Sau lưng cậu nhóc hào hứng chạy ra: "Baba, đi mua sắm ư? Con cũng muốn đi!"
Cậu nhóc rất thích những hàng hóa la liệt trong trung tâm mua sắm, mặc dù phần lớn những thứ đó mami đều không cho cậu ăn, nhưng chỉ cần nhìn thôi cậu cũng rất vui!
Khi bước ra khỏi cửa, cậu bé một tay dắt mẹ một tay dắt ba, mình bước chân sáo đi ở giữa, dáng vẻ vô cùng đắc ý.
"Tiểu Trạch, đi chậm thôi!"
Trình Ly Nguyệt nói xong, quay đầu qua thì thấy anh đang nhìn mình với ánh mắt sâu thẳm, quyến rũ.
Trái tim Trình Ly Nguyệt từ khi tới đây vẫn chưa thể bình tĩnh, lúc này, bốn mắt nhìn nhau, đáy mặt đều có ánh sáng dịu dàng mà cả hai không hề phát giác ra.
Trình Ly Nguyệt ngại ngùng quay đi trước, còn người đàn ông, dưới đáy mắt có nụ cười thoáng ẩn thoáng hiện, vô cùng hút hồn.
Trong trung tâm thương mại.
Cậu bé ngồi trên xe đẩy, hai mắt to tròn nhìn ngó xung quanh, Cung Dạ Tiêu đẩy con đi, Trình Ly Nguyệt thì tới khu rau củ chọn các loại rau tươi, cảnh tượng này trong mắt người ngoài, ai bảo đây không phải là một gia đình ba người?
Cung Dạ Tiêu bình thường làm rất tốt công việc bảo mật của bản thân, vì thế khi đi trong đám đông anh không hề lo sợ bị nhận ra, chỉ có điều khi có nhiều người lén nhìn anh, đều bị khí phách bẩm sinh trên người anh làm cho khiếp sợ, thầm nhủ đây chắc chắn là một nhân vật lớn.
Sự đảm đang của Trình Ly Nguyệt được bộc lộ rõ rệt, cô rất có kinh nghiệm khi mua rau, chọn xong rau liền sang quầy bán thịt, cô tính toán cả bữa sáng cho ngày mai.
Khi tính tiền, do mua hơi nhiều, Trình Ly Nguyệt chuẩn bị quẹt thẻ, khi đang tìm thẻ trong túi, một chiếc thẻ vàng lấp lánh xuất hiện trong tầm mắt của cô.
"Quẹt của tôi." Giọng trầm nam tính vang lên.
Trình Ly Nguyệt đưa mắt nhìn qua, sau đó đẩy lại, đồng thời cũng lấy thẻ của cô ra, ngẩng đầu nói với anh: "Quẹt của tôi."
Cung Dạ Tiêu nhíu mày, cô ấy vẫn còn khách sáo với anh, lúc này nhân viên phục vụ đã quét xong mã vạch, báo giá, khi Trình Ly Nguyệt đưa thẻ ra thì anh lợi dụng ưu thế chiều cao, đưa thẻ của mình ra nhanh hơn: "Quẹt thẻ này."
"Của tôi, của tôi, quẹt của tôi." Trình Ly Nguyệt vội giành lấy.
Nhân viên phục vụ nhìn hai chiếc thẻ, sau đó lại nhìn người đàn ông đưa thẻ vàng, vô cùng tôn quý, khiến cô bất giác cầm lấy thẻ của anh: "Vậy quẹt thẻ của ngài đây."
Trình Ly Nguyệt cũng không dám trách cứ nhân viên thu ngân, đành lặng lẽ cất thẻ đi.
Sau khi quẹt thẻ mới phát hiện, anh đã xách đồ, đẩy Tiểu Trạch lên phía trước đợi cô rồi, nhân viên phục vụ trả thẻ lại cho cô: "Tiểu thư, thẻ của ông xã cô."
Trình Ly Nguyệt lập tức mặt đỏ bừng, lầm tưởng Cung Dạ Tiêu là ông xã của cô sao?
Trình Ly Nguyệt không tiện giải thích, cô cầm lấy thẻ nắm trong tay, đi về phía Cung Dạ Tiêu, anh rất thính tái, đã nghe thấy hết.
"Là thẻ của ông xã em, vậy chiếc thẻ này em hãy giữ lấy đi!" Cung Dạ Tiêu nửa đùa nửa thật nói với cô.
Trình Ly Nguyệt thầm nghiến răng lườm anh: "Tôi không cần." Nói xong, như thể chiếc thẻ sẽ làm phỏng tay cô, cô muốn trả lại cho anh ngay lập tức.
Nhưng anh mặc một chiếc áo không có túi, Trình Ly Nguyệt vừa thấy anh lấy thẻ từ trong túi quần, cô lập tức bỏ thẻ về lại túi quần anh.
Ngón tay thon thả của cô cho vào trong, vốn định nhét thẻ vào sâu hơn, không để thẻ rơi ra ngoài, nên thọc mạnh tay vào sâu trong túi.
Tuy nhiên, tay cô lại bất ngờ đụng vào thứ gì đó khiến cô sợ hãi vội vàng rút tay ra.
Gương mặt tuấn tú của Cung Dạ Tiêu cũng trở lên căng thẳng, nhìn cô nghiến răng: "Sờ xong rồi?"
Trình Ly Nguyệt muốn chết luôn cho rồi, cô đâu ngờ được rằng chỉ vậy thôi cũng sờ trúng!
"To gan gớm, dám trêu ghẹo tôi ngay giữa trung tâm thương mại." Cung Dạ Tiêu không muốn bỏ lỡ cơ hội vờ trách cứ cô.
Trình Ly Nguyệt muốn phát điên, cô nhanh chóng nhìn về phía con trai, sợ cậu bé sẽ nghe thấy những điều không nên nghe, nhưng thấy cậu bé vẫn đang mải miết xé giấy bọc hộp sữa đóng lon, rõ ràng không hề nghe thấy ba mẹ mình nói gì.
"Mami, mở ra giúp con với!" Cậu bé cầm lấy một lon sữa đưa cho cô, Trình Ly Nguyệt cầm lấy, bình thường cô cũng không thể lấy tay để cậy nắp, vì làm vậy móng tay cô lần nào cũng rất đau.
Cô đang nghĩ cách thì bên cạnh có một bàn tay cầm lấy lon sữa trên tay cô, anh dễ dàng mở nắp, đưa cho cậu bé.
Trình Ly Nguyệt sững người mấy giây, bốn năm quá, mọi việc cô đều tự làm, nếu không làm được thì nghĩ cách để làm, bây giờ cô cảm nhận được rằng có một người đàn ông bên cạnh, có những việc anh có thể giúp đỡ.
Giống như việc nhỏ nhặt mở nắp lon này.
Về tới nhà mới, trong nhà không thiếu gì cả, Trình Ly Nguyệt mua rất nhiều nước tương thường dùng cất vào trong tủ lạnh, cô thích cảm giác tủ lạnh đựng đầy đồ.
Trình Ly Nguyệt không thích ăn cơm buổi tối, cô chuẩn bị nấu mỳ, đây là món tủ của cô, nấu suốt bốn năm, con trai cũng thích ăn suốt bốn năm, lần trước Cung Dạ Tiêu ăn cũng không chê.
Trình Ly Nguyệt bận rộn trong căn bếp hiện đại, trong phòng khách thênh thang, cậu nhóc bày ra một đống linh kiện lắp ghép robot, Cung Dạ Tiêu cũng ngồi dưới sàn nhà chơi với con, thấy con rất thông minh trong lĩnh vực cơ giới, anh rất tự hào, chỉ khi nào con không hiểu anh mới giúp đỡ chỉ bảo đôi điều.
Nửa giờ sau, Trình Ly Nguyệt bê ba bát mỳ ra, hương thơm ngào ngạt, bên trên có rắc hành và thịt, rất bắt mắt.
"Rửa tay ăn cơm thôi." Trình Ly Nguyệt cất tiếng gọi.
Hai cha con một lớn một bé lập tức đứng dậy, vào nhà vệ sinh rửa tay, ngồi xuống bàn ăn, xung quanh đều là cửa kính, kết hợp với đèn chùm pha lê rủ xuống, cả căn nhà vô cùng tráng lệ, không khí thoang thoảng hương thơm của thức ăn, tăng thêm không khí gia đình.
Ánh mắt Cung Dạ Tiêu nhìn về phía người phụ nữ đang cởi tạp dề ngồi xuống, mấy lọn tóc rối rủ xuống bên mang tai, cô mặc một chiếc áo tshirt màu trắng kết hợp với quần bò vừa người, đôi chân thon dài khiến anh nuốt nước miếng.
Đêm bốn năm về trước, anh sớm đã quên sạch, nhưng sau khi biết là cô, có một số tình tiết dần dần hiện rõ trong đầu anh.
Anh còn nhớ đêm đó cô chủ động quyết liệt, quấn lấy anh đòi hỏi, quyến rũ như một đóa hồng.
Nếu như… Nếu như bây giờ cô cũng khao khát anh như vậy thì còn gì bằng.
"Hôm nay là ngày đầu tiên chúng ta dọn nhà, nên uống một chai rượu để chúc mừng." Cung Dạ Tiêu mỉm cười, ánh mắt lóe lên một tia sáng đăm chiêu.
Rượu, có thể tác thành rất nhiều việc.
"Tôi không biết uống rượu!"
"Không sao, không uống quá nhiều, nửa ly là được." Cung Dạ Tiêu nói xong liền mở tủ rượu của mình, lấy ra một chai rượu vang đỏ lâu năm, cầm thêm hai chiếc ly đế cao, mở chai rượu vang rót hai ly.
"Baba, còn con thì sao?"
"Con muốn uống gì?"
"Con uống sữa." Cậu bé vẫn còn nhớ bốn lon sữa vừa mới mua, cậu nghĩ vẫn có thể uống thêm một lon nữa.
"Ăn xong tô mì này rồi uống, chưa ăn xong thì không được uống." Trình Ly Nguyệt nói với con, chỉ sợ cậu bé uống sữa sẽ không chịu ăn mỳ.
"Vâng! Cũng được!" Cậu bé chu môi, có phần tội nghiệp.
Cung Dạ Tiêu ngồi xuống, cầm ly rượu vang nâng ly với cô: "Cạn ly."