Mục lục
Truyện không tên số 14
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

19504

Ánh mắt Hắc Nguyên có sự đau xót nhưng anh không ngăn Phi Vũ dạy bảo cô.

Hành động bất chấp tất cả chạy tới chặn Tịch Phong Hàn ngày hôm nay của cô làm anh cảm thấy vô cùng thất vọng. Không ngờ tiểu sư muội của bọn họ lại nảy sinh tình cảm với mục tiêu.

“Có lẽ lúc đầu là anh sai rồi, anh không nên phái em tiếp cận hắn ta, còn ngỡ rằng em có thể ở bên cạnh hắn thuận tiện cho việc hạ thủ. Thật không ngờ em lại nảy sinh tình cảm với hắn, em thật khiến anh quá thất vọng!” Hắc Nguyên nói xong, quay ra phía Phi Vũ: “Trói cô ấy lại, không được để can thiệp vào nhiệm vụ của chúng ta!”
“Được! Anh yên tâm, em sẽ để cô ta giương mắt ra mà nhìn Tịch Phong Hàn chết.”

Hoả Hoả nãy giờ không tỏ thái độ gì, khi nghe thấy ba chữ “Tịch Phong Hàn” cô bỗnh nhiên ngẩng đầu, ánh mắt dữ dằn nhìn Phi Vũ: “Các người không giết được anh ấy đâu!”

“Trên đời này chẳng có ai mà chúng tôi không giết được.” Lời này là Hắc Nguyên trả lời cô.

Phi Vũ đột nhiên đấm vào bên mặt còn lại của cô, trút giận lên cô. Hoả Hoả im lặng chịu trận.

“Tịch Phong Hàn hôm nay không bị thích sát nhưng than phận của cô bại lộ rồi. Cô tưởng là còn có thể dễ dàng tiếp cận hắn hay sao?” Phi Vũ vừa khoá tay Hoả Hoả vừa cười chế giễu.

Sự ghét bỏ của Phi Vũ dành cho cô không chỉ bởi vị trí của cô trong lòng cha nuôi cao hơn mà còn là vì Hắc Nguyên.Cô ta vẫn luôn thầm yêu sư huynh Hắc Nguyên nhưng người Hắc Nguyên quan tâm hơn cả lại là Hoả Hoả. Ngọn lửa này đã tích tụ trong long Phi Vũ bao lâu nay, cuối cùng cũng có cơ hội trút ra.

Trên đường tới trung tâm hội nghị, trợ lý tăng gấp đôi lực lượng an ninh. Xe của Tịch Phong Hàn không đổi đường đi mà vẫn theo con đường cũ, hướng về con đường lớn duy nhất để vào sảnh diễn giảng. Ở đó không chỉ có nhân dân của anh mà còn có đoàn xe của phóng viên các nước đang đứng chờ. Nếu bây giờ anh rút lui há chẳng phải trở thành trò cười đầu tiên từ khi anh kế nhiệm hay sao.

Nếu đến ngay cả lực lượng của quốc gia còn không tự tin thì còn gì để nói về việc kế nhiệm?

Nhìn bách tính bên ngoài cửa xe nhiệt liệt hoan nghênh, ánh mắt Tịch Phong Hàn trầm mặc, dường như dừng lại ở nơi nào đó,không nhìn thấy đáy.

Anh đang nghĩ về cô gái chặn xe của anh. Trong lòng Tịch Phong Hàn,anh vẫn nhớ như in khi nhặt về người con gái nhỏ bé yếu đuối đó, cô như một con mèo nhỏ đáng thương với ánh mắt sợ sệt.

Thế nhưng, vừa rồi khi chặn xe anh, cô lại nói ra hai từ “thích sát”.

Rốt cuộc cô ta là ai? Sao cô ta biết được thân phận của anh?

Trên đường vào sảnh diễn giảng vô cùng an toàn, hoàn toàn không thấy bóng dáng của thích khách. Khi anh xuống xe, dàn vệ sĩ đứng chắn trước mặt bảo vệ anh đi tới sảnh lớn diễn giảng.

Bài diễn giảng trong hai tiếng của Tịch Phong Hàn nhận được sự ủng hộ to lớn từ bên dưới khan đài. Cùng lúc đó, diễn giảng được phát trực tiếp trên toàn quốc và toàn thế giới.

Bài diễn giảng này đã đặt nền móng vững chắc cho thân phận anh sau này.

Trình Ly Nguyệt ngồi trước ti vi xem truyền hình trực tiếp cũng cảm thấy vô cùng xúc động và sục sôi. Cô với tư cách là con dân , đồng thời cũng là người thân của anh cảm thấy vô cùng vui sướng, xúc động.

Toàn quốc phản ứng vô cùng nhiệt liệt, trong lòng của mỗi người dân đều ôm trọn sự tín nhiệm tuyệt đối tới vị tổng thống mới.

Trong phòng bệnh, Chiến Tây Dương cùng cha tận mắt theo dõi buổi diễn thuyết trịnh trọng của Tịch Phong Hàn. Anh quay sang người cha đang ngồi trên giường bệnh: “Ba à, ba có thể yên tâm giao phó mọi việc cho anh họ rồi. Anh ấy chắc chắn là một vĩ lãnh tụ dân chủ được nhân dân kính mộ.”

Trên giường, Chiến tổng thống gật gật đầu, ông từ lâu đã tin tưởng tuyệt đối người cháu này. Bây giờ, nhìn nó có sự ủng hộ mạnh mẽ như vậy cũng là điều trong dự tính.”

“Tất nhiên là ba vô cùng yên tâm.”

Chiến Tây Dương nhoẻn miệng cười. Cái anh muốn đơn giản chỉ là phụ thân đừng quá lao lực nữa, mấy năm còn lại sum vầy bên gia đình là đủ, bởi cuộc đời này của ông thời gian dành cho gia đình là quá ít ỏi. Là con trai, anh hiểu nhưng cũng mong rằng quãng thời gian còn lại của ông sẽ đều dành hết cho họ.

Đoàn xe Tịch Phong Hàn hướng về phủ tổng thống. Ở băng ghế sau, bóng người vừa dài vừa cương trực của anh khiến người ta không thể không phục đầu xưng thần. Dưới sự hoan nghênh của nhân viên sở tại, anh sải bước về văn phòng tổng thống, chuẩn bị tiếp nhận mọi công việc của tổng thống tiền nhiệm, trở thành người đàn ông có quyền lực nhất ở thế giới này.

Tịch Phong Hàn ngồi xuống vị trí, anh hít một hơi thật sâu, điều này có nghĩa là thời đại của anh sắp đến. Đôi vai anh sẽ gánh vác cả tương lai của quốc gia này. Áp lực dù lớn nhưng anh chẳng hề e ngại.

Anh đủ tự tin làm tốt công việc này, và anh nhất định phải làm tốt.

Mắt anh nheo lại, anh nghĩ đến một người, anh ấn số củ trợ lý.
Ngay lập tức, trợ lý riêng của anh đi vào: “Tịch thiếu gia”

“Tôi cần cậu thay tôi điều tra lại toàn bộ thông tin của cô gái lần trước được tôi cứu. Tôi cần chi tiết nhất có thể.” Tịch Phong Hàn nhấn mạnh.

“Vâng, tôi lập tức điều tra ngay.” Trợ lý nhận lệnh, trong tay anh ta vẫn còn lưu lại hồ sơ của cô gái đó.

Con ngươi màu đen của Tịch Phong Hàn bỗng nhiên loé lên ánh phức tạp, anh hy vọng thân phận trước kia của cô ta là thật, cô gái ấy chỉ là một cô gái xuất thân ở gia đình bình thường trong nước mà thôi.Nhưng trong long anh lại có một âm thanh vô cùng kiên định nói: “Cô gái đó lai lịch bất minh, cô ta vô cùng nguy hiểm.

Nghĩ đến việc những ngày ở một mình với cô ta, ánh mắt Tịch Phong Hàn bỗng chốc sắc lạnh, anh ta lại có thể dẫn một tên sát thủ về nhà sao?

Anh đăm chiêu hồi tưởng lại từng chi tiết khi ở bên cạnh cô gái đó, nếu thân phận thật sự của cô gái đó là gian tế, vậy thì,kĩ năng diễn xuất của cô ta quả thật vô cùng cao siêu, bởi cô ta khiến anh chẳng chút mảy may nghi ngờ.

Dủ sao đi nữa, Tịch Phong Hàn cũng cần phải biết thân phận thực sự của cô gái đó, nếu như cô ta thật sự là sát thủ chuyên nghiệp, anh tuyệt đối không dễ dàng tha cho cô ta.

Bên trong căn nhà, Hỏa Hỏa bị lôi xuống dưới một gian hầm, trong đó để sẵn một chiếc lồng, không biết trước kia chủ nhân sử dụng nó vào mục đích gì, nhưng bây giờ Phi Vũ dùng chiếc lồng đó để nhốt cô.

Cô giống như một con thú cưng nay bị ruồng bỏ, chẳng có tự do, chỉ có thể sống khổ sở qua ngày trong chiếc lồng.

Sự việc xảy ra, Hỏa Hỏa chẳng hề có bất kì phản kháng nào,thậm chí cô cũng không thèm nói một lời.

Mỉa mai thay,người đàn ông mà cô muốn cứu thì trở thành người tôn quý nhất của đất nước này, còn cô lại biến thành một kẻ tội đồ.

Hắc Nguyên cũng chẳng thèm ngăn cản Phi Vũ nhốt cô lại, dẫu rằng trong lòng anh không nỡ nhưng từ giờ cho đến lúc bọn họ hành động xong, tuyệt đối không thể để cô ra ngoài phá hỏng kế hoạch.

Bởi bọn họ sẽ sớm có kế hoạch mới. đó là trước khi Tịch Phong Hàn kế nhiệm, hắn nhất định phải chết.

Đây là nhiệm vụ thích sát lần này của bọn họ, chỉ được thành công, không được thất bại.

Chiếc lồng ở dưới căn hầm tối đen chỉ có một tia sáng nhỏ chiếu vào từ khe hẹp của quạt thông gió, Hỏa Hỏa nhẹ nhàng vòng tay ôm lấy đôi vai mình, nội tâm dường như bị bao trùm bởi sự tuyệt vọng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK