Mục lục
Truyện không tên số 14
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

19173

Cô thương hắn

Trình Ly Nguyệt ngồi một lát, đột nhiên đặt đũa xuống, đi nhanh về phía phòng khiêu vũ, chỉ thấy quanh đó có rất nhiều người, Trình Ly Nguyệt tìm một góc ít người chen vào.
Liền nhìn thấy Cung Dạ Tiêu ga lăng nắm tay Hoắc Yên Nhiên trên đài, thân thể Cung Dạ Tiêu cường tráng, ngũ quan hài hòa, khí chất cao quý mê người, mà cô gái được hắn nắm tay đương nhiên cũng không thua kém, cao quý như nữ thần, xinh đẹp kiều diễm, mỗi động tác cử chỉ đều lộ ra phong cách quý phái, đẹp đến đàn áp đối phương.
Hai người lên đài, trong lòng tất cả mọi người đều nảy lên một ý nghĩ, hai người bọn họ thật môn đăng hộ đối.
Ngay cả Trình Ly Nguyệt cũng nghĩ như vậy, tuy nhiên còn có một loại cảm giác đố kỵ khác, cô vẫn nhớ rõ lúc Cung Dạ Tiêu ôm cô khiêu vũ trước kia, độ ấm của lòng bàn tay hắn, sự ôn nhu mê người của hắn.
Mà giờ khắc này, hắn lại thuộc về cô gái khác.
Cung Dạ Tiêu cúi người xuống, ga lăng đưa tay phải ra, trái tim Hoắc Yên Nhiên tim đập rất nhanh, cô nhìn người đàn ông mê người như một vị hoàng tử trước mặt mình, chậm rãi đưa tay ra, đặt vào lòng bàn tay hắn .
Giờ khắc này, cô cảm nhận được sự vinh quang được mọi người chú ý đến, tuy thân phận của cô cũng không hề kém, nhưng sánh đôi với người đàn ông này, lại càng khiến mọi người ngưỡng mộ.
Trên đài khiêu vũ.
Người trong phòng tiệc đều hâm mộ nhìn đôi nam thanh nữ tú đang nhảy quan nhảy lại trên đài khiêu vũ.
Tư thế nhảy của Hoắc Yên Nhiên rất uyển chuyển, Cung Dạ Tiêu và cô rất ăn ý, xoay tròn, nhảy lên, hai người đều rất thành thạo, dường như kỹ thuật nhảy của bọn họ đã đạt đến trình độ khiến người ta phải thưởng thức, nhìn rồi sẽ không muốn dời mắt đi.
Dưới đài, đôi mắt Trình Ly Nguyệt bỗng bị bao phủ bởi một màng hơi nước, cô không muốn xem nữa, ngực của cô khó chịu đến không thở nổi, có chút đau đớn.
Cô chen ra khỏi đám người, tiếp tục đi về phía băng truyền đồ ăn, tiếp tục bữa tối.
Ngồi về vị trí của cô, xung quanh không còn ai đang ăn nữa, yên tĩnh đến nỗi cô có thể nghe thấy tiếng tim đập loạn nhịp của mình.
Trong đầu cô đều là hình ảnh Cung Dạ Tiêu và Hoắc Yên Nhiên khiêu vũ, đẹp đẽ vô cùng, hoa lệ nhiều vẻ.
Vừa hay lúc này, Dạ Lương Thành dẫn cậu nhóc kia ra phòng yến tiệc, đi dạo ở quảng trường có đài phun nước bên ngoài, hắn không thích quang cảnh trong phòng yến tiệc, Cung Muội Muội cũng theo hắn đi ra, tiếng nhạc du dương vọng ra từ trong bụi cỏ, bọt nước đẹp mắt trong đài phun nước tạo thành một đường, rơi xuống một cách hoàn hảo, nhưng lúc này, dù bọn họ đứng ở phía dưới bọt nước nhưng nước trong đài giao nhau ở hai bên không hề rơi trên người bọn họ, ngược lại, dưới ánh đèn, trông nó thật hung vĩ hoa lệ.
“Oa, đẹp quá đi!” Tiểu tử kia ngồi trên khuỷu tay rắn chắc của Dạ Lương Thành ngẩng đầu nhìn bọt nước phía trên, vô cùng kinh ngạc.
Cung Muội Muội cũng ngước mắt lên, dưới bọt nước, khuôn mặt nhỏ nhắn trong suốt như thủy tinh, ánh mắt của Dạ Lương Thành rơi trên gương mặt của cô, đáy mắt khẽ hiện lên sự rung động.
Trên đài, Cung Dạ Tiêu và Hoắc Yên Nhiên kết thúc điệu nhảy đầu tiên, tiếp đó các vị khách liền tràn vào trong sàn nhảy, mỗi người đều mang theo bạn nhảy của mình, hưởng thụ buổi tối tuyệt vời này.
Cung Dạ Tiêu bước ra khỏi sân khấu, phía sau, Hoắc Yên Nhiên liền đuổi theo: “Cung Dạ Tiêu tiên sinh, có thể trò chuyện đôi câu với anh không?”
Cung Dạ Tiêu quay đầu nhìn cô, dừng bước lại.
Hoắc Yên Nhiên cười đi tới: “Không anh lại khiêu vũ giỏi như vậy.” Nói xong, cô đưa tay hướng về phía hắn: “Chính thức làm quen một chút, tôi là Hoắc Yên Nhiên, rất hân hạnh được quen anh.”
“Xin chào.” Cung Dạ Tiêu đưa tay ra bắt tay cô một lát rồi thu tay lại.
“Chúc cô chơi vui vẻ.” Cung Dạ Tiêu nói xong, liền cất bước rời đi.
Hoắc Yên Nhiên ngẩn người nhìn bóng dáng hắn rời đi, cô còn cho rằng chí ít Cung Dạ Tiêu cũng sẽ mời cô một chén rượu hay gì đó, nhưng hắn vội vàng đi đâu vậy chứ?
Cung Dạ Tiêu vội vàng bước vào phòng ăn, lúc này người trong phòng ăn đều đi sang bên vũ hội rồi nên có chút vắng vẻ. Trong ánh đèn thuỷ tinh, hắn thấy một thân ảnh đang dùng bữa trong một góc khuất, tim hắn bỗng căng lên, lặng lẽ bước qua.
Trình Ly Nguyệt đang lấy đồ ăn ăn một mình, trong tay cô còn cầm một ly rượu vang, uống cạn nhìn thấy cả đáy.
“Không phải không thích uống rượu sao?” Một giọng nam trầm thấp đột nhiên vang lên.
Cô hoảng sợ, quay đầu, khắp người Cung Dạ Tiêu bao phủ một lớp ánh sáng dịu dàng, đứng ở bên cạnh cô.
Trình Ly Nguyệt liền nghiêng đầu nhìn chung quanh, như sợ người khác thấy hắn ở cùng mình vậy.
“Sao anh không ở bên Hoắc tiểu thư thêm đi, chạy tới đây làm gì?” Trình Ly Nguyệt lo lắng hỏi hắn.
“Sao thế? Em muốn tôi ở cùng cô ấy?” Cung Dạ Tiêu nói xong liền ngồi xuống đối diện cô, cũng không thèm hỏi cô có bằng lòng hay không, hắn bưng đĩa đồ ăn cô đang ăn, cầm lấy đôi đũa cô đang ăn.
“Này, cái đó tôi đã ăn rồi.” Trình Ly Nguyệt nhắc nhở hắn, ở đây còn có một đống đồ ăn tươi ngon mới lên thì hắn không đi lấy, tại sao lại muốn ăn đồ thừa của cô?
Cung Dạ Tiêu nho nhã gắp đồ ăn vào miệng, đá mày trả lời: “Tôi đâu có chê.”
Trái tim Trình Ly Nguyệt bỗng nhảy loạn lên, cô đổ nốt ngụm rượu vang cuối cùng trên tay vào miệng, Cung Dạ Tiêu nhíu mày: “Em rất khó chịu hả?”
Trình Ly Nguyệt biết rõ mình đã bị hắn đã nhìn ra, nhưng vẫn quật cường trả lời: “Tôi không hề khó chịu nhé!”
“Không khó chịu thì sao em uống rượu?”
“Rượu vang đêm nay rất ngọt, tôi rất thích uống không được sao?” Nói xong, Trình Ly Nguyệt thấy có phụ vụ đi tới, cô liền vẫy tay: “Cho tôi thê một ly rượu vang nữa. Cảm ơn.”
Nhân viên phục vụ kia lập tức mang thêm một ly cho cô, sau đó, cung kính nói với Cung Dạ Tiêu: “Cung tiên sinh có muốn dùng một ly không?”
“Cho tôi một ly đi!” Cung Dạ Tiêu gật đầu.
Trình Ly Nguyệt thấy đồ ăn trong đĩa trên tay hắn sắp hết, cô hỏi: “Còn muốn ăn gì không? Tôi đi lấy cho anh.”
“Em xem rồi lấy đi! Lấy cái gì thì tôi ăn cái đó.” Cung Dạ Tiêu có vẻ rất mệt, mệt đến nỗi không muốn đi lấy đồ ăn.
Trình Ly Nguyệt không thể làm gì khác hơn là làm phụ tá của hắn, cầm đĩa mới đi lấy đồ ăn cho hắn, lại đi gắp thêm một đĩa đồ ăn mang đến cho hắn, đặt xuống. Cung Dạ Tiêu ăn không ngừng, cảm giác đói thật thì phải.
Trình Ly Nguyệt ngồi đối diện với hắn, không khỏi thương xót hắn.
Người đàn ông này nhìn vinh quang vô hạn, thế nhưng đến thời gian ăn hắn cũng không có.
Tuy người đàn ông này ăn rất nhanh, nhưng nhìn vẫn rất nho nhã. Trình Ly Nguyệt cầm một ly rượu vang, cứ nhìn hắn ăn như vậy. Sau khi ăn tương đối, Cung Dạ Tiêu ngẩng đầu cầm lấy rượu vang uống một ngụm, nhìn cô gái đối diện.
“Vừa rồi, em vẫn luôn ở đây ăn à?”
“Ừ? Làm sao vậy?” Trình Ly Nguyệt hỏi.
“Không có gì.” Ánh mắt Cung Dạ Tiêu bỗng trở nên phức tạp.
“Vừa rồi tôi có đi xem anh và Hoắc tiểu thư khiêu vũ, hai người nhảy giỏi quá.” Trình Ly Nguyệt nói.
Động tác uống rượu vang của Cung Dạ Tiêu bỗng khựng lại, còn tưởng cô chỉ ở đây ăn chứ! Không ngờ cô lại chạy tới tham gia náo nhiệt.
“Chúng tôi đều được dạy từ nhỏ.”
“Đúng vậy! Hai người là một loại người.” Trình Ly Nguyệt buồn bã nói một câu.
Cung Dạ Tiêu nhíu mày, hừ nhẹ một tiếng: “Đồng loại mới không thể thích nhau, tôi thích khác loại, giống như em vậy đó.”
Trình Ly Nguyệt suýt chút nữa phun rượu ra, tức giận phản bác một câu: “Anh mới là khác loại ý.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK