Mục lục
Truyện không tên số 14
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

191092

Lão gia xua tay, bảo ông ấy đi xử lý công việc.

Ăn sáng xong, lão gia thấy phong cảnh xung quanh rất đẹp, còn có một vườn hoa để tản bộ. Ông nói với người trợ lý, “Tiểu Trân, anh cũng tôi đi dạo một lát.”

“Thưa lão gia, ông có muốn quay về phòng nghỉ ngơi không ?”

“Tôi già thế này rồi, tranh thủ lúc còn đi được thì cố gắng đi lại, chứ nghỉ ngơi gì nữa.” Âu Dương Đoàn đứng dậy, tiểu Trần đỡ ông, cùng ông bước về phía thang máy.

Âu Dương Mộng Duyệt không quay lại phòng. Cô đang xuống tầng để đi tới cửa sảnh hội trường. Xe của Quý Thiên Tứ đậu ở bên cạnh. Anh đứng ở bên cạnh xe đợi cô.

Sau một đêm không gặp, hai người cảm thấy nhớ nhau da diết. Âu Dương Mộng Duyệt cười, chạy tới bên anh, “Sao anh lại tới đây ? Không tới công ty sao ?”

Quý Thiên Tứ thấy cô rõ ràng đêm qua ngủ không ngon. Anh thương xót cho cô, “Anh muốn qua xem em, tối qua em ngủ có ngon không ?”

Âu Dương Mộng Duyệt nghĩ rồi gật đầu, “Có ạ !”

Quý Thiên Tứ đương nhiên biết cô ấy ngủ không ngon. Anh thở dài nắm lấy tay cô, rồi ôm cô vào lòng.

Ở cửa ra vào của sảnh phòng khách lớn, Âu Dương Đoàn vừa bước ra. Đôi mắt ông vẫn còn tinh tường. Ông nhìn rõ cháu gái ông mặc chiếc váy trắng, đang được một chàng trai ôm trong lòng.

Âu Dương Mộng Duyệt giật mình rồi kinh ngạc, trong lòng ông lại có chút vui mừng, thì ra Tiểu Duyệt đã có bạn trai rồi sao ?

Nhìn dáng chàng trai này, ông thấy rất hài lòng. Anh ta cao ráo, khỏe mạnh, khiến người khác có cảm giác yên tâm.

“Thằng nhóc này được đấy, con bé này thật có con mắt tinh tường.” Âu Dương Đoàn nhìn Tiểu Trần nói.

Tiểu Trần cũng cười, “Nhị tiểu thư chắc chắn có con mắt tinh tường. Đây chắc chắn là công tử của nhà nào đó. Nhìn dáng người rất có khí chất.”

“Chỉ là không biết mặt mũi cậu ta ra sao.” Âu Dương Đoàn cũng không định làm phiền cháu gái ông nói chuyện yêu đương, mà chỉ đứng ở gần đó quan sát, chờ chàng trai đó quay mặt lại để xem mặt.

Âu Dương Mộng Duyệt cũng không biết ông của cô đang đứng phía sau, Quý Thiên Tứ cũng không biết.

“Ông nội em khi nãy hỏi em có về cùng ông không. Em từ chối rồi. Cha em nói hộ một câu, ông mới đồng ý cho em ở lại.”

Quý Thiên Tứ xoa mái tóc cô an ủi, “Khiến em phải lo lắng rồi !”

“Em không sợ. Thực ra, em rất muốn cho ông biết là em yêu anh.” Âu Dương Mộng Duyệt cười, rồi đứng thẳng người, “Lát nữa em cùng anh tới công ty giúp anh. ”

“Em không mệt sao ? Nếu mệt, thì em nghỉ ngơi thêm đi.”

“Ở bên anh, em là gì cũng không mệt. Nếu anh để em một mình, em sẽ suy nghĩ lung tung mất” Âu Dương Mộng Duyệt không giấu suy nghĩ của mình.

Quý Thiên Tứ nhìn cô rồi cười, “Được, vậy đến công ty của anh rồi nghỉ ngơi, chúng ta đi thôi !”

Nói xong, anh nắm tay cô bước về phía xe. Xe của anh đang đậu ở chỗ đậu xe gần đó.

Âu Dương Đoàn vẫn chờ đợi để xem mặt bạn trai của cháu gái. Đúng lúc Quý Thiên Tứ kéo cửa xe bước vào, anh quay mặt ra và ngồi vào trong.

Mặc dù chỉ trong giây lát, thế nhưng Âu Dương Đoàn bỗng trợn tròn mắt. Ông không dám tin vào mắt mình vì đó là Quý Thiên Tứ, đang chở cháu gái ông đi.

“Là.... là nó ư ? Bạn trai của Tiểu Duyệt là người nhà họ Quý sao ?” Âu Dương Đoàn bị kích động đến mức đứng không vững. Trợ lý Tiểu Trần đỡ người ông, “Lão gia, ngài làm sao vậy ?”

“Bạn trai của Tiểu Duyệt tại sao lại là Quý Thiên Tứ ? Tại sao lại là người nhà họ Quý.” Sắc mặt của Âu Dương Đoàn trở lên cực kỳ khó coi.

“Lão gia, ngài bớt giận.” Tiểu Trần không hiểu ông đang tức giận cái gì. Khi nãy nhìn mặt của chàng trai kia, anh chỉ thấy cậu ta đẹp trai, tuấn tú. Có gì mà lão gia không hài lòng ?

“Tôi không thể ngờ rằng... Tôi hồ đồ mất rồi, không ngờ Tiểu Duyệt về nước là vì cậu ta.” Âu Dương Đoàn tức nghẹn, nói với Tiểu Trần, “Nhanh... mau gọi điện cho Bộ Vinh, gọi nó xuống đây. Để nó mang ngay con gái nó về.”

Tiểu Trần dìu ông vào ngồi trên ghế sô-pha trong phòng, rồi gọi điện cho Âu Dương Bộ Vinh, bảo ông ấy xuống.

Âu Dương Bộ Vinh thấy cha mình đang tức giận, nhưng trong điện thoại, Tiểu Trân không kịp nói thì ông đã tắt máy và chạy xuống.

Âu Dương Bộ Vinh bước ra từ thang máy, đi tới chỗ ghế sô-pha, nhìn bộ dạng tức giận của cha mình, ông liền hỏi, “Cha, cha làm sao vậy à ?”

“Anh... anh gọi ngay điện thoại cho Tiểu Duyệt, gọi nó về đây.”

“Tiểu Duyệt ra ngoài rồi sao ?”

“Anh có biết là nó ra ngoài với ai không ?” Anh có biết nó bây giờ đang ở cùng ai không ? Nó dám ở cùng người nhà họ Quý, lại còn ôm ấp nhau nữa.” Âu Dương Đoàn quả thực tức muốn chết, mặt ông đỏ phừng phừng.

Âu Dương Bộ Vinh nghe xong ngây người trong giây lát, xem ra muốn giấu những không được nữa rồi.

“Cha, chuyện này con chưa nói với cha. Chuyện của Tiểu Duyệt và Quý Thiên Tứ, con đã biết từ lâu rồi.” Âu Dương Bộ Vinh nói với vẻ mặt xin lỗi.

“Cái gì? Anh... Anh cùng Tiểu Duyệt giấu tôi chuyện nào sao ?” Âu Dương Đoàn tức giận đập bàn, “Anh làm sao vậy ? Tại sao anh để con gái anh yêu người nhà họ Quý... Trời ơi...” Lão gia tuổi đã cao nên lúc này ông bị ho một tiếng.

“Cha, cha bớt giận, chuyện này con sẽ giải thích dần dần cho cha.” Âu Dương Bộ Vinh lo lắng cho cha mình.

“Giải thích, giải thích cái gì ? Chuyện này không cần phải giải thích. Anh mau gọi Tiểu Duyệt về đây, cùng về nước với chúng ta, không được qua lại với người nhà họ Quý. Con cháu nhà họ Âu Dương không được có quan hệ gì với người nhà họ Quý.”

“Vậy còn Anh Ninh ? Quý Thiên Tứ là anh của An Ninh mà.”

“An Ninh thì không tính. Nhưng Tiểu Duyệt thì không được.” Âu Dương Đoàn chỉ con trai, “Mau gọi Tiểu Duyệt về đây, ta không cho phép chúng nó ở bên nhau.”

“Cha...Cha đừng cố chấp nữa được không ?”

“Anh... Hụ.hụ... Anh cố tình muốn tôi tức chết phải không ?”

“Được rồi cha, cha bớt giận đã có sẽ gọi điện cho Tiểu Duyệt bảo nó quay lại. Âu Dương Bộ Vinh không dám tiếp tục chọc tức cha của ông, sợ ông sẽ có chuyện gì.”

Nói xong, Âu Dương Bộ Vinh cầm điện thoại gọi số của con gái.

Lúc này Âu Dương Mộng Duyệt đang ngồi trong xe của Quý Thiên Tứ, đang đi về tập đoàn Quý thị.

Nghe tiếng điện thoại, Âu Dương Mộng Duyệt cầm lên nghe. Cô cười một tiếng, “Chắc chắn là cha em tìm em. Em quên không nói với ông một câu.”

Nói xong cô nghe điện thoại, “Alo, cha !”

“Tiểu Duyệt, con đang ở đâu ?”

“Con... con đang ở bên cạnh Quý Thiên Tứ, sao thế ạ ?”

“Con mau quay lại khách sạn đi.” Giọng của Âu Dương Bộ Vinh có chút bất lực.

“Cha, sao vậy ạ ?”

“Ông của con biết chuyện rồi. Ông nhìn thấy con và Quý Thiên Tứ bên nhau.”

“Cái gì ? ”Âu Dương Mộng Duyệt như muốn nổ tung đầu. Ông của cô biết rồi ư ?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK