Mục lục
Truyện không tên số 14
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

191234

Hạ Lăng Sơ trở lại phòng bệnh rồi ngồi ở trên ghế sa lon, nhìn mặt Thượng Quan Ngưng Mạn tái nhợt, đôi môi cũng trở nên trắng bệch, cô đang hạ sốt nhưng vẫn còn rất yếu.

Hạ Lăng Sơ nhìn thấy dì út lo lắng thì trong lòng anh cũng cảm giác bất đắc dĩ, anh không muốn xảy ra chuyện như vậy.

Ở trong biệt thự của Hạ Lăng Sơ, Cung Vũ Ninh cầm một cốc sữa nóng và ngồi ở trên ghế sô pha, mở TV xem.

Ở trong nhà Hạ Lăng Sơ nên cô thật sự không thấy sợ, cho dù biệt thự của anh rất lớn, nhưng gian phòng này có hơi thở của anh làm cô cảm thấy rất an toàn.

Đúng lúc này, điện thoại di động của Cung Vũ Ninh đổ chuông, cô cầm lấy xem thì mới biết là A Đoàn gọi tới.

"Alo, A Đoàn."

"Tiểu thư, có hai chiếc xe rất đáng nghi ngờ đang đỗ ở bên ngoài biệt thự, tiểu thư cố gắng không nên ra ngoài."

"Lại là những người muốn bắt cóc tôi sao?" Ánh mắt của Cung Vũ Ninh trầm xuống.

"Có lẽ là vậy, tôi sẽ lập tức thông báo chuyện này cho Hạ tiên sinh biết."

"A Đoàn, bây giờ anh ấy đang ở trong bệnh viện nên anh đừng làm cho anh ấy phải lo lắng nữa, các anh cứ chú ý là được, không cần quấy rầy anh ấy làm gì." Cung Vũ Ninh không đồng ý.

Nếu như Thượng Quan Ngưng Mạn không có việc gì thì Hạ Lăng Sơ sẽ lập tức trở về với cô, nếu như bệnh tình của Thượng Quan Ngưng Mạn nặng hơn thì cho dù có gọi điện thoại cho anh cũng sẽ chỉ làm anh phải khó xử mà thôi.

Vào lúc này, cô tin tưởng vào năng lực thủ hạ của mình.

"Được, chúng tôi sẽ cố gắng hết sức để bảo vệ cho tiểu thư an toàn."

"Ừ!" Cung Vũ Ninh trả lời xong thì cúp điện thoại.

Cung Vũ Ninh xem ti vi lại không yên lòng, cô cảm thấy Hạ Hải Dật thật sự quá đáng, Hạ Lăng Sơ có tính cách cương trực chính nghĩa không đê tiện và độc ác giống như anh ta.

Lẽ nào cô còn ở đây ngày nào thì anh ta lại thu xếp người theo dõi cô ngày đó sao? Nếu tiếp tục như vậy thì căn bản không phải là cách tốt.

Bây giờ, bên cạnh Cung Vũ Ninh chỉ có sáu người vệ sĩ, cho dù năng lực của bọn họ có tốt thế nào đi nữa nhưng chẳng qua chỉ là tình trạng bảo vệ cho cô nên khó tránh khỏi quá bị động.

Cung Vũ Ninh khẽ cắn môi, cô là con gái của nhà họ Cung nên suy nghĩ cũng không giống như những cô gái bình thường khác, cô đã từng nhìn thấy cha mình ra tay trừng trị với những kẻ không trung thành thế nào.

Dù sao cô cũng phải làm gì đó mà không thể cứ bị động như vậy được.

Cung Vũ Ninh suy nghĩ một lát lại nghĩ ra một ý tưởng tuyệt diệu, ngày mai cô có thể tìm đám người A Đoàn nói chuyện một chút.

Đúng lúc này, điện thoại di động của cô báo có tin nhắn, cô cầm lên xem mới biết là Hạ Lăng Sơ gửi tới: “Em đã ngủ chưa? Có tiện nói chuyện điện thoại không?"

Cung Vũ Ninh bấm số gọi cho anh, trong điện thoại truyền đến giọng nói trầm lắng và dịu dàng của anh: “Em đã ngủ chưa?"

"Em còn chưa có ngủ đâu, bên anh thế nào rồi?"

"Ngưng Mạn còn chưa tỉnh lại nên anh sẽ lại trông cô ấy."

"Cô ấy không sao chứ?"

"Cô ấy sốt cao mê man."

"Được, anh chăm sóc cho cô ấy đi! Em không sao đâu, cô ấy là người thân của anh mà." Cung Vũ Ninh nghiêm túc nói, trong giọng nói hoàn toàn không có vẻ gì là tức giận cả.

Hạ Lăng Sơ than thở: “Anh rất muốn được ở bên cạnh em."

"Anh chăm sóc cho cô ấy trước đã, đừng làm dì phải lo lắng."

"Vũ Ninh..." Trong giọng nói của Hạ Lăng Sơ có phần bối rối.

Cung Vũ Ninh biết anh muốn nói gì nên cười lên: “Được rồi, em biết anh muốn nói gì mà! Thôi, em mệt rồi nên bây giờ em đi ngủ đây, anh chăm sóc cho cô ấy đi!"

Đêm khuya dần, mười một giờ rưỡi, Hạ Lăng Sơ bảo Thượng Quan Thần Húc đưa Phan Lệ về nhà.

"Lăng Sơ, cháu ở lại như vậy có được không?"

"Cháu không sao đâu, dì phải chú ý tới sức khỏe của mình chứ! Ở đây dì cứ giao cho cháu là được." Hạ Lăng Sơ an ủi.

"Được, nếu Ngưng Mạn tỉnh lại, bất kể muộn thế nào thì cháu đều phải gọi điện thoại cho dì đấy." Phan Lệ dặn dò anh.

"Anh họ, em giao Ngưng Mạn lại cho anh, anh nhớ chăm sóc con bé cho tốt đấy, tâm trạng nó đang không vui nên anh tốt nhất không nên nói những lời làm nó bị tổn thương nữa." Thượng Quan Thần Húc nói.

Ánh mắt Hạ Lăng Sơ buồn bực nhìn anh ta: “Cậu trở về chăm sóc tốt cho mẹ cậu đi!"

"Em biết rồi." Thượng Quan Thần Húc nói xong lại đỡ mẹ đi ra ngoài, ở trong hành lang, Thượng Quan Thần Húc nói: “Mẹ, mẹ chờ con mấy phút để con đi nói với cô y tá mấy câu đã."

Thượng Quan Thần Húc cười rồi đi tới chỗ y tá đứng, anh ta dựa vào sự hấp dẫn của mình để quyến rũ một cô y tá làm cô ta đồng ý giúp anh ta chú ý tới tình hình trong phòng bệnh, anh ta còn đặc biệt căn dặn, nếu như Thượng Quan Ngưng Mạn tỉnh lại và có hành động thân thiết gì với Hạ Lăng Sơ thì cô nhất định phải chụp ảnh lại cho anh ta.

Cô y tá kia thấy anh ta nói chuyện với mình thì trái tim đã đập loạn lên rồi, sao có thể không đồng ý với anh ta cho được?

Thượng Quan Thần Húc đưa Phan Lệ về nhà, trong phòng bệnh, Hạ Lăng Sơ ngồi ở trên ghế sa lon trông Thượng Quan Ngưng Mạn.

Thượng Quan Ngưng Mạn cũng ngủ rất lâu rồi, khi cô mở mắt ra, ánh đèn trong phòng khiến cô chói mắt cũng làm cô tỉnh táo lại.

"Em đã tỉnh rồi à." Lúc này, một giọng đàn ông quen thuộc vang lên trong phòng.

"Lăng Sơ, anh ở đây sao?" Thượng Quan Ngưng Mạn mừng rỡ nhìn về phía anh.

"Em rốt cuộc làm sao vậy? Tại sao lại đột nhiên sốt cao thế?" Hạ Lăng Sơ đi tới trước giường và nheo mắt hỏi.

Thượng Quan Ngưng Mạn nghĩ đến lời anh trai mình nói khổ nhục kế nhất định có thể làm cho Hạ Lăng Sơ ở lại bên cạnh của cô, bây giờ kết quả thật sự đúng là như vậy, cô mở mắt ra đã thấy Hạ Lăng Sơ ở bên cạnh mình.

"Tối... tối hôm qua em mở điều hòa ngủ, chắc không đắp chăn nên mới vậy." Thượng Quan Ngưng Mạn chột dạ cắn môi và nói.

"Em đã lớn rồi cũng cần phải học cách tự chăm sóc lấy bản thân đi, đừng để cho dì phải lo lắng cho em nữa." Hạ Lăng Sơ trầm giọng dặn dò.

"Mẹ và anh em đâu rồi?"

"Bọn họ về nhà rồi."

Trái tim của Thượng Quan Ngưng Mạn lập tức đập loạn: “Nói như vậy là anh ở lại chăm sóc cho em sao?"

"Để anh gọi bác sĩ qua." Hạ Lăng Sơ nhìn cô rồi đứng dậy đi ra khỏi cửa tìm bác sĩ.

Bác sĩ qua đo nhiệt độ cho cô thấy còn chưa hết sốt, nhiệt độ vẫn tương đối cao.

"Hạ tiên sinh, bệnh của Thượng Quan tiểu thư không ổn định nên tối nay có lẽ anh phải ở đây trông hoặc anh cũng có thể gọi người tới chăm sóc hộ."

"Không có việc gì, nếu cô ấy hạ sốt thì sẽ không sao nữa chứ?"

"Chờ tới sáng mai xem tình hình thế nào mới biết được, một lát nữa anh cho cô ấy uống thuốc lại ăn thêm chút cháo rồi cố gắng ngủ một giấc."

Y tá cầm cháo và thuốc tới đặt ở trước giường, Thượng Quan Ngưng Mạn lập tức quay mặt đi và nói: “Tôi không uống."

Nếu như uống thuốc làm cho cô chóng khỏe thì anh Lăng Sơ sẽ rời đi, không còn ở bên cạnh cô nữa.

Cho nên, cô quyết định không uống thuốc để bệnh lâu khỏi hơn.

"Ngưng Mạn, em đừng như vậy nữa, uống thuốc đi." Hạ Lăng Sơ trầm giọng ra lệnh.

"Được rồi, tôi uống, nhưng anh đút cho em uống được không?" Thượng Quan Ngưng Mạn ngẩng đầu, trong ánh mắt lộ ra sự bướng bỉnh.

"Anh sẽ không đút cho em uống, em tự uống đi." Hạ Lăng Sơ kiên quyết từ chối.

"Anh nói xem em là em gái, vậy mà bây giờ ngay cả chuyện chăm sóc em như chăm sóc em gái mà anh cũng không chịu à?" Thượng Quan Ngưng Mạn không khỏi nức nở khóc.

Hạ Lăng Sơ cũng hi vọng cô mau khỏe lên để anh còn có thể trở lại bên cạnh Cung Vũ Ninh.

Anh cầm cốc nước và thuốc lên rồi đưa tới trước mặt của cô: “Uống đi!"

"Anh đút cho em cơ! Giúp em uống từng viên một ấy." Thượng Quan Ngưng Mạn tiếp tục yêu cầu.

Gương mặt Hạ Lăng Sơ lập tức trầm xuống nhìn thật đáng sợ.

Thượng Quan Ngưng Mạn lại cứng đầu yêu cầu: “Anh cho em từng viên một thì em mới uống."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK