Tịch phu nhân phải mất một lúc mới có thể khuyên được Trình Ly Nguyệt, bà an ủi cô, cũng bảo bác sĩ nói lại tình hình thử thuốc thời gian gần đây của bà cho cô nghe, lời của bác sĩ nói khiến Trình Ly Nguyệt yên tâm hơn.
Tinh thần của Tịch phu nhân bây giờ rất tốt vì thuốc có tác dụng, đợi bà uống xong liệu trình lần này nếu như không có phản ứng gì xấu, Trình Ly Nguyệt sẽ có thể uống, nói không chừng có thể tìm lại ký ức trước đây.
Những ký ức đó quá quý già đối với Trình Ly Nguyệt.
Mặc dù hiện tại tình cảm của Trình Ly Nguyệt và Cung Dạ Tiêu vẫn vô cùng ân ái mặn nồng nhưng những kí ức trước đây là vô cùng quý giá, bà hi vọng con gái mình có thể tìm lại được.
Buổi chiều Trình Ly Nguyệt gọi điện cho Cung Dạ Tiêu, Cung Dạ Tiêu nghe nói về việc này cũng lập tức từ công ty chạy tới. Anh cũng vô cùng ngạc nhiên, Tịch phu nhân là một người mẹ vĩ đại. Cũng chỉ có mẹ mới có thể dành cho con mình tình yêu vô bờ bến tới vậy. Khi Cung Dạ Tiêu tới nơi đã thấy mắt Trình Ly Nguyệt sưng mọng, đỏ hoe vì khóc, thương cô anh vội ôm cô vào lòng, hôn lên tóc cô. Sau khi thăm hỏi Tịch phu nhân, Cung Dạ Tiêu liền tới gặp bác sĩ điều trị để trao đổi.
Lúc này, bác sĩ cũng nói lại một lượt tình hình điều trị gần đây.
Cung Dạ Tiêu cũng vô cùng vui mừng, nếu như loại thuốc này thực sự có thể chữa trị chứng mất trí di truyền này thì đúng là một việc tốt, vì nếu như là bệnh di truyền cho con gái thì anh cũng lo con gái anh sẽ gặp phải tình trạng tương tự.
Trình Ly Nguyệt định buổi tối ở lại với ăn tối với Tịch phu nhân xong mới về, Tịch phu nhân nhận được điện thoại của Tịch Phong Hàn, nói họ đang ở đây, Tịch Phong Hàn cũng bớt thời gian để tới bệnh viện, anh còn gọi cả Chiến Tây Dương đi cùng, cả nhà dùng bữa ở nhà hàng gần bệnh viện.
Cả nhà hàng đều được họ bao, ngoài nhóm người Tịch Phong Hàn ra thì chỉ còn mười mấy vệ sĩ đi cùng anh dùng bữa tại đây.
Trên bàn ăn, Tịch phu nhân bất giác lại nhắc tới chuyện hôn nhân của Tịch Phong Hàn, đại khái đây là tâm nguyện lớn nhất của người làm mẹ, tuổi tác của Tịch Phong Hàn cũng không thể cứ kéo dài mãi được, anh đã ba mươi mốt rồi, đã tới lúc lấy vợ sinh con.
Chiến Tây Dương ngồi cạnh thầm bịt miệng cười nhưng bị Tịch phu nhân nhìn thấy, bà lập tức liếc qua: "Tây Dương, con cũng đừng cười, ba con lớn tuổi rồi, con cũng nhanh chóng lên."
"Cô, cô nói anh ấy thì cứ nói đi! Sao lại kéo sang con làm chi?" Chiến Tây Dương bật cười, Trình Ly Nguyệt và Cung Dạ Tiêu cũng mỉm cười, Trình Ly Nguyệt cũng rất lo cho anh mình, thân phận như anh ấy khi bận rồi thì hẹn hò yêu đương cũng là điều xa xỉ, hơn nữa vợ của anh cũng nhất định phải chọn người có gia cảnh, thân thế và học vấn.
Một cô gái bình thường thực sự không dám ngồi vào vị trí đệ nhất phu nhân.
Đương nhiên cô cũng tin có rất nhiều cô gái thích anh mình, nhưng hiện tại phải xem suy nghĩ của anh ra sao.
"Anh, mẹ đã sốt ruột vậy rồi, anh cũng nên lập gia đình thôi." Trình Ly Nguyệt mỉm cười nói với Tịch Phong Hàn.
Tịch Phong Hàn biết người nhà đều đang lo lắng cho việc hôn sự của anh, thậm chí tới các lãnh đạo cao cấp của chính giới của thường xuyên nói đùa với anh về việc này, vì lần nào anh đi thăm các nước khác, bên cạnh tổng thống của các nước bạn đều có phu nhân đi cùng, còn anh chỉ có một mình.
"Vâng, nếu có cô gái nào tốt con sẽ suy nghĩ." Tịch Phong Hàn đáp.
"Hai ngày trước mẹ có gặp Bùi lão phu nhân, bà ấy có nhắc với mẹ về cháu gái nội của mình, nghe nói một lần con ra nước ngoài còn cho cô bé đó đi nhờ máy bay, cô bé đó thế nào? Có được hay không?" Tịch phu nhân rất quan tâm.
Tịch Phong Hàn hơi nhíu mày: "Cô ấy không thích hợp với con."
"Mặc dù con là tổng thống nhưng cũng đừng đòi hỏi cao quá, trên thế gian này làm gì có thích hợp hay không thích hợp, chỉ cần chung sống ấm êm bên nhau sẽ là thích hợp." Tịch phu nhân nói.
Chiến Tây Dương ngồi bên cười khoái chí, việc giục kết hôn này có anh trai ở trên, anh thường có thể tránh bị người lớn càm ràm, Tịch Phong Hàn phải đi đầu chịu trận, trở thành đối tượng càm ràm của người lớn trong nhà.
Sau khi ăn xong, Chiến Dương Tây đưa Tịch phu nhân về bệnh viện, Tịch Phong Hàn buổi tối còn có việc phải xử lý nên được đoàn xe đưa đi, Cung Dạ Tiêu dắt tay Trình Ly Nguyệt đi về phía đoàn xe của mình.
Ngồi vào trong xe, Cung Dạ Tiêu thân mật ôm cô vào lòng, hy vọng nói: "Hy vọng thuốc lần này có thể thành công, như thế em sẽ có thể nhớ lại mọi việc trước đây của chúng ta."
"Vâng! Em cũng mong vậy." Trình Ly Nguyệt gật đầu, cô cũng hy vọng thuốc có tác dụng và cơ thể của mẹ cũng không xuất hiện bất cứ tình trạng xấu nào.
"Tối mai có một bữa tiệc vô cùng quan trọng, em có muốn cùng anh tham gia không?" Cung Dạ Tiêu cúi đầu hỏi cô.
Trình Ly Nguyệt ngẩng đầu nhìn anh: "Ngoài em ra anh còn định mời cô gái nào khác đi cùng anh?"
Cung Dạ Tiêu lập tức nở nụ cười "nể" vợ: "Không dám!"
Trình Ly Nguyệt bật cười, vô cùng hài lòng với câu trả lời của anh.
Khi về tới nơi, dinh thự vô cùng yên tĩnh, hai nhóc con đã ngủ cả rồi, có vợ chồng Hạ Hầu Lâm chăm sóc cẩn thận Trình Ly Nguyệt cũng có không gian riêng của mình.
Chắc tại vì họ bỏ lỡ mất đứa cháu đầu tiên nên tới đứa cháu thứ hai, họ vô cùng tận tâm tận sức, chỉ muốn ôm cháu từ sáng tới tối, cưng chiều rất mực, Cung Vũ Ninh cũng rất thích ở cùng với ông bà nội.
Trình Ly Nguyệt cũng đã khá mệt, cô tìm một bộ đồ ngủ đi vào phòng tắm, khi cô vừa cởi đồ, phòng tắm sau lưng đột ngột vang lên tiếng động, cô quanh đầu lại thì nhìn thấy Cung Dạ Tiêu bước vào phòng tắm, cô hơi bối rối, anh chỉ mặc một chiếc quần lót.
Mặc dù họ đã thân mật từ lâu nhưng nhìn nhau trong trạng thái thế này cô vẫn tỏ ra e thẹn như những cô gái mới lớn. Cung Dạ Tiêu thấy cô đang đứng trước gương buộc tóc liền vòng tay ôm lấy cô từ sau lưng và ngắm nhìn cô trong gương, mái tóc dài được cô buộc lên cao để lộ gương mặt trái xoan xinh đẹp, cho dù cô có trang điểm thành ra thế nào đi nữa trước mặt anh, anh cũng đều vô cùng yêu cô.
Sau quá trình tắm hai mươi phút, Trình Ly Nguyệt mặt đỏ bừng chạy ra ngoài, cô mặc một chiếc áo ngủ thoáng mát chui vào trong chăn, sau đó vài phút, anh quấn một chiếc khăn tắm bước ra, đôi mắt đen nhánh ướt át, nhưng không giấu nổi ánh sáng nơi đáy mắt.
Anh lập tức kéo chăn lên, cười khẽ: "Còn dám trốn? Trốn đi đâu chứ?"
Trong chăn vọng ra tiếng quở trách của Trình Ly Nguyệt sau đó là tiếng ư ư, rõ ràng cô đã bị anh hôn.
Hai giờ đồng hồ xong trong phòng mới hoàn toàn yên tĩnh, dưới ánh đèn dịu nhẹ, Trình Ly Nguyệt mệt lử và ngủ luôn, sau lưng, anh vẫn lưu luyến hôn nhẹ lên tóc cô.
Sáng sớm. Hôm nay là cuối tuần, Cung Vũ Trạch cũng ở nhà, có điều cậu nhóc không phải là người ham chơi, cậu bây giờ đã bắt đầu luyện piano, hội họa và còn tập viết chữ.