Chạng vạng, trước cửa khách sạn, xe của Hạ Lăng Sơ vòng qua đài phun nước khách sạn, đỗ vào bãi đỗ xe. Anh rút chìa khóa xe ra, lúc bước vào cửa khách sạn, bỗng anh nhạy bén phát giác được hình như xung quanh có người nào đó đang nhìn mình.
Hạ Lăng Sơ đã trải qua huấn luyện về mọi mặt, nên đối với nguy hiểm anh luôn luôn rất nhạy bén. Anh bình tĩnh cầm di động lên làm bộ như đang gọi điện, ánh mắt quét qua xung quanh khách sạn, có một chiếc xe màu đen vẫn chưa tiến vào bãi đỗ xe mà chỉ dừng ở cạnh cửa vào khách sạn thu hút sự chú ý của anh.
Trong chiếc xe hơi này rõ ràng có bóng người đang ngồi, hình như có vài đôi mắt đang nhìn ra, nhìn thẳng vào người anh.
Hạ Lăng Sơ híp mắt lại, trong lúc liếc mắt đã nhớ được biển số xe, sau đó anh xoay người đi vào khách sạn.
Vừa vào trong, anh lập tức gọi cho trợ lý Tiểu Tô của mình.
“Alo, ông chủ, có chuyện gì vậy ạ?” Tiểu Tô ở đầu bên kia hỏi.
“Tìm giúp tôi một biển số xe, tôi muốn biết thông tin chi tiết về chủ chiếc xe đó.”
“Được ạ, anh gửi qua đây, tôi sẽ nhờ bạn trong sở cảnh sát điều tra rõ ràng.” Tiểu Tô lên tiếng.
Hạ Lăng Sơ gửi một dãy số sang, sau đó anh ấn thang máy đi vào, trên mặt anh lúc này toát ra vẻ thâm trầm.
Nếu như chiếc xe này đúng là có vấn đề. Xem ra, cũng không phải là muốn nhằm vào anh, mà là muốn theo dõi Cung Vũ Ninh đang ở trong khách sạn này.
Chết tiệt! Hạ Hải Dật thật sự muốn bắt đầu ra tay với người bên cạnh anh sao? Hạ Lăng Sơ cắn răng, anh tuyệt đối sẽ không để hắn chạm vào một sợi tóc của Cung Vũ Ninh.
Hạ Lăng Sơ nhấn chuông phòng Cung Vũ Ninh. Sau cửa, Cung Vũ Ninh nở nụ cười ngọt ngào nhìn anh: “Anh đến rồi.”
“Tối nay em muốn đi đâu ăn?”
“Em đã đặt nhà hàng ở gần đây rồi, ăn một bữa hải sản thật lớn.” Cung Vũ Ninh một bộ thèm ăn nói.
“Được.” Hạ Lăng Sơ gật đầu: “ Vậy sáu rưỡi chúng ta đi.”
Cung Vũ Ninh mở cửa phòng để anh vào, ngồi trên sô pha, cô nhịn không được tò mò hỏi: “Anh đã nói chuyện rõ ràng với em họ anh chưa?”
“Ngưng Mạn rất cố chấp, chắc phải cần một thời gian thì cô ấy mới hiểu rõ được.” Hạ Lăng Sơ bất đắc dĩ thở dài: “Sau này, anh sẽ tránh gặp mặt cô ấy.”
Cung Vũ Ninh cũng hiểu được, một người bị tình yêu làm cho mê muội, thì cũng đừng mong có thể kéo lý trí người đó về trong một sớm một chiều được, mà phải cần thời gian để cô ấy có thể suy nghĩ rõ ràng chuyện này.
“Vậy dì của anh thì sao?”
“Dì ấy vẫn đang khuyên nhủ Ngưng Mạn.” Nói xong, Hạ Lăng Sơ ngẩng đầu lên, ánh mắt dịu dàng nhìn cô cười: “Bà ấy rất thích em, cũng rất hài lòng về em.”
Cung Vũ Ninh mím môi cười: “Thật không?”
Lúc trước Hạ Lăng Sơ muốn gạt cô tình hình bây giờ của Hạ gia, nhưng lúc này, lại có người của Hạ Hải Dật đang theo dõi bên cạnh cô, anh nhất định phải nhắc nhở cô nên cẩn thận.
“Vũ Ninh, có chuyện này anh muốn nói với em, chuyện liên quan đến gia tộc của anh.” Hạ Lăng Sơ dừng mắt nhìn cô, một năm một mười nói hết chuyện trong gia tộc anh. Cung Vũ Ninh nghe xong, bất giác có chút sợ hãi, sắc mặt cũng có vài phần lo lắng.
“Thật ư? Anh họ anh thật sự sẽ không từ thủ đoạn nào muốn đối phó với anh ư?” Ánh mắt Cung Vũ Ninh thoáng hiện vẻ lo lắng.
“Không sao đâu, anh không sợ anh ta. Có điều anh lại lo những người bên cạnh anh. Chỗ dì thì chắc anh ta cũng không dám làm gì, bây giờ anh ta đang cho người theo dõi em. Vũ Ninh, anh lo cho em.” Hạ Lăng Sơ nói xong, đưa tay nắm lấy tay cô: “Anh sẽ không để em xảy ra bất cứ chuyện gì.”
“Anh yên tâm đi, đám người của A Đoàn vẫn đang ở bên bảo vệ em mà.” Cung Vũ Ninh cũng muốn anh bớt lo nói.
“Vũ Ninh, tuy anh không nỡ nhưng mà anh muốn để em rời khỏi chỗ này trước đã, em cứ về nước, ở cạnh người nhà em, ở đó mới là an toàn nhất.” Hạ Lăng Sơ thấp giọng khuyên cô. Mặc dù anh cho người đến bảo vệ cô, nhưng trong lòng anh, anh không muốn cô có bất cứ chuyện gì.
Cung Vũ Ninh cũng biết đây là một cách hay, nhưng chẳng nhẽ lại để anh đơn độc ở đây chiến đấu một mình ư? Anh họ anh là người tàn nhẫn như thế, nếu như hắn lại muốn lấy mạng anh thì lúc đó cô cũng không muốn rời xa anh.
“Em không đi được không?” Cung Vũ Ninh cắn môi nói: “Em không thể để anh một mình mà không quan tâm được.” Nói xong, cô lại nói tiếp: “Nếu không, em có thể nhờ anh em cho người sang giúp anh.”
Hạ Lăng Sơ nghe cô nói xong, anh bất giác mím môi cười, lắc đầu nói: “Không được, ngay đến năng lực bảo vệ mình anh còn không có thì sau này làm sao có thể lấy em, bảo vệ em được chứ?”
“Tính mạng của anh quan trọng hơn.” Cung Vũ Ninh cũng lo lắng không kém anh là bao.
“Yên tâm đi, anh có thể đối phó được. Tuy anh không thể dùng thủ đoạn giống như anh ta để đối phó lại, nhưng anh sẽ khiến anh ta giao cổ phần trong tay ra, hoàn thành tâm nguyện của ông nội.”
“Lợi ích đúng là làm cho lòng người thay đổi mà.” Cung Vũ Ninh có chút ảo não nói. Cô ngẩng đầu nhìn Hạ Lăng Sơ: “Anh có từng nghĩ sẽ đem cổ phần trong tay anh giao ra chưa?”
“Nếu anh họ anh có năng lưc quản lý tốt công ty của gia tộc, không để gia tộc rơi vào hoàn cảnh khó khăn về tài chính, thì anh có thể chắp tay nhường lại. Thế nhưng, những gì mà anh ta làm trong ba năm nay cho thấy, anh ta căn bản không có năng lực này. Nếu anh mà giao công ty cho anh ta, vậy thì cả tập đoàn Hạ thị này sẽ bị hủy trong tay anh ta mất.” Hạ Lăng Sơ nhíu mày nói.
Cung Vũ Ninh lo lắng dựa sát vào ngực anh: “Vậy thì anh phải cẩn thận, anh ta chắc sẽ không hạ thủ lưu tình với anh đâu.”
Hạ Lăng Sơ ôm cô, hôn lên mái tóc cô, nói: “Em yên tâm, anh biết nên bảo vệ mình thế nào mà.”
Ngay lúc này, điện thoại của Hạ Lăng Sơ vang lên, anh nhìn một cái, là trợ lý gọi đến.
Anh bắt máy: “Alo, cậu điều tra thế nào rồi?”
“Biến số xe đó là giả, không tra được tin tức chủ xe là ai.”
“Bây giờ, cậu bảo Lý Tiệp phái hai người qua đây, mai phục ở cửa khách sạn Đế Cảnh, giúp tôi quan sát nhất cử nhất động của chiếc xe màu đen có biển số giả đó.” Hạ Lăng Sơ bình tính sắp xếp.
“Vâng, giờ tôi sẽ đi làm ngay.”
Cúp điện thoại, Cung Vũ Ninh nói với anh: “Anh nghi ngờ chiếc xe này theo dõi em à?”
“Hạ Hải Dật sẽ không ra tay trực tiếp với anh, anh ta muốn bắt cóc em để uy hiếp anh, bắt anh phải chủ động từ bỏ cổ phần và quyền thừa kế công ty. Trong tay ông nội anh cũng có giữ một phần cổ phần, nếu như anh xảy ra chuyện gì thì anh ta cũng đừng mơ có được gì.” Hạ Lăng Sơ bình tĩnh phân tích.
“Em sẽ bảo A Đoàn luôn ở bên cạnh mình, em sẽ không để mình gặp chuyên gì đâu.” Cung Vũ Ninh cũng đề cao cảnh giác.
“Bữa tiệc ngày mai chúng ta đã nhận lời tham gia, có lẽ sẽ phải đến đó một chuyến.”
“Vâng.” Cuối cùng thì Cung Vũ Ninh cũng nghĩ đến một chút chuyện thoải mái.
Bữa tối, Cung Vũ Ninh quyết định ăn ở trong khách sạn, cô muốn ở bên cạnh anh, hơn nữa, cô cũng không muốn bản thân sẽ trở thành vật cản, liên lụy đến anh. Cô sẽ bảo vệ an toàn của mình trên hết, sẽ không tùy hừng, buông lỏng nữa.
Dưới lầu khách sạn, cách chỗ chiếc xe hơi không xa, có một chiếc xe đen khác đang âm thầm theo dõi bên đó, hình thành một thế cục “bọ ngựa bắt ve sầu, chim sẻ rình sau lưng”.
Lúc này, ngoài việc ở bên cạnh Cung Vũ Ninh ra thì Hạ Lăng Sơ cũng không muốn đi đâu nữa. Đêm nay, Cung Vũ Ninh cũng giữ anh lại trong phòng, nhưng hai người họ vẫn giữ một khoảng cách nhất định, dù có làm những hành động thân mật, nhưng cũng không đi quá giới hạn.