Mục lục
Truyện không tên số 14
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

1945

Trong phòng đồ chơi ở lầu hai.

Nhóc con đang thử cho bay một chiếc máy bay trực thăng mô hình vừa làm xong, nhìn thấy Trình Ly Nguyệt bước vào, cười nói, “Mami, mami xem máy bay trực thăng của con này.”

Trình Ly Nguyệt nhìn cả căn phòng to lớn đều toàn là đồ chơi máy móc đắc tiền, cô không biết phải nói gì nữa, tên này nuông chiều con cũng không cần phải không tiết chế đến thế chứ!

“Mami, baba đồng ý xây cho con một khu trò chơi thật lớn, sẽ ở ngoài sau vườn.” Nhóc con lại nói ra một chuyện hứng khởi nữa rồi.

Trình Ly Nguyệt càng không biết nói gì luôn, cô ngồi xổm xuống, nhìn vào nhóc con nói, “Con trai, cho là baba con có tiền đi, con cũng không được cứ đòi quà như vậy, thứ mà ba con cho, con phải trân trọng, nhưng con không được muốn gì là đòi món đó được.

“Mami, con biết rồi, sau này con sẽ không như thế nữa.” Nhóc con rõ ràng nhận ra được lỗi lầm của mình.

“Được rồi, dù sao cũng mua rồi, vậy thì chơi đi! Mami xem con chơi.” Trình Ly Nguyệt xoa đầu nhóc con, lại an ủi.

Có thể cách đàn ông cưng chiều con hơi khác.

Trình Ly Nguyệt chơi cùng con ở lầu hai, nhưng thỉnh thoảng lại nghĩ đến lời nói ban nãy của Cung Dạ Tiêu, cô lại cảm thấy giận vô cớ, tại sao tên này có thể nói cô như thế? Cô đi dụ dỗ đàn ông khi nào? Được thôi, cho là cô có đi dụ dỗ ai đi, có liên quan gì đến anh ta cơ chứ?

Nửa tiếng đồng hồ trôi qua, quản gia lên lầu kêu hai mẹ con ăn cơm, Trình Ly Nguyệt dẫn con trai đi rửa tay mới xuống lầu.

Trên bàn ăn màu vàng kim, Cung Dạ Tiêu đã ngồi ở đó rồi, ánh mắt phức tạp nhìn người phụ nữ đang dẫn con trai.

“Baba.” Nhóc con gọi một tiếng thân mật, ngồi đến bên cạnh anh ta, Cung Dạ Tiêu đưa tay ra, xoa đầu của nhóc đầy cưng chiều, ánh mắt toát ra tình yêu của người cha.

Trình Ly Nguyệt ngồi xuống, theo thói quen chuẩn bị một chén cơm cho cậu nhóc, để nhóc tự ăn.

Nhóc con từ nhỏ đã nuôi dưỡng thói quen lành mạnh này, đôi tay mũm mĩm cầm muỗng, không cần hối thúc gì, tự giác ăn ngon lành.

Trình Ly Nguyệt không có cảm giác thèm ăn lắm, chỉ im lặng cúi đầu ăn cơm, Cung Dạ Tiêu thì dùng bữa một cách nhã nhặn ở kế bên, ánh mắt thỉnh thoảng lại hướng về phía hai mẹ con này.

Trình Ly Nguyệt dĩ nhiên sẽ không tránh được chạm phải ánh mắt của anh ta, cô liếc nhìn anh ta với sự oán ghét trong mắt, còn Cung Dạ Tiêu thì mặt không chút biểu cảm dời ánh mắt đi, thong dong tự tại.

Ăn cơm xong, do nhóc con chơi cả buổi chiều chảy rất nhiều mồ hôi, Trình Ly Nguyệt ngửi tóc cậu nhóc thấy mùi hôi rồi, nói sẽ gội đầu cho nhóc, ai ngờ nhóc con lại đòi ba gội cho.

Cung Dạ Tiêu lập tức có chút đắc ý nhìn người phụ nữ đang tức, dẫn con trai lên lầu.

Trình Ly Nguyệt thở hắt một hơi, ngồi trên ghế sofa, đây là trái cây trà nước mà người giúp việc mang lên để trước mặt cô.

“Trình tiểu thư, mời dùng trái cây ạ.”

“Cám ơn.” Trình Ly Nguyệt khách sáo nói.

Người trong cả lâu đài này, ngoại trừ Cung Dạ Tiêu ra, đều đối xử với cô rất khách khí.

Trong phòng tắm, nhóc con vừa chơi nước vừa hát, vô cùng vui vẻ.

Cung Dạ Tiêu đang chà sữa tắm cho cậu nhóc, sau đó, giọng điệu dò hỏi rất tự nhiên, “Tiểu Trạch, con và mami con khi ở nước ngoài, bên cạnh mami con có chú nào xuất hiện không?”

Nhóc con chớp chớp mắt, lập tức đoán ra được tầng ý nghĩa khác trong câu hỏi của baba, cười hì hì, “Baba, có phải baba muốn nói, khi tụi con ở nước ngoài, có chú nào theo đuổi mami không?”

Cung Dạ Tiêu hơi ngây người, đúng là anh có xem nhẹ mức độ thông minh của nhóc con này rồi, anh chỉ có thể hỏi, “Có không?”

“Có ạ! Chỉ là mami không thích mấy chú đó thôi.”

Mấy? Nói vậy nghĩa là không chỉ một người? Cung Dạ Tiêu hơi sa sầm nét mặt, quả nhiên, cô ta là một người chiêu ong dụ bướm đa tình mà.

Nhóc con hoàn toàn không biết câu trả lời như thế của mình mang đến ảnh hưởng như thế nào cho mami.

“Con chắc chắn mami con không có qua lại với mấy chú đó?” Cung Dạ Tiêu tiếp tục muốn moi thông tin quá khứ của Trình Ly Nguyệt từ con trai.

Nhóc con nghiêng đầu ngẫm nghĩ, dù sao khi đó còn nhỏ quá, trí nhớ có hạn, cậu lắc lắc cái đầu nhỏ nói, “Con cũng không chắc nữa, baba, tốt nhất là baba đi hỏi mami đi.”

Cung Dạ Tiêu dừng chủ đề này lại, bàn đến việc xây khu vui chơi.

Nhưng mà trong lòng anh đối với Trình Ly Nguyệt lại có ấn tượng càng tệ hơn.

Trình Ly Nguyệt vô cớ bị con trai phá, cô còn ngồi ở ghế sofa dưới lầu ăn trái cây, trong đầu bất chợt hiện lên hình ảnh gặp phải Lục Tuấn Hiên ngày hôm nay, anh ta còn đủ can đảm hỏi cô sống tốt hay không! Năm ấy cô bị đuổi ra khỏi nhà không một xu, trong khi hoàn toàn trắng tay như thế, anh ta lúc đó sao không nghĩ cô sẽ sống như thế nào?

Trình Ly Nguyệt càng nghĩ càng tức, cô chỉ cầu mong từ nay về sau không gặp phải loại đê tiện này nữa.

Từ thang máy bên cạnh, nhóc con tắm rửa sạch sẽ chạy ra, “Mami, mami ngửi xem con có thơm không.”

Trình Ly Nguyệt ôm cậu nhóc, ngửi ngửi người cậu, khen ngợi, “Ừ, rất thơm.”

Phía sau, Cung Dạ Tiêu bước ra, ánh mắt rơi trên người cô đầy vẻ hậm hực, làm như cô đắc tội anh ta ở đâu rồi vậy.

Trình Ly Nguyệt ôm con trai ngắm nghía, cùng một khuôn mặt, của con trai mới là đẹp trai hấp dẫn, còn tên này thì gọi là cục đá thì đúng hơn.

“Mami, tối nay chúng ta còn phải ngủ chung với baba nữa nhé!” Nhóc con nhìn cô nói.

Trình Ly Nguyệt phản xạ theo bản năng, cô cự tuyệt, nở nụ cười tươi rói nói, “Con trai, hôm nay mami mệt rồi, muốn ngủ một mình, vậy con ngủ với baba nhé!”

“Không chịu không chịu! Con muốn ngủ với mami, tối qua mami đi sang phòng khác ngủ, sáng dậy con không thấy mami mà!” Nhóc con có chút giận dỗi chu chu cái miệng nhỏ xinh nói.

“À! Ba người ngủ chật quá, mami ngủ không được.” Trình Ly Nguyệt nói dối, cảm nhận được tia nhìn mỉa mai lạnh lùng từ phía tủ rượu.

Nhóc con năn nỉ một cách tội nghiệp, “Vậy….mami có thể ngủ chung với con, đợi con ngủ say rồi mới rời khỏi không? Con muốn ngủ chung với baba mami, xin mami đó, xin mami mà.”

Trình Ly Nguyệt đâu nỡ nhẫn tâm cự tuyệt yêu cầu của con trai, chỉ có thể gật đầu nói, “Được thôi, mami dỗ con ngủ.”

Trình Ly Nguyệt nói với nhóc con, “Con ở đây một lúc, mami đi tắm nhé!”

“Dạ!” Nhóc con gật đầu, Trình Ly Nguyệt nhìn về phía tủ rượu, người đàn ông đó đang cầm hai chai rượu để điều chế, biết rằng anh ta sẽ trông con, cô đi lên căn phòng tối qua ngủ để tắm rửa.

Cung Dạ Tiêu điều chế xong rượu, đôi tay thon dài cầm ly rượu nhấp môi nếm một ngụm, phát hiện mùi vị không ổn, nhất định là ban nãy anh lo nghe đối thoại của hai mẹ con đó, khiến anh mất tập trung rồi.

Anh uống hai ngụm thì đổ rượu đi, nhìn thấy nhóc con một mình nhảy lên nhảy xuống trên ghế sofa, anh đi lên trước ôm cậu nhóc lại, “Đi nào, baba cùng con vào phòng chơi.”

“Baba, baba cũng phải đi tắm rồi sao?”

“Ừ!”

Hai cha con cùng vào phòng, Trình Ly Nguyệt vẫn chưa đến, Cung Dạ Tiêu đưa một quyển truyện cho con trai, còn anh thì vào phòng tắm.

Trình Ly Nguyệt ở phòng dành cho khách tắm xong, mặc một bộ đồ ngủ kín đáo, tay ngắn và quần dài đến gối, chất liệu vải cotton rất thoải mái.

Cô ở trong phòng đến hơn chín giờ rưỡi mới đi về hướng phòng ngủ chính, trong lòng nghĩ, Cung Dạ Tiêu có dẫn con trai lên chưa?

Cô cũng không gõ cửa, vặn tay cầm là đi vào luôn.
Sau đó, cảnh tượng trong phòng lại khiến cô có chút lóa mắt.

Trên giường, Cung Dạ Tiêu chỉ mặc một cái quần lót nam hai mảnh, đang làm động tác hít đất, còn con trai thì cưỡi trên lưng anh ta, cười ha hả không ngừng, nhóc con nhìn thấy mami đi vào, càng hưng phấn hơn, “Baba, con còn muốn chơi, con còn muốn chơi.”

Trình Ly Nguyệt nhìn lên giường, thân hình rắn chắc lực lưỡng của người đàn ông, vì đang làm động tác hít đất, gân xanh nơi bắp tay đều lộ ra, toàn thân toát ra sức mạnh lực lưỡng đầy nam tính, và càng đáng ghét hơn, anh ta lại chỉ mặc độc một chiếc quần lót, lại còn là loại bó sát người.

Cung Dạ Tiêu không có ý dừng lại, nhóc con ngồi trên lưng anh, còn anh thì hít đất không chút tốn sức, khiến cho nhóc con cười đến nước miếng cũng chảy ra.

“Tôi…tôi một lát sẽ quay lại.” Ánh mắt Trình Ly Nguyệt tránh né thân hình người anh ta, có chút không biết phải làm gì.

Cung Dạ Tiêu ôm con trai vào lòng, cười nhỏ, “Được rồi, lần sau sẽ chơi cùng con nữa, bây giờ ngoan ngoãn đi ngủ.”

“Baba cũng ngủ chứ?”

“Ừ!”

“Mami, mau qua đây, chúng ta ngủ thôi!” Nhóc con vẫy tay gọi.

Cung Dạ Tiêu gối đầu lên hai tay nằm xuống trước, trên chiếc giường rộng lớn, thân hình cao dài của anh dưới tấm chăn hiện ra đường cong hấp dẫn.

Trình Ly Nguyệt nuốt nước miếng, nghĩ đến dưới lớp chăn kia, thân hình chỉ mặc mỗi một cái quần lót của tên này, nhịp tim cô không kiểm soát được tự động đập rất nhanh.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK