Trong phòng tập thể thao, Cung Vũ Ninh đang chạy ở trên máy chạy bộ, mồ hôi cô đổ ra như tắm, mái tóc dài đã được cô buộc gọn lên, trên cổ còn có một chiếc khăn lông, thỉnh thoảng cô lại lau mồ hôi mà dưới chân lại càng nhanh hơn nữa.
Andrew đứng bên cạnh nhìn cô chạy liều mạng như vậy thì không nhịn được dừng chạy và lo lắng hỏi cô: “Vũ Ninh, em chạy như vậy không được đâu, chân em sẽ không thể chịu được."
Khi Cung Vũ Ninh cảm giác thực sự không chịu nổi nữa thì đành phải giảm tốc độ xuống, nhưng sau đó cô lại tăng lên nhanh hơn, mà cả người cô lúc này đã ướt đẫm mồ hôi .
Ở chỗ cửa cách đó không xa xuất hiện bóng dáng của Hạ Lăng Sơ, anh đã thay một bộ đồ thể thao màu đen bó sát người và lộ ra hai cánh tay rắn chắc và cả cơ thể tràn ngập sức lực.
Andrew rất tinh mắt nên vừa quay đầu đã nhìn thấy Hạ Lăng Sơ đi tới, anh vội nói với Cung Vũ Ninh: “Vũ Ninh... bạn của em kìa!"
Cung Vũ Ninh quay đầu liếc nhìn về phía Hạ Lăng Sơ. Lúc này Hạ Lăng Sơ cũng nhìn thấy bọn họ, anh hơi ngẩn người ra vì không ngờ được lại trùng hợp gặp được bọn họ ở đây.
"Em đã nói rồi, anh ta không phải bạn của em." Cung Vũ Ninh lãnh lùng vặn lại rồi tiếp tục chạy.
"Oa! Dáng người anh ta sao lại tuyệt như vậy, cánh tay trông thật là mạnh mẽ?" Lúc này Andrew nhìn Hạ Lăng Sơ đang cử tạ thì lập tức kinh ngạc kêu lên.
Là một người đàn ông, anh sùng bái những người đàn ông có sức mạnh như vậy.
Cung Vũ Ninh không nhịn được cũng nhìn về phía bên đó và thấy Hạ Lăng Sơ đang luyện lực cánh tay. Cung Vũ Ninh thầm giật mình, rõ ràng vai anh còn bị thương cơ mà. Người đàn ông này không muốn sống nữa hay sao mà còn dám luyện lực cánh tay vào lúc này vậy?
Quả nhiên, cô nhìn thấy Hạ Lăng Sơ đang cố chịu đau đớn mà tập luyện, không hiểu sao Cung Vũ Ninh cảm giác trong lòng buồn bực.
Tuy nhiên, Hạ Lăng Sơ rất nhanh bỏ qua tập tay, anh đi nhanh về phía bên chỗ của Cung Vũ Ninh rồi bước lên đi bộ trên máy chạy bộ bên cạnh Cung Vũ Ninh.
"Tôi không quen biết cô gái kia." Hạ Lăng Sơ đột nhiên nói một câu.
Cung Vũ Ninh đương nhiên hiểu được lời anh nói, cô cười giễu cợt: “Anh có biết hay không cũng chẳng liên quan gì tới tôi cả! Anh không cần thiết phải giải thích với tôi làm gì."
Mắt Hạ Lăng Sơ nheo lại và quay đầu sang nhìn cô, gương mặt nhỏ nhắn của cô đã đầy mồ hôi nhưng lại có vẻ đầy gợi cảm sau khi vận động, anh nuốt nước bọt rồi vội vàng nhìn qua chỗ khác.
Cung Vũ Ninh ấn nút dừng và muốn rời đi.
Lúc này, Hạ Lăng Sơ cũng lập tức ấn nút dừng rồi bước vội tới nắm lấy cổ tay của cô: “Hãy tin tưởng tôi, tôi không phải là loại người đàn ông như cô tưởng tượng đâu."
Cung Vũ Ninh thấy anh nắm lấy cổ tay mình thì nhíu mày: “Thả tôi ra."
"Trừ khi cô chịu tin tưởng tôi." Hạ Lăng Sơ không biết vì sao chỉ không cô không hiểu nhầm mình nữa.
Cung Vũ Ninh hừ một tiếng nói: “Tôi cũng không phải bạn gái của Hạ tiên sinh nên anh không cần phải giải thích nhiều như vậy làm gì cả."
"Ít nhất tôi muốn cho em biết, tôi không phải là loại người phóng túng." Hạ Lăng Sơ tiếp tục nói.
Cung Vũ Ninh vùng vẫy vẫn không thoát được đành phải nói: “Được rồi, tôi tin tưởng anh, anh có thể buông tay ra được chưa?"
Nghe giọng điệu cô như vậy làm Hạ Lăng Sơ cảm thấy chán nản, cô rõ ràng vẫn chưa tin anh.
"Tôi xin lỗi cô vì chuyện tối hôm qua, đó là vì tôi say rượu nên lỡ lời và cũng mất đi sự đúng mực."
"Bài học anh dạy tôi thì tôi sẽ nhớ kỹ, sau này tôi sẽ cách thật xa những người đàn ông say rượu." Cung Vũ Ninh nói xong thì giãy giụa, thoát khỏi bàn tay của Hạ Lăng Sơ.
Cô hỏi Andrew đứng bên cạnh: “Anh muốn đi về đúng không?"
Andrew lập tức gật đầu: “Đúng, anh về cùng với em."
Mặc dù nói như vậy nhưng Andrew thật sự rất muốn ở lại, ít nhất anh đặc biệt hâm mộ dáng người của Hạ Lăng Sơ, anh cũng muốn dành thêm thời gian cho phòng tập thể dục này.
Hạ Lăng Sơ nhìn theo bóng Cung Vũ Ninh rời đi mà thở dài, trên mặt lộ ra mộ nụ cười gượng. Anh rốt cuộc đang làm gì vậy?
Cô gái này nói đúng, cô ấy không có quan hệ gì với anh thì anh giải thích làm gì? Cho dù cô ấy hiểu nhầm cũng được, cho anh là kẻ phóng túng cũng được, sau này bọn họ sẽ không còn gặp nhau nữa.
Ngày mai anh sẽ phải rời khỏi tàu, bây giờ, anh ngoại trừ biết thân phận của cô ra thì bọn họ thậm chí không cho nhau cách thức để liên lạc, sau này hai người có thể gặp lại nhau hay không cũng còn không biết được.
Chớp mắt đã tới ngày hôm sau, trên loa phát thanh nhiều lần nhắc nhở mọi người hôm nay là ngày rời khỏi thuyền, mong mọi người chuẩn bị tốt hành lý để rời khỏi thuyền vì du thuyền sẽ tiến vào bến cảng sau một giờ nữa.
Cung Vũ Ninh tất nhiên cũng nghe thấy được, cô biết Hạ Lăng Sơ sẽ lập tức xuống khỏi du thuyền, cô ngồi ở trong phòng mà trong lòng cảm thấy bối rối.
Trong lòng cô tin tưởng Hạ Lăng Sơ không phải là người đàn ông có cuộc sống phóng túng như vậy, chẳng qua cô không có cách nào đi gặp anh hoặc nói lời chào tạm biệt với anh.
Cô cũng nghĩ đến chuyện nếu như anh rời đi như vậy thì cô thậm chí sẽ không có cách nào liên lạc với anh!
Nhưng lúc này, cô lại không thể mặt dày tới mức đi đòi anh cách liên hệ vì lòng tự ái của cô không cho phép cô làm như thế.
Thời gian trôi qua từng chút một, bến cảng cũng càng lúc càng gần, cuối cùng chiếc du thuyền đã dừng lại, các du khách bắt đầu chuẩn bị để rời khỏi thuyền.
Vệ sĩ của Hạ Lăng Sơ đã chuẩn bị xong đồ của anh, Hạ Lăng Sơ mặc áo sơ mi sậm màu đứng ở trước cửa kính sát đất và nhìn phong cảnh phía xa, không biết trong lòng anh đang suy nghĩ về điều gì.
Vệ sĩ nhìn bóng lưng của anh và muốn nhắc nhở anh đã sắp tới lúc rời thuyền.
"Các người rời đi trước đi! Chúng ta sẽ tập trung ở bến cảng." Hạ Lăng Sơ nói với các vệ sĩ của mình.
"Được, Hạ thiếu gia ngài hãy chú ý tới thời gian, chúng tôi sẽ ở bến cảng để chờ ngài." Đám vệ sĩ đặc biệt thức thời trả lời.
Sau khi các vệ sĩ rời đi, Hạ Lăng Sơ cúi đầu nhìn đồng hồ, anh chỉ có mười phút để rời khỏi thuyền, như vậy là cũng đủ, chẳng qua trong lòng anh vẫn luôn băn khoăn một chuyện.
Anh có nên gặp Cung Vũ Ninh hỏi xin cách liên hệ với cô hay không? Dù sao cũng từng quen biết, làm vậy thì sau này bọn họ còn có cơ hội để gặp lại, hoặc là có thể trở thành bạn bè.
Hạ Lăng Sơ khẽ cắn môi, bình thường anh luôn làm việc rất quyết đoán và nhanh gọn mà chưa bao giờ do dự như vậy, nhưng lúc này anh thật sự cảm giác đây là một chuyện thử thách lòng tự trọng của mình.
Hạ Lăng Sơ cúi đầu nhìn kim giây chuyển động, anh cảm giác dường như thời gian đang thúc giục anh mau chóng quyết định đi.
Cuối cùng, Hạ Lăng Sơ cắn răng quyết định tạm thời để lòng tự trọng đáng chết của mình qua một bên, anh vẫn muốn lấy được cách để liên hệ với Cung Vũ Ninh.
Dù lớn như vậy nhưng đây là lần đầu tiên anh chủ động xin cách liên hệ với một cô gái.
Hạ Lăng Sơ đi tới trước cửa phòng của Cung Vũ Ninh rồi đưa tay ấn chuông cửa. Hơn mười giây rồi mà anh vẫn không thấy bên trong có tiếng động gì, anh khẽ nhíu mày, lẽ nào cô ấy lại không có ở trong phòng sao?
Dù nghĩ vậy nhưng anh vẫn gõ cửa thêm vài lần, nhưng cánh cửa không mở ra, Anh nghĩ nếu như Cung Vũ Ninh ở trong phòng thì cô đã sớm nghe thấy rồi mới phải.
Cho nên, anh có gõ cửa nữa cũng không có ý nghĩa gì cả.
Trong lòng Hạ Lăng Sơ không khỏi luống cuống, bởi vì anh sắp rời đi mà vẫn không thể lấy được cách thức liên hệ với cô. Hạ Lăng Sơ quay đầu đi sang phòng của Andrew gõ cửa nhưng vẫn không có ai ra mở cả.
"Đáng chết." Hạ Lăng Sơ cắn răng không hiểu được tại sao hai người đều không có ở trong phòng?
Mà khi đài phát thanh lại thúc giục mọi người rời khỏi thuyền lần cuối cùng, trong lòng Hạ Lăng Sơ chưa bao giờ bối rối như vậy, anh không có cách nào chỉ đành bước nhanh về phía thang máy để rời khỏi thuyền.