã Tỉnh mở mắt, trong mắt cô ta có ngấm ẩn chứa vẻ không cam lòng, nhưng cô ta không dám dời mắt đi, cuối cùng, cô ta vẫn đè cái cảm giác đó xuống, ánh mắt rưng rưng: "Xin lỗi, sau này tôi cũng sẽ không dám nữa, xin cô hãy tha thứ cho tôi."
Đôi mắt của Trình Ly Nguyệt trong veo không chứa bất kỳ cảm xúc nào, cuối cùng, cô như trở nên bực bội: "Được rồi, các cô có thể đi rồi, cầm hoa mang đi theo, đừng chiếm chỗ của tôi."
Lục Nhã Tình ôm bó hoa lên, vội vàng đẩy cửa rời đi cùng với Tống Y Na, Trình Ly Nguyệt thở phảo, nghĩ đến là vì Cung Dạ Tiêu, mà cô lại được nhận lời xin lỗi những hai lần.
Lúc Lục Nhã Tình và Tống Y Na bước ra khỏi thang máy, đi ra đến cổng lớn, Lục Nhã Tình tức đến mức mặt mày trắng bệch, hai mắt bốc lửa: "Trình Ly Nguyệt, nếu đời này có cơ hội, tôi nhất định sẽ giẫm nát cô dưới chân, để hả mối giận này."
Tống Y Na nhìn cô ta, "Nhã Tình, cậu vẫn còn dám đắc tội cô ta à! Sau lưng cô ta có Cung Dạ Tiêu đó!"
"Cậu cho rằng Cung Dạ Tiêu có thể bảo vệ cô ta cả đời sao? Loại đàn ông như Cung Dạ Tiêu cũng chỉ đang chơi đùa với cô ta mà thôi, muốn gả vào nhà họ Cung cô ta vẫn chưa có tư cách đó đâu! Cô ta chỉ là một chiếc giày rách mà thôi." Lục Nhã Tình muốn dùng mọi từ ngữ kinh độc ác trên thế giới nà để mắng chửi.
Thế nhưng vào lúc nãy, cô ta vẫn phải tỏ vẻ khép nép xin lỗi người ta đấy!
Trình Ly Nguyệt ngồi trước bàn làm việc, sau khi trả lời vài email, trong đầu cô bất giác lại nhớ đến gương mặt của Cung Dạ Tiêu, anh đang sốt cao, lúc này chắc cũng tiêm xong rồi, anh sẽ đi đâu nhỉ?
Trình Ly Nguyệt suy nghĩ, cuối cùng vẫn cầm lấy điện thoại lên gọi vào số của Cung Dạ Tiêu, dáng vẻ không quan tâm đến bệnh tình của anh vào lúc sáng khiến cô thấy hơi lo lắng.
Một người lớn như thế rồi, sao khi mắc bệnh lại không chịu phối hợp trị bệnh như con trai?
Tiếng bắt máy truyền vào tai.
"Alo." Giọng nói trầm khàn của anh vọng đến từ đầu dây bên kia.
"Alo, tôi là Trình Ly Nguyệt, anh đang ở đâu vậy?" Trình Ly Nguyệt sợ anh bị bệnh đến hồ đồ, không biết cô là ai.
"Ở nhà! Em sắp về sao?" Cung Dạ Tiêu hỏi với vẻ buồn bực.
"Tôi đang đi làm mà!"
"Tôi đang ở nhà một mình."
"Sao anh lại ở nhà một mình? Sao anh không về dinh thự, để ba mẹ anh chăm sóc anh!" Trình Ly Nguyệt kinh ngạc, anh quả nhiên không biết chăm sóc bản thân mình mà.
"Không muốn đi, Trình Ly Nguyệt, em mau xin nghỉ về nhà chăm sóc tôi đi."
"Tôi…tôi đang đi làm mà!" Trình Ly Nguyệt thấy anh hoàn toàn có thể về dinh thự của anh.
"Được, vậy em cứ đi làm đi!" Giọng nói của anh có mùi tức giận, cúp máy ngang.
Trình Ly Nguyệt nhìn điện thoại, cắn môi, anh quả thật không thể khiến cô yên tâm, anh ở nhà một mình, cũng không biết anh có thể tự chăm sóc cho mình không, rõ ràng là đang bệnh, ngay cả cơm cũng không ăn, thì bệnh của anh có thể khỏi nhanh không đây?