Mục lục
Truyện không tên số 14
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

19231

Sắp tám giờ, Cung Dạ Tiêu đứng dậy nói với ông Cung: "Ông, con về trước đây!"

"Ừ, về đi! Đi đường cẩn thận." Ông Cung gật đầu nói.

Cung Nghiêm vẫn ngồi đó, ánh mắt vẫn nhìn Cung Dạ Tiêu không dám tin, chỉ thấy dáng người anh vẫn rất khỏe khoắn, bước đi vững vàng, mạnh mẽ cao ngạo như thường lệ, điều này khiến ông ta càng thêm tức tối, ông ta vốn tưởng rằng đây là thời gian Cung Dạ Tiêu yếu nhất, thật không ngờ anh ta không có trong đoàn xe.

Cung Dạ Tiêu bước ra khỏi đại sảnh về phía xe của mình, khi cách không tới vài mét, thân người cao lớn của anh đột ngột cong xuống, sau đó mỗi bước đi của anh đều trở lên vô cùng khó nhọc, bước chân không vững, vệ sĩ vội bước tới đỡ anh, quan tâm hỏi: "Cung tổng, anh không sao chứ?"

Cung Dạ Tiêu khẽ ngẩng đầu, trên trán lấm tấm mồ hôi, anh trầm giọng nói: "Đưa tôi về."

Cung Dạ Tiêu ngồi vào xe, xe của vệ sĩ lái thẳng về hướng căn hộ.

Trình Ly Nguyệt sau khi đón con về liền sốt ruột muốn đi thăm Cung Dạ Tiêu, đáng tiếc con vẫn chưa ngủ, cô cũng không thể cứ thế ra khỏi nhà, đành phải đợi con ngủ say.

Hôm nay ở trường cậu nhóc không ngủ trưa, tám rưỡi đã mệt. Trình Ly Nguyệt lập tức dỗ con lên giường, kể chuyện hát ru cho con, cậu bé ba năm tám tháng, ngoan ngoãn nằm bên cạnh mẹ, nghe cô kể câu chuyện của vương quốc khủng long, nghe một hồi mắt lập tức chớp chớp liên hồi.

Trình Ly Nguyệt kiên nhẫn kể nốt cho con, cậu nhóc gối đầu lên tay, dần dần chìm vào giấc ngủ, Trình Ly Nguyệt nhìn gương mắt ngủ say sưa của con bất giác thở phào.

Cô không đi ngay, mà ngồi cạnh con thêm hơn mười phút nữa. Sau khi xác định con đã ngủ say Trình Ly Nguyệt mới vội vàng chạy thẳng ra ngoài, nhẹ nhàng đóng cửa lại, xuống tầng dưới.

Cô gõ cửa phòng, vệ sĩ ra mở cửa giúp cô, khi Trình Ly Nguyệt nhanh chóng nhìn vệ sĩ, phát hiện gương mặt anh ta vô cùng lo lắng.

"Xảy ra chuyện gì rồi?" Trình Ly Nguyệt giật mình, lo lắng Cung Dạ Tiêu xảy ra chuyện.

Cô không đợi vệ sĩ trả lời liền xông vào phòng, cảnh tượng nhìn thấy khiến tim cô như bị bóp nghẹt, cô thấy Cung Dạ Tiêu trán đẫm mồ hôi nằm trên giường, bác sỹ đang tháo gạc trên bụng anh, rõ ràng đã có băng cầm máu nhưng lúc này máu đã thấm ướt hết cả.

Trình Ly Nguyệt vội vàng ngồi xuống một bên giường, bàn tay đang túm chăn nhịn đau của Cung Dạ Tiêu lập tức nắm lấy tay cô, mười ngón tay Trình Ly Nguyệt và anh đan xen vào nhau, cô dường như có thể cảm nhận được sự đau đớn của anh trong lúc này, người cô căng thẳng, lúc này y tá gấp hai tờ giấy đưa cho cô: "Giúp Cung tiên sinh lau mồ hôi."

Trình Ly Nguyệt cầm lấy, lau mồ hôi trên trán giúp Cung Dạ Tiêu, mái tóc đen nhánh của anh đã bị mồ hôi thấm ướt, vết thương vỡ ra vô cùng đau đớn nhưng anh không hề rên la, nỗi đau anh phải chịu đều được thể hiện bằng mồ hôi.

"Rốt cuộc là tại sao? Sao vết thương lại ra máu thế này?" Trình Ly nguyệt hỏi bác sỹ.

Bác sỹ đang làm sạch vết thương, nghiêm khắc lên tiếng: "Cung tiên sinh ra ngoài quá lâu."

Ra ngoài quá lâu? Trình Ly Nguyệt lập tức nhận ra trên người Cung Dạ Tiêu đang mặc một chiếc áo sơ mi trắng, anh đã đi ra ngoài?

"Anh…" Trình Ly Nguyệt thực sự muốn quát anh, nhưng thấy anh đang nhẫn nhịn chịu đau để băng bó vết thương, cô lại nuốt hết tức giận xuống, chỉ trừng mắt nhìn anh.

Cung Dạ Tiêu nheo mắt nhưng khóe miệng vẫn gượng cười.

Trình Ly Nguyệt đang lo lắng cho vết thương đang bị vỡ ra của anh, rõ ràng đã hồi phục rất tốt, bây giờ lại ra máu, bác sỹ đang giúp anh bôi thuốc lại, băng bó lại. Sau mười mấy phút, bác sỹ mệt mỏi đứng dậy nói: "Cung tiên sinh, sau lần này có thể lại phải nằm thêm vài ngày, vết thương của anh không được để vỡ ra nữa, như thế này sẽ bị viêm đấy."

"Tôi biết rồi, cám ơn bác sỹ." Cung Dạ Tiêu gật đầu.

"Được rồi, bây giờ đã xử lý xong, không sao nữa rồi!

"Cám ơn bác sỹ!" Trình Ly Nguyệt cám ơn bác sỹ, lúc này đã hơn chín giờ tối, bác sĩ vẫn tới đây băng bó giúp anh ta đã là rất tốt rồi.

Sau bác sỹ và y tá đi khỏi, vệ sĩ cũng đều ở phòng ngoài, cánh cửa phòng ngủ đã được bác sỹ đóng lại, lúc này Trình Ly Nguyệt buông tay bị anh nắm trắng bệch ra, cuối cùng cũng nổi giận.

"Vừa rồi anh đi đâu?" Trình Ly Nguyệt giận dữ hỏi.

"Về nhà họ Cung, gặp ông." Cung Dạ Tiêu trả lời.

"Không phải đã nói anh không được đi lại lung tung sao?"

"Anh nhất định phải xuất hiện ở nhà họ Cung, nếu không đợi tới khi chú hai và những người khác ép anh xuất hiện, có thể anh sẽ không dễ dàng ứng phó được." Gương mặt Cung Dạ Tiêu lộ rõ vẻ mệt mỏi.

Mọi giận dữ của Trình Ly Nguyệt lập tức tan biến, chỉ thấy thương anh, thương anh bị thương mà cũng không thể yên tâm dưỡng thương, anh là người giàu có đầu bảng nhưng khi bị thương cũng không được nghỉ ngơi như người bình thường phải lo hết cái này tới cái kia.

"Bác sỹ nói không được làm vỡ vết thương ra nữa, mấy ngày này anh hãy ngoan ngoãn nằm ở đây không được đi đâu cả." Trình Ly Nguyệt nghiêm mặt nói.

"Con ngủ rồi sao?"

"Mãi mới dỗ ngủ được."

Cung Dạ Tiêu khẽ thở dài nói: "Anh nhớ con quá, đợi nghỉ ngơi thêm mấy ngày nữa anh dọn về nhà." Nói xong Cung Dạ Tiêu nhìn cô: "Giúp anh gội đầu, lau người toàn thân được không? Người anh ngứa lắm rồi."

Trình Ly Nguyệt mặc dù rất xấu hổ nhưng bây giờ anh bị thương không thể xuống giường, những viẹc này vệ sĩ không làm được, y tá không làm được, hình như chỉ có cô là làm được."

Trình Ly Nguyệt quỳ trên giường, đưa tay cởi cúc áo cho anh, cởi áo sơ mi ra, mặc dù bị thương nhưng cơ thể cường tráng vẫn rất hấp dẫn, khiến cô không biết nên nhìn vào đâu.

Trình Ly Nguyệt lúc này đang chuyên tâm chăm sóc cho anh, không nghĩ ngợi gì, bưng nước ấm giúp anh lau nửa người trên, lau rất cẩn thận, Cung Dạ Tiêu cũng rất dễ chịu.

Cơ thể anh chuẩn theo tỉ lệ vàng, vô cùng hoàn mĩ, toàn thân trên dưới không hề có mỡ thừa, điển hình tiêu chuẩn mặc đồ cảm thấy gầy, cởi đồ rất cơ bắp.

Trình Ly Nguyệt lau tới vùng v-cup, gợi cảm tới mức khiến cô nuốt nước miếng.

Tuy nhiên cô quên mất rằng quần vẫn còn, cô lập tức ngượng ngùng hỏi một câu: "Lau nửa người phía trên là được rồi nhỉ!"

"Em làm gì cũng thích làm một nữa thôi sao? Anh vừa nói là toàn thân…" Cung Dạ Tiêu đặc biệt nhấn mạnh hai chữ toàn thân.

Trình Ly Nguyệt có phần lóng ngóng, cô cắn môi do dự.

Cung Dạ Tiêu liền nói khẽ: "Lần trước đã tắm chung rồi, em còn xấu hổ cái gì?"

"Khi đó em đang say rượu, em sao biết được đã xảy ra chuyện gì?"

"Vậy bốn năm trước, việc nên làm việc không nên làm chúng ta đều làm cả rồi, em nói sao đây?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK