Vì sợ hãi, cô đương nhiên nghĩ rằng sẽ nó đốt cô, cho nên mới sợ tới mức sắc mặt tái nhợt, mà lúc đó, Cung Vũ Trạch cũng sợ cô bị đốt, hắn không nghĩ nhiều, bàn tay to lớn liền đập xuống, định đuổi con ong đó đi.
Con ong cũng phản ứng rất nhanh, lúc tay hắn đè xuống, nó liền kêu lên một tiếng rồi bay sang bên cạnh, mà cánh tay của Cung Vũ Trạch lại không thể dừng lại được, cả bàn tay to lớn của hắn cứ thế mà đập lên bộ ngực đầy đặn của thiếu nữ Hạ An Ninh.
Cung Vũ Trạch vội rút tay lại, mà hô hấp của Hạ An Ninh cũng như ngừng lại, mặt cô bỗng đỏ đến tận vành tai.
Hô hấp của Cung Vũ Trạch cũng hơi gấp gáp, giọng hắn mang chút khàn khàn nói, "Không sao chứ!" nói xong, hắn vội liền bước nhanh về phía trước.
Đằng sau, nhịp tim của Hạ An Ninh nhảy lên như trống đánh, ngực cô dường như bị ai đó đè xuống, ngoài cô ra, thì đây là lần đầu tiên bị một người đàn ông khác đụng chạm như vậy.
Cô không khỏi thầm trách con ong mù mắt kia, lẽ nào không biết ngực cô đều là giả sao?
Làm cô xấu hổ như vậy, nhưng, Hạ Vũ Ninh vẫn có chút suy nghĩ của một cô gái.
Cô cúi đầu nhìn ngực mình, thầm nghĩ, Cung Vũ Trạch chắc không cảm thấy được mình chưa dậy thì chứ!
Bởi vì của cô thật sự không to, đây là sự thật.
Nghĩ đến điều này, mặt cô lại tự dưng đỏ lên, haiz! Thật mất mặt.
Nhưng mà, của Hạ Vũ Ninh nhỏ như thế nào, Cung Vũ Trạch cũng đều cảm nhận được, ánh mắt bước đi đằng trước của hắn, một lúc thì híp chặt lại, một lúc thì ảo não, nhưng lúc gần đi đến chiếc xe, lại trở lên bình tĩnh lạ kỳ.
Hắn đã học được cách tự kiềm chế cảm xúc, và cũng học được cách bình tĩnh đối mặt với tất cả mọi chyện.
Cung Vũ Trạch mở xe, Hạ Vũ Ninh ngồi vào phía sau, không khí trong xe dường như có chút ngột ngạt không nói lên lời, Hạ Vũ Ninh chỉ cảm thấy có một luồng khí nóng khiến cô phải đổ mồ hôi.
"Vừa nãy....tôi xin lỗi." Cung Vũ Trạch xin lỗi, ý định ban đầu của hắn chỉ là giúp cô đuổi con ong đó đi, nhưng không ngờ lại mạo phạm đến cô.
"Không....không sao." Hạ An Ninh vội vàng trả lời, cô không trách hắn, bởi vì hắn cũng chỉ là có ý tốt.
"Cô không bị đốt đó chứ?" Cung Vũ Trạch một bên lái xe, một bên quay đầu lại nhìn cô, vô tình vào phần ngực của cô.
Mặt của Hạ An Ninh lại nóng lên, cô lắc đầu nói, "Không sao."
Cung Vũ Trạch ấn mở radio, để giọng nói của người dẫn chương trình làm không khí trong xe trở nên sôi nổi hơn một chút.
Sau đó, thật đúng lúc, trong radio lại đang phát một bản tình ca, mà lúc này chiếc xe đang đi trên con đường lá phong vô cùng tĩnh mịch, không khí trong xe bỗng chốc vì bản ca mà trở lên có một chút lập lờ.
Cung Vũ Trạch cau đôi mày kiếm, ánh mắt hắn hơi dừng ở thân thân ảnh của Hạ An Ninh đang ngồi bên cạnh.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô có chút bối rối, cô nhìn ra ngoài cửa, sau đó, cảm nhận được người con trai bên cạnh đang nhìn mình, cô không khỏi quay đầu lại nhìn hắn, hai đôi mắt cứ thế mà va vào nhau.
Nếu không có chuyện con ong vừa nãy, thì họ đã không lúng túng như vậy, nhưng đã xảy ra rồi, khiến giữa họ có chút biến đổi.
Cung Vũ Trạch híp mắt lại tiếp tục nhìn về phía trước, Hạ An Ninh cũng cắn môi, quay nhanh mặt về phía cửa, nhưng vành tai nhỏ nhắn lại đỏ lên đến mức rất dễ nhìn thấy.
Chiếc xe chạy ra khỏi con đường trên núi, rồi lại chạy vào con đường trong nội thành, dường như vừa đi vào cánh cửa của thế kỷ mới, những tòa nhà cao tầng đồ sộ san sát nhau, ánh đèn rực rỡ, khiến người ta hoa mắt, và vô cùng ngạc nhiên thú vị.
Mà trong đó, tòa nhà lóa mắt nhất, chính là tòa nhà của tập đoàn Cung Thị, dường như là điểm mốc của sự phát triển hoàng kim nhất của trung tâm thành phố.
Hạ An Ninh nhìn tòa nhà đó, không khỏi tò mò hỏi, "Kia là công ty của nhà anh sao?"
"Ừ!" Cung Vũ Trạch lên tiếng.
Hạ An Ninh thầm kinh ngạc, một công ty quốc tế to như vây, mà quản lý của công ty đó, lại chính là người chàng trai trẻ tuổi đang ngồi bên cạnh mình.
Có thể thấy rõ năng lực của hắn thật mạnh mẽ.
"Nếu cô muốn đi tham quan, thì mai tôi sẽ dẫn cô đến công ty." Cung Vũ Trạch quay đầu nhìn cô nói.
Hạ An Ninh liền mừng rỡ, "Thật không? Tôi có thể lên tham quan được sao?"
"Có thể." Cung Vũ Trạch gật đầu.
"Ừ! Mai tôi sẽ đi chụp vài bộ trang phục hiện đại, có thể là trong quán cafe và trên đường phố, đợi tôi chụp xong, thì tôi sẽ đến công ty anh tham quan một chút, mở rộng tầm mắt." Hạ An Ninh thật sự rất mong đợi, vinh hạnh này không phải người nào cũng có.
"Được!" Cung Dạ Tiêu nhìn cô một cái, gương mặt nhỏ nhắn của cô dưới ánh đèn đường, lộ ra một nụ cười vui vẻ.
"Tối không về nhà ăn nữa, chúng ta tìm một nhà hàng nào đó rồi ở ngoài ăn đi!" Cung Vũ Trạch nói xong, rồi lái xe đến nhà hàng mà hắn đã từng ăn qua.
Hạ An Ninh lúc này vừa mệt vừa đói, nên cô đương nhiên không có ý kiến gì.
Ngồi ở vị trí cạnh của sổ, Hạ An Ninh cầm một tách trà, nhìn ra bên ngoài cửa, xinh đẹp như tranh, Cung Vũ Trạch không khỏi nghĩ đến dáng vẻ của cô lục chụp ảnh cổ trang.
Nếu cô sinh ra ở thời cổ đại, chắc chắn sẽ là một tiểu thư khuê các được bảo vệ rất chặt, kiểu như cửa lớn không ra, cửa sau không bước.
"Cô chỉ ở với mẹ à? Ba cô đâu?" Cung Vũ Trạch đột nhiên tò mò về gia đình của cô.
Mặt của Hạ An Ninh hiện lên một tia buồn bã, "Tôi không biết, từ nhỏ tôi đã không có ba, mẹ tôi cũng chưa bao giờ nói với tôi."
Cung Vũ Trạch nhíu mày, chẳng trách cô vừa nãy ở nhà thờ lại nhát gan như vậy, thì ra cô lớn lên khi không có ba ở bên cạnh, điều đó cũng khiến đáy lòng hắn hơi có một chút xót xa.
"Bình thường mẹ cô có tốt với cô không?" Cung Vũ Trạch tiếp tục hỏi.
Hạ An Ninh nghĩ một chút, rồi mím môi cười, "Lúc nhỏ, tôi không nghe lời, bà đã giáo huấn tôi rất nhiều, nhưng lớn rồi, hiểu chuyện rồi, bà dần dần đối với tôi rất tốt, bà là mẹ tôi, là người nuôi nấng tôi trưởng thành, nên bà rất yêu tôi."
Về điểm này, Cung Vũ Trạch không hoàn toàn cho là đúng, nếu mẹ cô yêu cô thì đã không để cô lên giường với người đàn ông khác, mặc dù vẫn chưa gặp qua mẹ cô, nhưng trong lòng Cung Vũ Trạch đã có cảm tình không tốt với người phụ nữ này
"Vậy sau này cô định làm thế nào? Lẽ nào cô không lo lắng bà ta lại một lần nữa đưa cô cho người đàn ông khác sao?"
"Tôi sẽ khuyên bà bỏ bài bạc, rồi tìm một công việc, hoặc là mở một cửa hàng, chúng tôi mặc dù có chút nghèo khó, nhưng nhất định sẽ rất hạnh phúc." Hạ An Ninh đối với tương lai vẫn tràn ngập hy vọng.
"Cô cứ thế mà tha thứ cho bà ta sao? Tôi thấy bà ta vốn dĩ đã không coi cô là con gái rồi."
"Mẹ tôi chắc đã rất sợ hãi, tôi.....tôi đúng là rất thất vọng, nhưng, chưa nghĩ tới sẽ từ mặt bà." Hạ An Ninh nói xong, liền nghĩ đến chuyện đêm hôm đó, vành mắt cô hình như có chút đỏ.
Cung Vũ Trạch không nói thêm gì nữa, không muốn làm cô bị kích động, nhưng không hiểu sao lại có chút lo lắng về tương lai của cô.
Nếu cô không học được cách tự bảo vệ mình, thì người con gái như cô, tương lai nhất định cũng sẽ bị người khác ức hiếp.