Trình Ly Nguyệt cũng không biết sợi thần kinh nào có vấn đề, cứ thế không hất tay anh ra, hơn nữa, thái độ đối đầu gay gắt ban nãy cũng tan biến, chỉ là có một mối nghi hoặc cứ lẩn quất trong lòng cô, người đàn ông này thực sự đứng về phía cô sao?
Cho tới khi Cung Dạ Tiêu đẩy cô vào ghế phụ, Trình Ly Nguyệt vẫn còn đang đờ đẫn, Cung Dạ Tiêu ngồi vào ghế lái, nhìn cô quên cả thắt dây an toàn, dáng người cao lớn liền nhoài sang phía cô.
Trình Ly Nguyệt lập tức giật mình nghiêng người về phía cửa, cảnh giác nhìn anh: “Anh muốn làm gì?”
Cung Dạ Tiêu thấy bộ dạng hốt hoảng này của cô, giọng nói không mấy ôn hòa: “Cho dù tôi muốn làm gì thì trong xe cũng không đủ để tôi phát huy.” Nói xong liền vươn tay kéo sợi dây an toàn giúp cô thắt lại.
Trình Ly Nguyệt thấy anh rõ ràng là giúp cô thắt dây an toàn nhưng lại nói với giọng gợi đòn, cô nhất thời không biết nói sao.
Lúc này đã là hơn mười một giờ trưa, Cung Dạ Tiêu đề nghị: “Chúng ta đi ăn cơm trước, ăn xong cơm tôi sẽ đưa em tới công ty, chiều sẽ cùng đi đón con.”
Trình Ly Nguyệt bất giác đỏ mặt, anh gọi con tự nhiên tới vậy, anh sắp xếp như thế như thể họ thực sự là vợ chồng.
Trình Ly Nguyệt không nói gì nhưng rõ ràng không thực sự muốn cùng anh ăn trưa, Cung Dạ Tiêu cũng không quan tâm cô có đồng ý hay không, cứ thế đi về hướng một nhà hàng mà anh thường tới.
Trong phòng của nhà hàng.
Cung Dạ Tiêu gọi một bàn món ăn ngon, Trình Ly Nguyệt vẫn không thích nói nhiều, đối với anh, cô thường có cảm giác không có gì để nói.
“Không muốn nói gì với tôi sao?” Cung Dạ Tiêu chậm rãi mở rượu vang đỏ.
Trình Ly Nguyệt quay mặt về phía cửa sổ nói: “Không có gì để nói cả.”
“Gì cũng được, chỉ cần em muốn biết tôi sẽ nói hết.” Cung Dạ Tiêu nheo mắt, biết rằng cô có rất nhiều điều muốn hỏi.
Trình Ly Nguyệt ngạc nhiên, sau đó cô ngẩng đầu nhìn anh nói: “Người nhà anh có thái độ gì trước sự tồn tại của Tiểu Trạch? Muốn giành lấy bé giống như anh?”
“Nó mới gặp ông của tôi, ba mẹ tôi vẫn đang ở nước ngoài.” Cung Dạ Tiêu trả lời.
“Vậy ông anh có thái độ gì?” Trình Ly Nguyệt hiếu kì hỏi.
“Ông muốn đón Tiểu Trạch về nhà họ Cung nuôi dưỡng.” Cung Dạ Tiêu cũng nói thật.
Trình Ly Nguyệt lập tức cảm thấy trái tim co thắt lại, hai mắt cô lộ vẻ giận dữ: “Tôi không bao giờ đồng ý.”
Cung Dạ Tiêu bình tĩnh nhìn cô, giọng thấp trầm: “Trình Ly Nguyệt, em bình tĩnh đã, nếu như người nhà tôi thực sự muốn giành Tiểu Trạch, em tưởng rằng sẽ quan tâm tới suy nghĩ của em sao? Họ có vô vàn cách khiến em từ bỏ quyền nuôi con.”
“Trừ khi tôi chết.” Trình Ly Nguyệt mắt đỏ hoe.
“Em chết rồi Tiểu Trạch sẽ mất mẹ, em đành lòng sao?”
Sống mũi Trình Ly Nguyệt cay cay, lời nói của anh đả kích khiến nước mắt cô trào ra.
Cung Dạ Tiêu bình tĩnh nhìn cô: “Vì thế, em muốn giành quyền nuôi Tiểu Trạch thì hãy làm theo tôi nói, chí ít con cũng ở bên em, không rời xa.”
Trình Ly Nguyệt nhìn anh, cô đường nhiên không thể quên, anh cũng là người nhà họ Cung, anh cũng từng nói với cô sẽ giành lấy con, nhưng lúc này, không hiểu tại sao nhìn vào đôi mắt thâm trầm khó đoán của anh, cho dù nhìn không rõ ràng nhưng trong lòng cô tin lời anh nói, cô cố kìm nén nước mắt, nước mắt nhạt nhòa nhìn anh: “Vậy tôi phải làm thế nào?”
Cung Dạ Tiêu bình tĩnh nhìn cô chăm chú, đôi môi khẽ nói: “Trong vòng một năm, em và con hãy sống cùng tôi.”
“Sau một năm thì sao?” Trình Ly Nguyệt nghẹn ngào hỏi.
Ánh măt Cung Dạ Tiêu vụt qua vẻ thất vọng, cô không có bất cứ mong đợi nào trong một năm này sao?
Hàng lông my rậm dài của anh chậm rãi chớp một cái, trả lời: “Sau một năm nếu chúng ta chưa kết hôn, tôi sẽ từ bỏ quyền nuôi dưỡng Tiểu Trạch.”
“Kết hôn?” Trình Ly Nguyệt kinh ngạc nhìn anh.
Cung Dạ Tiêu bất giác nghiêng người ghé sát lại, đôi mắt mê hoặc nhìn cô: “Lẽ nào em không muốn cho Tiểu Trạch một gia đình hoàn chỉnh?”
Đầu óc Trình Ly Nguyệt rối bời, yêu cầu của anh nhiều quá, khiến cô không thể tiêu hóa hết ngay lập tức, cô hít một hơi thật sâu nói: “Anh nói lời sẽ giữ lời chứ?”
“Nếu em không tin lời tôi nói thì có thể ghi âm lại làm chứng cứ sau này tôi từ bỏ quyền nuôi con.” Cung Dạ Tiêu đưa ra phương án cho cô.
Trình Ly Nguyệt cầm điện thoại lên thật, Cung Dạ Tiêu nhíu mày, cô không tin anh tới vậy sao?
“Được, tôi ghi âm, anh nói đi.” Trình Ly Nguyệt thực sự không tin anh, ai bảo anh là người đầu tiên trong nhà họ Cung đòi cướp con trai của cô?
Sắc mặt Cung Dạ Tiêu sa sầm, cầm lấy điện thoại của cô, chủ động ghi âm một lượt: "Tôi hứa với Trình Ly Nguyệt, sau một năm nếu chúng tôi chưa kết hôn, tôi, Cung Dạ Tiêu sẽ từ bỏ quyền nuôi dưỡng con trai Trình Vũ Trạch.”
Trình Ly Nguyệt nhận lại điện thoại, kiểm tra một lượt nội dung ghi âm, thấy mọi thứ đều ổn mới gật đầu, cô cất điện thoại đi, ngẩng đầu mỉm cười nhìn anh: “Cám ơn.”
Cung Dạ Tiêu cảm thấy mình chắc chắn đã bị điên rồi, vì cô ấy mà lựa chọn chống đối với ông, ấy vậy mà vẫn bị cô ấy nghi ngờ?
Lúc này món ăn được mang lên, không khí trở lên yên tĩnh, Trình Ly Nguyệt đã có mấy lần lén nhìn người đàn ông ở đối diện, muốn biết tại sao anh lại đồng ý giúp cô? Tại sao một năm sau anh lại đồng ý từ bỏ quyền nuôi con?
Câu trả lời chỉ có Cung Dạ Tiêu mới biết.
Vì trong một năm này, anh không những lấy cả con trai, còn lấy cả người phụ nữ này.
Tuy nhiên rõ ràng để chinh phục được cô khó hơn anh tưởng tượng rất nhiều, vậy thì trong vòng một năm anh phải dùng mọi cách, phát huy tối đã sức hút của bản thân để quyến rũ cô.
Anh không tin cô sẽ không động lòng.
Điều phụ nữ không thể kháng cự được chẳng phải chính là người đàn ông đối xử thật tốt với cô ta sao?
Vậy thì, trong một năm này anh phải rất mực cưng chiều cô.
Trình Ly Nguyệt đang chăm chú thưởng thức món ăn, hoàn toàn không biết suy nghĩ của người đàn ông ở đối diện, càng không biết anh ta đang giăng cạm bẫy dịu dàng ngọt ngào đợi cô.
Ăn xong cơm, Cung Dạ Tiêu đưa cô tới dưới tòa nhà công ty, Trình Ly Nguyệt đưa mắt nhìn anh, Cung Dạ Tiêu đã lái xe đi trước rồi.
Trình Ly Nguyệt vào phòng làm việc, việc đầu tiên cần làm là lưu lại đoạn ghi âm lời nói của Cung Dạ Tiêu vào trong máy tính, đăng tải vào tệp file đám mây bí mật của cô.
Sau khi đăng tải xong, cô đeo tai nghe lắng nghe thật kĩ câu nói này.
Càng nghe càng cảm thấy giọng của người đàn ông này hay chết đi được, ấm áp, hấp dẫn, nồng đượm như rượu.
Sau khi nghe mười mấy lần, cô không nghe nữa, nếu tiếp tục nghe cô sẽ bị giọng nói của anh mê hoặc, cô vùi đầu vào trong đống bản thảo thiết kế của mình.
Trong một phòng làm việc lớn của tập đoàn Lục Thị, Lục Tuấn Hiên vẻ mặt sa sầm đập bàn, quát về phía ban quản lý cao cấp đang ngồi ở đây: “Rốt cuộc ai đã để lộ tin tức, tại sao khách hàng chắc chắn thuộc về chúng ta lại bị tập đoàn Cung Thị giành mất.”
“Lục tổng, chúng tôi cũng không biết! Tập đoàn Cung Thị vốn không có hứng thú với vận chuyển đường biển, tại sao lại đột nhiên cướp mất khách hàng của chúng ta lần này. Chúng tôi cũng đang không hiểu nguyên nhân do đâu.”