Mục lục
Truyện không tên số 14
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

19454
“Tôi cũng không rõ nữa, chắc họ đang chuẩn bị cho việc đám cưới!” Linda tùy tiện nói, cô ấy cũng hiểu rõ là Trình Ly Nguyệt ghét Lục Tuấn Hiên đến nhường nào, cho nên, đã thay cô cản người chồng cũ muốn nối lại tình xưa này lại.
Sắc mặt của Lục Tuấn Hiên lập tức thay đổi, “Họ sắp kết hôn sao?”
“Tôi cũng không rõ nữa mời anh Lục về!” Linda nói xong.
Lục Tuấn Hiên thất vọng rời khỏi công ty, anh ấy lại ngồi vào xe, trong đầu trống rõng, giờ đây, sự hối tiếc của anh ấy lớn đến mức muốn tự tát mình, cuối cùng anh ấy đậy mạnh vào buồng lái.
Anh ấy nghĩ, giờ đây Cung Dạ Tiêu nhất định sẽ nắm thật chặt thân phận công chúa hoàng gia của Trình Ly Nguyệt, anh ấy chắt chắn là không còn cơ hội rồi.
Điều đó khiến anh có chút hoảng sợ, sau này Cung Dạ Tiêu nhất định sẽ không tha cho công ty của anh.
Trình Ly Nguyệt ngủ một giấc ở biệt thự dạt thì sờ trán bé thấy nó đã hạ sốt, còn đang vui vẻ chơi máy bay đồ chơi của nó, Trình Ly Nguyệt thở phào nhẹ nhõm, cô cảm thấy hình như dạo này mình ngủ khá nhiều.
Trình Ly Nguyệt ngồi một bên, cầm điện thoại lên gọi cho Cung Muội Muội, hỏi cô ấy về tình trạng của Dạ Lương Thành, ở đầu dây bên kia tâm trạng của Cung Muội Muội có vẻ rất tốt, vì Dạ Lương Thành đã có ý thức tự chủ, khả năng tỉnh dậy của anh ấy rất cao.
Trình Ly Nguyệt quyết định nếu con không sốt, ngày mai sẽ đến thăm cô ấy.
“Mami, ba nuôi vẫn chưa tỉnh sao?” Cậu bé quan tâm hỏi.
“Ừa, anh ấy sẽ nhanh chóng tỉnh lại thôi.” Trình Ly Nguyệt cười nói.
“Mami, mami chừng nào mới sinh cho con một đứa em gái, con đợi lâu lắm rồi.”
“Nếu như sinh cho con một đứa em gái, con không sợ ba mẹ chỉ quan tâm em thôi sao?” Trình Ly Nguyệt hỏi đùa, thật ra cô cũng chỉ là thuận theo ý trời.
“Không sợ, đến lúc đó, con cũng yêu nó nữa.”
Lúc này, Trình Ly Nguyệt trìu mến ôm con vào lòng, hôn lên má nó, “Cho dù mẹ có sinh em gái không thì trong lòng mẹ, con đều là bảo bối của cha mẹ.”
Chiều, Cung Dạ Tiêu về, làm việc hết mổ bữa trưa,mắt có chút đỏ, Trình Ly Nguyệt kêu anh ta thăm xong con thì hãy nhanh chóng đi ngủ một giấc, cô ấy thật xót anh.
Cung Dạ Tiêu nằm trên giường, lúc này con trai có ba mẹ nhà Cung bên cạnh, cô cũng có thời gian theo anh vào phòng.
Cung Dạ Tiêu ôm lấy cô, “Ngủ với anh một lát đi.”
“Không được, em còn phải trông con! Anh ngủ nhanh đi!”
“Vợ ơi, cho anh ôm để ngủ đi” Cung Dạ Tiêu nhõng nhẻo như đứa trẻ vậy.
Trình Ly Nguyệt không còn cách nào khác chỉ có thể nằm cạnh anh ấy, tựa vào lòng anh, lúc sáng đã ngủ rồi, cô ấy lại thiếp đi từ lúc nào không hay, đợi đến khi tỉnh dậy, ngoài cửa đã là lúc hoàng hôn.
Cô ấy cử động, người đàn ông ôm cô ấy ngủ cũng mở mắt ra, đôi mắt sáng long lanh nhìn cô ấy, “Tỉnh rồi?”
“Ừa! Tỉnh rồi, anh ngủ thêm chút nữa đi, em dậy trước.” Trình Ly Nguyệt tưởng mình đã đánh thức anh ấy, đưa đôi tay ngọc ngà ấy che mắt anh lại, Cung Dạ Tiêu cười mỉn, lộ ra một hàm răng trắng sáng, anh ấy nắm lấy tay cô, hai bàn tay nắm chặt lấy nhau.
“Thôi, chúng ta cùng dậy.”
Trình Ly Nguyệt mỉn cười, ôm lấy anh ấy không nỡ buông ra, nói thật, vòng tay của anh ấy thật ấm áp, cô vẫn chưa muốn rời khỏi!
Hai người cùng dậy, trên thảm cỏ hoàng hôn, cậu bé đang cùng Cầu Cầu chơi đĩa bay, đứng trước bang công, nhìn thấy tình cảnh này,thật ấm áp làm sao.
“Mai em muốn dẫn Tiểu Trạch đi thăm Muội Muội, anh muốn đi cùng không?”
“Ừa, anh sẽ đi với mẹ con em.” Cung Dạ Tiêu cũng muốn đi thăm em gái và người anh em.
Lại một màng đêm buông xuống, bình thường như mọi màng đêm khác,Cung Dạ Tiêu đã nói với ba về cuộc gặp mặt vào hôm nay của mình và Cung Nghiêm, anh quyết định vụ việc này, sẽ hẹn vào chiều mai, anh sẽ triệu tập vài thành viên chủ chốt của Cung gia, cùng nhau bàn bạc về việc của Cung Thừa Vĩ.
Cung Thánh Dương cũng cảm thấy cách làm này là tốt nhất, ông chỉ muốn con mình không phải khó xử.
Sáng sớm.
Tịch phu nhân đã gọi điện đến, hỏi Trình Ly Nguyệt có thời gian tối qua nhà không, cô ấy đã hẹn anh cả cùng ăn tối, muốn mời cô và Cung Dạ Tiêu đưa Tiểu Trạch đến cùng dùng bữa, Trình Ly Nguyệt đã đồng ý, tối nay, họ sẽ cùng ăn tối.
Cung Dạ Tiêu không có ý kiến gì.
Vì gặp được tổng thống cũng là một điều vinh dự, người như anh ấy, khi ông mất, cũng vịnh dự được gặp ông một lần trong một buổi giao thường chính giới, nói đước với ông vài câu.
Hai giờ chiều, người được Cung Dạ Tiêu thông báo trước, đều lần lượt có mặt tại phòng hội nghị của tập đoàn họ Cung.
Cung Thanh Dương, Cung Nghiêm, Cung Thừa Vĩ, Cung Hút, họ là những thành viên chủ chốt của nhà họ Cung.
“Thừa Vĩ, con nói đi, sao con lại hồ đồ đến mức này? Tài sản nhiều như vậy, đều bị con thua sạch rồi.” Cung Hút vang tiếng chỉ trích.
Hôm nay ông mới biết được việc đứa cháu này làm, sắc mặt của Cung Nghiêm trở nên khó coi, Cung Thừa Vĩ lại còn trầm ngâm hơn, không thể hiện cảm xúc.
“Thôi được rồi, mấy anh em chúng ta đã tụ họp lại, chỉ muốn giải quyết việc của Thừa Vĩ, hiện giờ, chùng ta cùng nghĩ cách, nói xem có cách nào giải quyết.”
Lần này, Cung Hút không khờ nữa, ông y nghĩ, Cung Dạ Tiêu cho anh ba bao nhiêu tiền, nhất định ông cũng phải lấy phần như vậy, không thì ông không chịu.
Cung Dạ Tiêu nhìn hai người chú, “Khi ông qua đời dặn con rằng, phải trông chừng nguyên cái nhà họ Cung, con biết đối với lời dặn dò của ông, chú ba chú tư có rất nhiều ý kiến, cho nên con quyết định cho hai chú mỗi người một số tiền, có thể không trả, chỉ mong 2 chú sau này ủng hộ việc của con, thông cảm cho con.”
“Dạ Tiêu, vậy con định cho chúng tôi mỗi người baoo nhiêu tiền?” Cung Hút trông chờ nói.
“Mỗi người mười tỉ đô.” Cung Dạ Tiêu nói một cách chắc chắn.
Lời của Cung Dạ Tiêu, khiến Cung Nghiêm và Cung Thừa Vĩ đứng ngồi không yên, mười tỉ đô, tiền mua lại công ty họ còn không đủ, nếu họ muốn cứu lấy công ty mình, thì bằng nghĩa với lại việc còn phải kiếm thêm một tỷ đô nữa, vì cứu công ty, họ đều phá sản rồi.
“Dạ Tiêu, mười tỉ hình như hơi ít!” Cung Nghiêm lập tức phản đối nói.
“Đây là tiền Dạ Tiêu cho riêng hai người, em ba , em tư, hai em nên thấy đủ rồi đó!” Cung Thánh Dương bên con nói.
Ánh mắt của Cung Hút thể hiện đầy sự tham lam , mười tỉ đô đối với ông mà nói , là hoàn toàn đủ, cho nên, ông không muốn khiến cả hai không vui, ông đồng ý, “Tôi cảm thấy Dạ Tiêu cho vậy là nhiều rồi, còn muốn thêm nữa, thì quá tham rồi.”
“Em tư, em…” Cung Nghiêm tức đến liếc ông ta một cái.
“Dạ Tiêu, chú tư ủng hộ việc làm của con.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK