Cung Thừa Vĩ và Lưu Quý nhìn nhau một cái, lại nhìn về phía đứa bé vừa đáng yêu lại vừa đẹp trai đang ngủ trên sofa, bọn họ nào dám giết thật chứ? Nếu như bọn họ dám giết đứa trẻ này, vậy thì Cung Dạ Tiêu cho dù phải đuổi theo đến tận cùng trời cuối đất cũng sẽ không ngơi tay.
"Đồ ngu, cứ uy hiếp hắn trước đã rồi tính sau, hiện giờ chúng ta đừng động vào con quỷ nhỏ này, xem thái độ của Cung Dạ Tiêu đã rồi quyết định." Đột nhiên, Lưu Quý nghĩ mà sợ, hắn vậy mà lại có gan đi bắt cóc con của Cung Dạ Tiêu.
Nhưng nếu chuyện đã làm tới nước này, bọn họ cũng chỉ đành đâm lao phải phóng theo lao mà thôi.
"Bảo Cung Dạ Tiêu chuyển tiền trong vòng năm phút, một giờ lâu quá, dựa vào năng lực của hắn, dù cho có muốn một tỷ tiền mặt thì hắn cũng sẽ có thể lấy ra ngay lập tức."
"Vậy lần này chúng ta đòi hắn bao nhiêu?" Lưu Quý hỏi Cung Thừa Vĩ.
"Mười tỷ." Mắt Cung Thừa Vĩ còn chẳng thèm chớp nói.
Lưu Quý kinh ngạc vô cùng, "Mười tỷ sao?"
"Anh cho là Cung Dạ Tiêu sẽ quan tâm chút tiền này sao? Đối với hắn mà nói, mười tỷ vốn chẳng đáng là bao, lẽ nào con trai của Cung Dạ Tiêu hắn không đáng mười tỷ sao?" Cung Thừa Vĩ lại rất rõ ràng, Cung Dạ Tiêu giàu có tới mức nào.
Vài tên tay chân của Lưu Quý ở bên cũng trừng lớn mắt, đó là bao nhiêu tiền chứ!
"Được! Vậy thì đòi mười tỷ." Lưu Quý cũng là một kẻ không ngại tiền nhiều.
Chỉ là, khi Lưu Quý ấn số của Cung Dạ Tiêu, ngón tay hắn khẽ run, hắn cô gắng làm mình bình tĩnh lại, trước khi ấn gọi, hắn hít một hơi thật sâu rồi mới gọi đi.
Nghe thấy tiếng tiếng tút tút truyền tới liên tiếp, hắn căng thẳng chờ đợi.
Tuy nhiên, hắn đợi chưa tới ba giây, điện thoại liền có người nghe ngay lập tức.
"Alo!" Một giọng nam trầm thấp sắc bén vang lên.
Lưu Quý lập tức hoảng cả lên, hắn khẽ ho một tiếng, "Alo, anh Cung, con của anh hiện đang ở trong tay chúng tôi, trong vòng mười phút, hãy biết điều chuyển vào tài khoản mà tôi đưa anh mười tỷ...."
"Đô la Mỹ!" Cung Thừa Vĩ nhỏ giọng dãn dắt bên cạnh.
"Chuyển mười tỷ đô la Mỹ vào thẻ ngân hàng mà tôi chọn, nếu anh không làm theo, vậy thì cả đời này anh khỏi cần gặp con trai mình nữa."
"Nếu anh đã muốn tiền của tôi, vậy thì trước hết phải để tôi xác định xem con tôi còn sống không đã." Cung Dạ Tiêu bình tĩnh nói.
"Anh yên tâm, con trai anh hiện vẫn ổn, nhưng nếu anh không làm theo, vậy chúng tôi đành không khách khí."
"Tôi nhất định phải thấy con trai ổn mới đưa tiền được." Giọng nói kiên định của Cung Dạ Tiêu truyền qua đường dây.
Căn phòng yên tĩnh, giọng nói trong điện thoại của Cung Dạ Tiêu cũng phát rõ ra ngoài làm những người bên cạnh nghe rõ vô cùng.
Cung Thừa Vĩ lập tức khẽ gật đầu, ý bảo có thể để hắn nhìn con mình, Lưu Quý cũng nói theo, "Được, anh đợi đấy."
"Tôi muốn có video." Cung Dạ Tiêu yêu cầu mãnh liệt nói.
Lưu Quý nhìn đứa trẻ vẫn chưa tỉnh lại, nhìn về phía Cung Thừa Vĩ, Cung Thừa Vĩ biết lần này mình cũng không trốn nổi, hắn nhanh chóng giật lấy điện thoại, nói với Cung Dạ Tiêu, "Là tôi đây, con trai cậu vẫn ổn, hiện giờ cậu mau chóng chuyển tiền vào số tài khoản mà tôi đưa đi."
"Không thấy video của con trai tôi, tôi sẽ không chuyển tiền."
"Lẽ nào cậu không sợ con trai cậu sẽ chết trong tay chúng tôi sao?" Cung Thừa Vĩ gào lên.
"Nếu như con trai tôi có việc gì, anh cảm thấy các người còn tư cách để sống trên thế giới này sao? Mục đích của các người là tiền, yêu cầu của tôi rất đơn giản, để tôi nhìn thấy con trai tôi còn sống." Giọng nói lạnh lùng của Cung Dạ Tiêu truyền tới.
Cung Thừa Vĩ tất nhiên là không muốn phiền phức như vậy, hắn chỉ muốn tiền tới tay là được.
"Được, tôi sẽ cho cậu xem con trai cậu, đợi một lát." Cung Thừa Vĩ nói xong liền tắt máy.
Hắn nói với một tên ở bên cạnh, "Đánh thức thằng nhóc kia dậy đi!"
Hai tên đàn em lập tức tới trước sofa, một trong hai tên cầm bình nước đổ nhẹ lên mặt cậu bé, chi thấy Cung Vũ Trạch đang mê man vì thuốc lập tức trừng to mắt, đôi mắt to đen nhánh mở ra, con ngươi lạnh lẽo như hai hồ nước sâu, bình tĩnh nhìn về đám người đang vây quanh hắn.
Sự trấn định của cậu bé lại khiến hai tên kia ngẩn ra vài giây, đây thực sự là đứa bé bình tĩnh nhất mà chúng từng gặp.
Cung Vũ Trạch lướt qua hai tên đàn em, nhìn về phía Cung Thừa Vĩ, Cung Thừa Vĩ lại không dám nhìn thẳng vào đôi mắt cậu, bởi trên người đứa bé này có một loại khí chất mạnh mẽ tương tự Cung Dạ Tiêu, đó chính là khí thế hơn người khác một bậc.
"Nhìn cái gì mà nhìn." Lưu Quý hung dữ quát.
Cung Vũ Trạch lạnh mặt liếc nhìn hắn một cái, miệng nhỏ hừ một tiếng, "Các người muốn làm gì?"
"Mày bị bắt cóc rồi đó, lẽ nào không sợ sao?" Một tên đàn em hỏi cậu.
"Sao các người lại bắt cóc tôi?"
"Vì bọn tao muốn tống tiền ba mày!" Một tên đàn em khác trả lời.
Đôi mày kiếm của Cung Vũ Trạch nhíu chặt lại, không nói gì nữa.
"Tiểu Trạch, cháu yên tâm, chỉ cần bố cháu hợp tác đưa tiền cho các chú, các chú sẽ không làm cháu bị thương, nhưng cháu cũng phải không gây gổ mà hợp tác với các chú."
"Chú không xứng để gọi tên tôi, lại càng không xứng làm người nhà họ Cung." Ánh mắt lạnh lùng của Cung Vũ Trạch lườm hắn, hừ một tiếng.
Cung Thừa Vĩ thẹn quá hóa giận nhìn cậu nói, "Tao không xứng? Nếu như khong phải bố mày cướp hết mọi thứ của tao, mày nghĩ là tao sẽ lưu lạc đến bước này ư? Này nhóc, mày mới là người không có tư cách chỉ trích tao."
"Đó là bở vì chú vô dụng, không có năng lực, chẳng liên quan gì tới ba tôi cả." Cung Vũ Trạch không hề sợ hãi mà phản bác lại hắn.
Đến đây, Cung Thừa Vĩ thực sự là giận điên cả người, hiện giờ đến cả con trai của Cung Vũ Trạch cũng dám mắng hắn vô dụng, hắn không nhịn nổi, tiến lên cho gương mặt đáng yêu đẹp trai của Cung Vũ Trạch một bạt tai. Mặt Cung Vũ Trạch lệch sang một bên, bị đau nhưng cũng không khóc, ánh mắt cậu bé phát ra sự bướng bỉnh và cứng cỏi.
Cung Thừa Vĩ nắm chặt tay, đúng là con của Cung Dạ Tiêu, đứa nhóc này quả thực giống hệt hắn hồi nhỏ, bộ dáng không chịu thua, không chịu cúi đầu đó đúng là từ một khuôn mà ra.
"Được, tao không đôi co với mày nữa, bịt miệng nó lại, cho bố nó nhìn nó một lát." Cung Thừa Vĩ hừ lạnh một tiếng, hắn vậy mà lại cáu kỉnh với một đứa nhỏ làm tổn hại thân phận của mình.
Trên máy bay, Trình Ly Nguyệt vừa đợi điện thoại lại vừa lo đến nỗi lệ nóng quanh tròng, cô cố gắng không chế bản thân, không muốn để Cung Dạ Tiêu lo lắng.
Thé nhưng nghĩ tới con trai lớn lên bên mình từ nhỏ lúc này lại bị bắt cóc, lại không biết bị chịu sự đối xử thế nào, cả trải tim cô như bị ai bóp chặt lấy, không thể thở nổi.
"Sao vẫn chưa gọi lại chứ? Con trai có xảy ra chuyện gì không?" Trình Ly Nguyệt lo lắng đến mức rơi lệ.
Cung Dạ Tiêu cầm khăn giấy đưa tay khẽ lau cho cô, an ủi nói, "Đừng lo, Cung Thừa Vĩ muốn đòi tiền, hắn biết Tiểu Trạch nhất định phải nguyên vẹn, không bị thương gì."
Đang lo lắng, điện thoại đã tới, đó là cuộc gọi video, Cung Dạ Tiêu ấn nghe ngay lập tức.
Chỉ thấy trong video, Cung Vũ Trạch đã xuất hiện, cậu bé bị trói cả hai tay hai chân, miệng cũng bị bịt kín, bị hai cái tay ấn chặt lên sofa, nom lại đáng thương vô cùng.