Buổi chiều, Hạ Lăng Sơ nhận được một lời mời dự tiệc. Đó là lời mời của đích thân Bộ trưởng Thương mại. Thời gian là tối ngày thứ 3. Bình thường với những bữa tiệc thì Hạ Lăng Sơ chỉ tới chào hỏi rồi đi.
Lần này anh muốn đem Cung Vũ Ninh tới tham dự cho cô thoải mái nên anh đã nhận lời mời.
Tiểu Tô cử một người thân cận ở bộ phận phát triển theo dõi mọi động thái của Tống Dung Dung. Và để người này không bị Tống Dung Dung mê hoặc, người Tiểu Tô bố trí là một nữ nhân viên đã làm việc tại công ty trong nhiều năm.
Người phụ nữ chưa chồng ngoài 30 tuổi này thường săm soi rất kỹ những người điệu đà như Tống Dung Dung.
Tống Dung Dung thì luôn tỏ ra bực tức không cam lòng, trốn mình vào một góc ban công không có người, gọi điện thoại cho Hạ Hải Dật. Tống Dung Dung giống như một nàng dâu chịu nhiều oan ức.
Hạ Hải Dật cũng có chút ngạc nhiên. Rõ ràng đang yên đang lành, sao tự nhiên Hạ Lăng Sơ lại điều chuyển cô ta đi. Lẽ nào anh ta biết Tống Dung Dung là người của mình.
Thế nhưng lúc này Hạ Hải Dật vẫn khuyên cô ta nên ở đó, sẽ có lúc phải dùng tới Tống Dung Dung. Bởi vì Hạ Hải Dật muốn biết nhưng tài liệu về khách hàng của Hạ Lăng Sơ. Tống Dung Dung ở đó có thể dễ dàng lấy trộm tài liệu để cung cấp cho anh ta.
Tống Dung Dung mặc dù chịu ấm ức thế nhưng cô thực sự không cam lòng. Hạ Lăng Sơ đối xử với cô như vậy, chắc chắn trong lòng cũng sẽ thấy áy náy. Chỉ cần có cơ hội nhìn thấy anh ấy trong công ty là cô sẽ có cơ hôi thể hiện mình. Nói không chừng một ngày nào đó Hạ Lăng Sơ sẽ thích cô.
Cô có rất nhiều cách để dẫn dụ đàn ông. Cô nắm rõ tâm lý của hầu hết những người đàn ông.
Cô nghĩ, Hạ Lăng Sơ cũng chẳng phải ngoại lệ.
Tại một của hàng thời trang cao cấp, Thượng Quang Ngưng Mạn đang mặc một chiếc váy màu đỏ rất nổi bật. Cô soi mình trong gương, thấy chiếc váy này quả thật rất đẹp.
“Anh, có đẹp không ?” Thượng Quang Ngưng Mạn nhìn Thượng Quan Thần Húc đang ngồi trên ghế hỏi.
Thượng Quan Thần Húc nháy mắt, nhìn bộ váy cô ta đang mặc liền gật đầu, “Rất đẹp, trông em giống như công chúa vậy.”
Thượng Quang Ngưng Mạn cười tít mắt, “Thật không ? Anh thấy em mặc chiếc váy này đi tỏ tình với anh Hạ Lăng Sơ có được không ? Anh ấy có thích không ?”
Thượng Quan Thần Húc lập tức động viên, “Chắc chắn anh ta sẽ mê tít em, cứ mạnh dạn tỏ tình đi !”
Thượng Quang Ngưng Mạn nói xong, lập tức quay sang nhìn ngắm mình trong gương, cắn nhẹ môi, làm động tác biểu cảm.
Đúng, cô không cần yêu thầm nữa. Cô phải tỏ tình với Hạ Lăng Sơ. Cô phải nói cho anh ấy biết là mình thích anh ấy đã từ rất lâu rồi.
Lẽ ra cô nên cho anh ấy biết tình cảm của mình, chứ không thể đẩy anh ấy cứ coi mình như em gái được.
Nếu cô tỏ tình sớm, thì sẽ làm gì có cái cô Cung Vũ Ninh này nữa chứ.
Chắc chắn cô đã sớm ở bên Hạ Lăng Sơ rồi, hoặc có thể kết hôn rồi cũng nên.
“Anh, vậy chúng ta đi thôi. Em phải tỏ tình với anh ấy. Ngay bây giờ.” Thượng Quang Ngưng Mạn như muốn bay lên không trung, cô đang tràn đầy hứng khởi.
“Được, anh sẽ đưa em tới. Đi thôi !” Thượng Quan Thần Húc cười một tiếng, trông chờ kịch hay phía trước. Anh ta chẳng quan tâm Thượng Quang Ngưng Mạn có tỏ tình hay không. Thế nhưng chỉ cần Hạ Lăng Sơ gặp phiền phức là anh ta đã thấy vui rồi.
“Vâng !” Thượng Quang Ngưng Mạn nhìn ngắm mình trong gương, cảm thấy chính bản thân mình còn yêu mình.
Cô tin rằng, vẻ đẹp cảu cô sẽ khiến Hạ Lăng Sơ nghiêng ngả. Sau đó cô sẽ thừa cơ mà tỏ tình, để Hạ Lăng Sơ biết cô đã yêu anh ta tới 10 năm nay.
10 năm yêu thầm chắc chắn hơn nhiều so với cái cô Cung Vũ Ninh mới vừa quen kia. Thượng Quan Thần Húc đưa Thượng Quang Ngưng Mạn tới công ty của Hạ Lăng Sơ. Với thân phận của họ thì nhưng người trong công ty đều không ngăn cản, thậm trí còn rất vui khi thấy Thượng Quan Thần Húc.
Mỗi lần Thượng Quan Thần Húc tới, anh đều trêu đùa mấy cô gái ở quầy tiếp tân. Thế nhưng họ chưa bao giờ thấy Thượng Quan Thần Húc tìm cách lấy được số điện thoại của họ.
Lâu dần họ biết tính cách của Thượng Quan Thần Húc, rõ ràng chẳng bao giờ để ý tới họ được.
“Anh, anh đi cùng em được không !”
“Được chứ ! Thế nhưng anh đợi ở ngoài, anh không cùng vào trong đâu.”
“Vâng, anh ở bên ngoài, tiếp sức cho em.” Hai ngày nay Thượng Quang Ngưng Mạn bị Thượng Quan Thần Húc khen cho tít mắt, rồi lại được anh ta vùi dập Cung Vũ Ninh. Thế nên trong đầu Thượng Quang Ngưng Mạn cảm thấy rất sảng khoái, cô nghĩ rằng chỉ cần tỏ tình là Hạ Lăng Sơ sẽ yêu cô.
Hai người vừa xuống tầng thì gặp một trợ lý, “Trợ lý Diệp, anh họ tôi có ở văn phòng không ?”
“Tổng giám đốc Hạ vừa tới phòng hội nghị số 4”
“Vâng !” Thượng Quang Ngưng Mạn cắn nhẹ môi. Cô thực sự không muốn đợi. Cô muốn lập tức tỏ tình.
Thượng Quan Thần Húc nhìn thấu suy nghĩ của cô, nên quay sang nói, “Ngưng Mạn, em có thể gọi anh ấy ra. Lúc này, cuộc họp của anh ấy không quan trọng bằng việc tỏ tình của em.”
“Thật không ? Nhưng em thấy bối rối quá” Thượng Quang Ngưng Mạn cắn nhẹ môi.
“Tin anh đi, em có thể làm được. Anh ấy sẽ không trách em đâu.” Thượng Quan Thần Húc cười. Cô em gái ngốc này quả thật quá ngu ngơ.
Thượng Quang Ngưng Mạn hôm nay rất xúc động. Thượng Quan Thần Húc nói gì cô cũng nghe. Dù gì thì Thượng Quan Thần Húc cũng đứng về phe cô.
Phía sau Thượng Quan Thần Húc thò tay vào trong túi quần, đứng một góc xem màn kịch hay. Thượng Quang Ngưng Mạn hôm nay cũng đầy dũng cảm, không có chút run sợ nào khi tới gặp Hạ Lăng Sơ.
Cô đứng bên ngoài cửa phòng họp rồi gõ cửa. Tiểu Tô ra mở cửa, nhìn thây cô anh giật mình, “Thượng Quan tiểu thư, cô có chuyện gì sao ?”
“Xin hỏi anh Lăng Sơ có ở trong không ?”
“Tổng giám đốc đang họp.”
“Có thể gọi anh ấy ra ngoài không ? Tôi có chuyện gấp, rất quan trọng cần nói với anh ấy.”
“Rất gấp sao ?” Tiểu Tô nhìn biểu cảm của cô ta, có vẻ là chuyện gấp thật. Chẳng lẽ ở nhà cô ấy xảy ra chuyện gì ?
Tiểu Tô ở bên Hạ Lăng Sơ lâu nay nên anh hiểu gia đình ấy quan trọng như thế nào đối với Hạ Lăng Sơ.
“Vâng, cô đợi một lát. Tôi vào gọi anh ấy ra.”
Thượng Quang Ngưng Mạn ôm ngực, cảm thấy tim cô đang đạp thình thịch. Cô sắp tỏ tình với Hạ Lăng Sơ, nói cho anh ấy biết về tình yêu thầm kín suốt 10 năm qua của mình.
Cô hơi ngượng ngùng. Thế như cô biết cô phải nói ra điều đó hôm này. Cô phải cho Hạ Lăng Sơ biết cô yêu anh ấy.
Tiểu Tô tới gần ghế chủ trì cuộc họp, nói nhỏ và tai Hạ Lăng Sơ. Hạ Lăng Sơ nghe xong chau mày hỏi, “Nó bảo có chuyện gấp sao ?”