Mục lục
Truyện không tên số 14
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

19650

Dương Vân Nhược vừa đi lại trong nhà vừa tò mò về quá khứ của Mễ Liễu, cô không khỏi muốn gọi điện cho Bùi Mạn Lâm một chút.

"Alo! Vân Nhược, sao vậy?" Giọng nói nóng lòng vô cùng của Bùi Mạn Lâm truyền tới.

"Mạn Lâm, tớ hỏi cậu câu này nhé, sao cậu lại tuyển được cô Giản Hinh đó làm vệ sĩ cho cậu vậy? Trước đây cô ấy làm gì cậu có biết không?"

Bùi Mạn Lâm tuyệt không giấu diếm những thứ liên quan đến Giản Hinh mà cô ta biết, "Ông nội tớ tìm cho đấy, trước đây cô ấy làm gì tớ cũng không rõ, nhưng tớ biết rằng hình như cô ấy đã quên hết quá khứ trước đây của mình rồi. Cậu biết tớ từng nhìn thấy vết sẹo của cô ta rồi đúng không, hình như là vết thương do bị súng bắn ở vai trái, xuyên thẳng ra sau lưng."

"Cái gì? Cô ấy đã từng bị thương nặng như vậy ư? Còn bị mất trí nhớ?" Dương Vân Nhược hơi ngạc nhiên, có vẻ như quá khứ của Giản Hinh không hề đơn giản chút nào.

"Đúng vậy! Cô ấy có nói với tớ rồi, cô ấy không nhớ bất cứ chuyện gì trước kia, có điều, cậu cũng đừng xem thường cô ta, cô ta rất thông minh đấy. Hồi ở trường luận văn của cô ta còn được giáo sư chấm A+ cơ!"

"Cô ấy bị mất trí nhớ sao?" Dương Vân Nhược lẩm bẩm một mình.

Bùi Mạn Lâm thấy giọng của cô có chút lạ liền tò mò hỏi, "Cậu làm sao thế? Gặp chuyện gì kích thích hả?"

"Không, tớ chỉ tò mò hỏi chút thôi, Mạn Lâm, hôm nào lại nói tiếp nhé."

"Được! Vân Nhược, đừng trách tớ nhắc nhở cậu trước! Cậu đừng có coi thường cô gái kia."

"Được rồi, hẹn sau nhé," Dương Vân Nhược cúp máy, cả người ngaayra một lúc, nếu như hiện giờ Mễ Liễu kia đã bị mất trí nhớ, vậy có nghĩa cô ấy cũng đã quên Tịch Phong Hàn và những chuyện mà họ cùng trải qua.

Tịch Phong Hàn đưa cô ấy tới nơi khảo sát vệ sĩ có phải là vì nể tình bạn xưa mà giúp cô ấy tìm việc không?

Nhưng công việc vệ sĩ này nguy hiểm tới vậy, Tịch Phong Hàn không nên để cô ấy bảo vệ mình mới đúng chứ? Mê Liễu đã mất trí nhớ sẽ có tình cảm gì với Tịch Phong Hàn đây?

Dương Vân Nhược chỉ mong rằng có thể làm rõ một chuyện, đó là Tịch Phong Hàn và Mễ Liễu chỉ đơn giản là bạn.

Mấy ngày kiểm tra tiếp theo, Mễ Liễu đều đạt chuẩn thông qua, hơn nữa cô có năng lực khiến đội trưởng đội vệ sĩ phải ngả mũ nhìn, hôm nay, Mễ Liễu leo lên lưới sắt, ở trong điều kiện như vậy luyện khả năng hành động và tốc độ cùng sự chịu đựng dài lâu.

Trong vòng mười phút Mễ Liễu đã xuất sắc vượt qua, nhưng khi cô ra khỏi lưới sắt, bả vai của cô đã có vài vết thương, có vài vết còn bị rơi vụn sắt rỉ ở trong. Đội trưởng đội vệ sĩ cũng không chịu nổi, nói với cô, "Kiểm tra buổi chiều sẽ lùi lại cho em tới mai, chiều em cứ nghỉ ngơi cho tốt đi!"

"Không cần lo lắng đâu, em không sao, em có thể hoàn thành được." Mễ Liệu lại tuyệt không nhận ý tốt này.

Đội trưởng đội vệ sĩ không khỏi cười nhìn cô, "Sao em lại nóng lòng muốn thành công như vậy chứ?"

"Em mong rằng kì kiểm tra của em có thể mau chóng kết thúc nhất có thể." Ánh mắt Mễ Liễu rất kiên trì nói.

"Được! Vậy buổi chiều hai giờ em tới nơi kiểm tra đi." Đội trưởng đội vệ sĩ cũng không nói nhiều nữa.

Lúc này, cô gái cùng hoàn thành hạng mục với Mễ Liễu thở hổn hển bước tới, "Cậu quá liều mạng rồi đó, vừa nãy đội trưởng đã có ý tốt vậy mà."

Tớ biết, thế nhưng tớ muốn rời khỏi nơi này sớm một chút." Mễ Liễu nói xong nhìn về phía một mảnh tường trúc, nơi mà lưới thép quây quanh, cô khát vọng có thể trở về căn nhà ấm áp đó, khát vọng có thể tới bên người đàn ông đó sớm một chút, trở thành người bảo vệ cho hắn.

"Rời khỏi đây sớm một chút, có nghĩa là sứ mệnh và trách nhiệm của cậu tới đó. Tớ nghe nói gần đây ngài tổng thống muốn tuyên bố kết hôn, tới lúc đó chắc chắn là một trận chiến lớn."

Đôi mắt trong suốt của Mễ Liễu nhắm chặt lại, anh ấy sắp kết rồn, cô có kịp tới tham dự hôn lễ của anh không?

"Tiểu Liễu, rốt cuộc bản lĩnh của cậu học từ đâu ra vậy, tại sao cậu nhỏ hơn mình mà mặt nào cũng mạnh hơn mình vậy chứ."

Mễ Liễu mím môi cười, "Do được huấn luyện từ nhỏ ở võ quán đó."

Cô gái bên cạnh lắc đầu, "Tớ thấy không giống lắm đâu! Tớ cảm thấy bản lĩnh của cậu có chút giống như do huấn luyện nghiêm khắc trong quân đội mà ra ấy."

"Cậu nói gì cơ?" Mễ Liễu nhíu mày, ánh mắt lạnh lùng lưu chuyển.

Đáy lòng cô gái kia có chút lạnh, "Không có gì, tớ chỉ vô cùng bái phục cậu thôi."

Mễ Liễu lại ghi những lời của cô ấy vào trong lòng, đối với những tiềm lực mà cô có thể phát huy được trong lần kiểm tra này, đến cô cũng cảm thấy kinh ngạc vô cùng, mỗi khi cô hoàn thành một bài kiểm tra, dường như bản năng của cô có thể tự tìm ra một phương thức hoặc một kỹ xảo tốt nhất vậy. Những thứ này trước nay cô chưa hề cảm nhận được bao giờ.

Như lời của cô gái vừa nãy nói, bản lĩnh của cô không giống như được luyện ra từ võ đường, mà đã đạt đến mức tinh vi hơn, là do huấn luyện nghiêm khắc nhất trong quân đội mà thành.

Mễ Liễu cũng chẳng truy xét vấn đề này, cô tin tưởng hắn, tin tất cả những điều mà Tịch Phong Hàn nói, cho dù có thể lời của hắn là giả, dùng để lừa cô, vậy thì có sao chứ?

Dù sao thì hiện giờ cô cũng chẳng có gì để lưu ý nữa, thậm chí cuộc đời cô cũng chẳng có mục tiêu gì. Nếu như nói điều mà cô muốn nhất từ tận đáy lòng, thì chính là một loại ý niệm, nguyện vọng cháy bỏng là muốn trở thành vệ sĩ của Tịch Phong Hàn.

Mễ Liễu về phòng nghỉ, lấy điện thoại và chìa khóa của mình ra rồi về ký túc xá. Cô ngòi trên giường, cầm hộp thuốc, lấy thuốc bột đã sắp dùng hết ra, bôi lên những nơi bị thương, đứng ở trước gương, tự nhìn cả người đấy vết thương của mình, cô buộc chặt mái tóc dài đằng sau lại, lộ ra một gương mặt xinh xắn.

Từ trước tới giờ cô chưa từng quan tâm tới nhan sắc hay tướng mạo của mình, thế nhưng, vào giờ phút này, bản thân mình lại có một gương mặt trái xoan có thể nói là khá xinh, làn da trắng nõn khỏe mạnh, đôi môi đỏ như cánh hoa, cô nhìn gương mím môi cười một cái, điên đảo chúng sinh.

Mễ Liễu ngồi lên giường, lấy bình nước bên cạnh uống, mọi thứ ở đây đều mô phỏng theo quân đội, không có bất kỳ đồ dùng cho phái nữ nào, cũng không hề có thiết bị điện tử, đồng thời cũng ngắt hoàn toàn những kết nối với bên ngoài.

Cô khoanh tay, có một loại cảm giác cô đơn khó nói thành lời dâng lên, loại cảm giác này từ trước đến nay cô chưa từng trải qua.

Còn một tuần kiểm tra nữa thôi là cô có thể rời khỏi nơi này rồi. Cô không thể bỏ cuộc, cô phải kiên trì cho tới cùng.

Phủ tổng thống, sau khi xử lý toàn bộ chính vụ, Tịch Phong Hàn cho gặp một sĩ quan được phái đi làm nhiệm vụ bí mật, người đàn ông đứng trước mặt hắn, hơn ba mươi, cả người lộ ra khí tức sát phạt khá mạnh.

Mà hắn chính là sĩ quan được Tịch Phong Hàn phái ra ngoài truy kích gắt gao tổ chức của Hỏa Hỏa một năm về trước.

"Ngài tổng thống, qua một năm truy kích của chúng ta, cuối cùng cũng đã có một chút manh mối, đám người đó ở trong một đất nước sống như những người dân bình thường, chúng tôi đã bắt được vài tên, thế nhưng tổ chức của chúng quá nghiêm mật, thẩm vấn đã thất bại.

"Tôi muốn các cậu bằng mọi giá phải tiêu diệt tổ chức đó, không để cho bất kỳ tồn đảng nào sót lại." Giọng nói lạnh lùng của Tịch Phong Hàn vang lên.

"Tuân lệnh, thuộc hạ của tôi sẽ lần theo đầu mối này đến tận cùng, diệt trừ toàn bộ tổ chức này."

Bàn tay to của Tịch Phong Hàn nắm chặt lại, hắn cực kỳ mong rằng tổ chức này sẽ bị tiêu diệt.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK