Mục lục
Truyện không tên số 14
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

19560

Lam Ca đi từ trên lầu xuống, gương mặt tuấn tú ủ dột, quản gia vội bước tới hỏi: "Thiếu gia, cậu tìm được tiểu thư Diệp Tiểu Thi chưa?"

"Ông có biết cô ấy là ai không?" Lam Ca liếc nhìn quản gia.

"Là ai?" Quản gia hiếu kỳ hỏi.

"Chính là cô gái hôm nay bị tôi đuổi ra khỏi nhà, cô ấy mới là Diệp Tiểu Thi thật sự." Lam Ca lúc này thực sự muốn đấm cho mình một cái.

Quản gia sửng sốt giây lát: "Sao cơ? Cô gái đó mới là Diệp Tiểu Thi thật sự?"

Ông nhìn thiếu gia bỗng nhiên thấy thiếu gia thật đáng thương, chắc cậu ta vừa bị đuổi xuống?

"Vậy quan hệ của cậu và Diệp tiểu thư sao rồi?"

"Đừng nhắc nữa, giờ cô ấy nhìn thấy tôi đã ghét." Lam Ca cắn chặt đôi môi gợi cảm, đôi mắt xanh biếc vụt qua vẻ kiên định: "Dù thế nào đi nữa tôi cũng sẽ phải dẫn cô ấy về đảo, cho cô ấy cuộc sống vinh hoa phú quý."

Lúc này, trong lòng Lam Ca có chút vui mừng, cũng may anh phát hiện kịp thời, vạch trần việc Lý Nhã giả mạo thân phận

Cô gái này rất trong sáng, thuần khiết, rất phù hợp với yêu cầu của anh, Lam Ca mỉm cười, đôi mắt xanh biếc lấp lánh ánh sáng xanh khi người thợ săn đuổi bắt con mồi: "Quản gia, ông phái người qua đêm canh gác ở đây, tôi cần biết mọi hành tung của cô ấy."

"Vâng, thiếu gia." Quản gia đáp lời, ông bước tới bên xe vệ sĩ, dặn dò hai vệ sĩ.

Lam Ca ngồi vào trong xe của mình, quay đầu nhìn về phía cầu thang của tòa nhà, bỗng dưng anh nhớ tới dưới ánh đèn người đàn ông đó còn hôn Diệp Tiểu Thi, tâm trạng anh lập tức trở lên bực bội, lẽ nào Diệp Tiểu Thi này còn có bạn trai hay sao?

Lam Ca hít thở một hơi, bây giờ anh chỉ có thể ra về, mai lại tới.

Diệp Tiểu Thi ngồi trong phòng, cô bực bội một lát rồi lấy điện thoại lên gọi vào số của Lý Nhã, cô muốn biết Lý Nhã làm vậy là có ý gì, như vậy thật mất tình cảm.

Điện thoại của Lý Nhã không có ai nghe cả, Diệp Tiểu Thi thở dài, vừa tức giận vừa buồn bã, hành vi của Lý Nhã khiến cô rất thất vọng.

Tối nay, Lam Ca mất ngủ, mất ngủ cả đêm, trong đầu anh toàn là những hình ảnh gặp gỡ với Diệp Tiểu Thi, anh càng nghĩ càng thấy ông trời đúng là đang đùa giỡn với anh, tại sao không sớm nói cho anh biết cô gái đó chính là người anh cần tìm?

Lần anh mất đồng hồ đã nói rất nặng nề, ánh mắt vô cùng lạnh lùng, hơn nữa lời nói ra vô cùng tổn thương người khác, xong việc, khi rời khỏi quán bar cô hất cà phê lên người anh, anh còn mỉa mai cô một câu.

Chưa nói tới việc hôm nay ở đây, tiền rơi đầy dưới đất, xem ra đây tuyệt đối là một trận chiến lâu dài. Lam Ca trằn trọc cả đêm, trong đầu toàn là gương mặt phẫn nộ của Diệp Tiểu Thi, đương nhiên có một điểm khiến anh vui mừng đó là Diệp Tiểu Thi không phải cô gái đen nhẻm trên chứng minh thư, mà rất xinh đẹp.

Lam Ca không ngủ cho tới tận sáng, vừa mở mắt ra anh liền tìm quản gia, gọi điện cho vệ sinh canh gác trước cửa nhà Diệp Tiểu Thi.

"Alo, cô ấy còn ở nhà không?" Lam Ca muốn tới mời cô ấy ăn sáng.

"Diệp tiểu thư vừa được một chiếc xe màu trắng đón đi, chúng tôi đang đi theo chiếc xe màu trắng đó.

Sắc mặt Lam Ca lập tức sa sầm: "Người nào đón cô ấy?"

"Là người đàn ông tối qua đưa cô ấy về." Vệ sĩ trả lời rất rõ ràng.

"Được, các anh tiếp tục theo dõi, xem họ đi đâu."

Hai mươi phút sau, xe của Lam Ca cũng tới trung tâm thành phố, anh đang ăn sáng ở một nhà hàng cao cấp, điện thoại của vệ sĩ gọi tới: "Thiếu gia, Diệp tiểu thư vào một công ty, hình như cô ấy làm việc ở đó."

"Gửi định vị cho tôi, tôi tới ngay lập tức." Việc quan trọng nhất của Lam Ca lúc này nà giải quyết khúc mắc giữa anh và Diệp Tiểu Thi, không muốn cả hai oán hận nhau tiếp nữa.

Vệ sĩ gửi định vị tới, Lam Ca nho nhã lau miệng, đứng dậy xuống lầu, chiếc xe thể thao màu xanh lao vút về phía trước.

Vừa hay công ty của Triển Minh Húc cũng ở gần đây, Lam Ca dừng lại ở bên đường, bước tới bên xe của vệ sĩ, vệ sĩ chỉ vào cửa công ty: "Chúng tôi theo Diệp tiểu thư tới tầng mười thì cô ấy đi vào và không đi ra nữa."

"Được, các anh về nghỉ đi! Ở đây giao lại cho tôi!" Anh chỉnh sửa lại trang phục, khí chất lạnh lùng cao quý trên người, cốt cách quý tộc tỏa ra từ trong máu thịt khiến anh đi tới đâu cũng là tâm điểm của đám đông.

Lam Ca quyết định bây giờ đi tìm Diệp Tiểu Thi mời cô ăn trưa.

Mặc dù vẫn còn sớm nhưng anh có thể đợi.

Lam Ca vào thang máy đi lên tầng mười, anh cao lớn bước tới chỗ lễ tân, hai nhân viên lễ tân đang nói chuyện phiếm, nhìn thấy một anh chàng đẹp trai mang dòng máu lai bước tới liền vội vàng đứng dậy: "Chào ngài, cho hỏi chúng tôi có thể giúp gì cho ngài được không?"

Lam Ca chớp chớp đôi mắt xanh, mỉm cười: "Tôi tới tìm người."

"Ồ! Cho hỏi ngài tìm ai?"

"Bạn của tôi!" Lam Ca nói xong, gương mặt tuấn mỹ như thiên thần nở một nụ cười và nho nhã bước đi, toàn thân là khí thế của người quyền cao chức trọng, ung dung giống như đi vào văn phòng làm việc của mình.

Nhân viên lễ tân sau lưng sững sờ quên cả việc ngăn anh lại.

Diệu Tiểu Thi lần này ứng tuyển vị trí nhân viên văn phòng, cô vừa sắp xếp bàn làm việc xong, còn đang bàn giao công việc, đúng lúc này văn phòng trở nên ồn ào, Diệp Tiểu Thi liền nghe thấy tiếng cô gái ở ngăn bên cạnh kêu lên: "Trời ơi, đẹp trai quá!"

Diệp Tiểu Thi tò mò ngẩng đầu lên, ngoài hành lang có một người đàn ông đang chậm rãi bước đi, mắt nheo lại như đang tìm người.

Người đàn ông này không phải Lam Ca thì còn là ai?

"Cho hỏi Diệp Tiểu Thi ở đâu vậy?" Lam Ca hỏi một cô gái.

Cô gái lập tức đỏ mặt chỉ: "Cô ấy ở kia."

Diệp Tiểu Thi không cần chỉ, cô đã đứng dậy rồi, nhìn anh chàng gây ra ồn ào này cô liền bước tới trước mặt anh, có phần giận dữ nói: "Anh tới đây làm gì?"

"Tìm cô mà!" Lam Ca mỉm cười rất rạng rỡ.

Nụ cười này làm tan chảy trái tim của tất cả các cô gái xung quanh, chỉ có điều Diệp Tiểu Thi như thể không nhìn thấy, tiếp tục tức giận trừng mắt nhìn anh: "Đây là nơi tôi làm việc, mời anh rời đi cho!"

"Tôi muốn xin lỗi vì mọi việc tôi đã làm, vì thế bữa trưa tôi mời cô ăn cơm." Lam Ca nghiêm túc lên tiếng, ánh mắt sâu thẳm ánh lên vẻ mong chờ.

Tôi không rảnh, cũng phiền anh đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa! Tôi ghét anh!" Diệp Tiểu Thư nói thẳng, món nợ trước đây, món nào cô cũng ghi nhớ rất kĩ, đâu phải chỉ một bữa cơm là có thể giải quyết.

Lam Ca có phần lo lắng: "Vậy cô muốn tôi phải làm sao?"

"Rất đơn giản, đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa, vĩnh viễn." Diệp Tiểu Thi nghiến răng nói.

Lam Ca tròn mắt kinh ngạc: "Vĩnh viễn? Cô ghét tôi tới vậy sao?"

Diệp Tiểu Thi nghiêng đầu: "Bây giờ anh mới biết anh đáng ghét tới nhường nào sao?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK