Chiến Tây Dương lái xe thẳng đến nơi ở của thầy, anh không quen thuộc với đường đi lắm, khi đến nơi, cả đội vì phải đợi anh, đã đẩy lùi lịch trình hai ngày, sự có mặt của Chiến Tây Dương, khiến thầy cảm thấy rất vui mừng.
Thầy đích thân chạy ra đón anh, Chiến Tây Dương ôm thầy, và gặp gỡ mấy khuôn mặt quen thuộc, đều là những người cùng nhau nghiên cứu trước kia, sau màn chào hỏi, Preece gọi anh đến phòng làm việc đơn sơ của ông, Chiến Tây Dương là một trong những học trò giỏi mà ông tự hào, cho nên, khi anh đến đây, thắp lên tia hy vọng cho lần nghiên cứu sắp tới.
Thân làm bác sĩ, họ cố chấp trong việc tiêu diệt những căn bệnh nan giải trong y học, khắc phục mọi vấn đề khó khăn, đối với họ mà nói, đây là một thử thách, cũng là một con đường không ngừng học hỏi trong lĩnh vực y học.
Tuy đường đi khó khăn, nhưng họ không ngại sống chết, mang trọng trách tiến lên.
Chiến Tây Dương ngồi đối diện thầy Preece, sau khi nghe thầy nói hết thành quả nghiên cứu gần đây, hiện tại, họ phát hiện một loại virus trên thân một loài rắn hiếm, có thể ăn virus bệnh, kháng lại H5, nhưng mà, họ không dám thử nghiệm trên cơ thể con người, nếu chưa nắm chắc 90%, họ không dám cược dẫn đến xảy ra những phản ứng nghiêm trọng hơn.
Lúc này, đội viên trong đội cứu hộ mở cửa đi vào, “Tây Dương, có điện thoại của anh.”
Cô cầm một chiếc điện thoại đưa cho anh, trái tim Chiến Tây Dương bỗng nhảy lên, không cần đoán, anh cũng biết là ai đang gọi, anh vội vàng bắt máy.
“Alo!”
Đầu dây bên kia vang lên giọng nói vừa giận dữ vừa lo lắng của Sở Nhan, “Chiến Tây Dương, anh đang ở đâu?”
Cô tức đến nỗi gọi thẳng tên anh, Chiến Tây Dương bất chợt cười, “Đừng lo, anh không sao.”
“Sao em không lo được? Tại sao anh không bàn bạc với em, tự mình chạy đi? Anh có biết anh thân phận gì không? Sao anh có thể đem tính mạng mình ra làm trò đùa? Lỡ như anh có mệnh hệ gì… em làm sao ăn nói với gia đình anh?”
Câu nói sau cùng, giọng của Sở Nhan có chút nghẹn ngào.
Chiến Tây Dương vội vàng cầm lấy điện thoại, đi đến bên lan can, anh nhẹ nhàng an ủi, “Sở Nhan, em đừng lo lắng, anh không sao đâu, anh đã gặp thầy rồi, bên đây của mình có quân đội quốc gia bảo vệ việc nghiên cứu, tụi anh rất an toàn.”
“Anh nói an toàn là an toàn sao? Chẳng lẽ H5 không nguy hiểm sao?” Sở Nhan vẫn còn rất tức giận.
Chiến Tây Dương cười khổ, “Anh thân làm một bác sĩ nghiên cứu, anh có trách nhiệm đi đối kháng với bệnh dịch, em đừng lo lắng, trước mắt nhóm người của anh rất cẩn thận cảnh giác.”
Đầu dây bên kia Sở Nhan im lặng một hồi, cô hít thở dài, và thở ra, xong xuôi, cô ai oán nói, “Anh biết em đã mất đi một người yêu thương, em không muốn mất đi anh nữa, Tây Dương, em rất sợ mất đi người em yêu.”
Trái tim của Chiến Tây Dương thắt nhẹ, bây giờ, anh đã trở thành người cô yêu.
“Sở Nhan… anh hứa với em, em không mất anh đâu, anh sẽ an toàn trở về bên cạnh em, anh thề.”
Chiến Tây Dương của giây phút này, thật sự hận không thể lập tức về bên cạnh cô, ôm chặt cô, nói với cô, anh sẽ không rời khỏi, anh sẽ cùng cô đi đến cuối đời này.
Sở Nhan lại im lặng vài giây, cô cắn răng nói, “Chiến Tây Dương, anh nhất định phải an toàn trở về, nếu anh không về, đừng hòng em đếm xỉa đến anh nữa.”
Chiến Tây Dương cười nhẹ một tiếng, “Được, anh sẽ trở về, anh nhất định sẽ trở về.”
“Chú ý an toàn, có chuyện gì thì gọi điện cho em, thực sự không ổn, thì liên hệ với cấp cao của đất nước, em và bọn họ luôn liên lạc với nhau, mỗi lần đến địa điểm mới, sẽ báo em biết đầu tiên.”
“Được, anh nhất định sẽ báo em trước tiên, không để em phải lo lắng.” Về điểm này Chiến Tây Dương hiểu, anh tuyệt đối không dám quên.
Bởi vì anh biết, có một cô gái đang chờ đợi anh, lo lắng anh.
“Việc này có thể bảo anh họ anh đừng nói cho cha biết, tim của ông không được khỏe, anh không muốn ông lo lắng.” Chiến Tây Dương khẩn cầu.
Sở Nhan ở đầu dây bên kia bất lực đáp, “Em không biết ngài tổng thống có nói cho cha anh biết chưa, nhưng anh ta đã biết anh tham gia vào nhóm nghiên cứu dịch bệnh H5 rồi.”
Chiến Tây Dương thở nhẹ, “Được rồi, để anh của anh tự giải quyết! Anh tin cha anh sẽ hiểu và chấp nhận thôi mà.”
Lúc này, phía Sở Nhan có công việc, cô không nỡ cúp máy, nhưng mà, cô không thể không cúp máy.
“Tây Dương, em làm việc trước đây, thường xuyên giữ liên lạc.” Dứt lời, cô cúp máy.
Chiến Tây Dương cầm điện thoại, cũng thơ thẩn một hồi mới đi vào, anh tiếp tục đi theo thầy, đi vào buồng nuôi dưỡng vi khuẩn, anh mặc đồ cách ly, đi thăm hỏi mấy người mắc bệnh trong nhóm nghiên cứu.
Tiếp sau đó, Chiến Tây Dương tập trung vào công việc nghiên cứu, ngày hôm sau, họ chuyển đến địa điểm làm việc thứ hai.
Sở Nhan đang xử lý công việc của cô, bởi vì dịch bệnh H5 bùng nổ, khiến tình trạng khai thác bên khoan trở nên nghiêm trọng, cho nên, công việc của Sở Nhan, càng trở nên khó khăn hơn.
Bên cạnh việc lo lắng Chiến Tây Dương, cô cũng mong nhận được những tin báo tốt đẹp.
Sự lây truyền của dịch bệnh H5 vô cùng nhanh chóng, một thời gian ngắn, trong nước có khoảng gần một ngàn bệnh nhân vô phương cứu chữa đã mất mạng, loại truyền nhiễm này không phân biệt quần thể, ngay cả thành phần khủng bố cũng lo sợ dịch bệnh này, cho này, vào lúc này, những người làm bác sĩ, đang rất cần thiết, trong hoàn cảnh như thế, người mà họ có thể cầu cứu, chỉ còn có bác sĩ mà thôi.
Chiến Tây Dương đã liên tục một tuần không kể ngày đêm quan sát và nuôi dưỡng vi khuẩn mới, đó là thành quả anh tìm kiếm trong một cuốn sách y cổ điển, đó là tế bào phân chia trong một loài cỏ từ vùng núi cao, tìm kiếm cách thức ăn nuốt phân giải bệnh khuẩn đó.
Sau khi trải qua một tuần chiến đấu không ngừng nghỉ của Chiến Tây Dương, anh đích thân bò lên một vùng núi cao bốn ngàn mét so với mực nước biển, kiếm được loài cỏ đó, bây giờ đích thực có một tí tiến triển, cho nên, anh cần phải nhanh chóng xác nhận cách thức chữa trị, sau khi thông qua xét nghiệm, giảm tải sự phát triển của bệnh tình.
Cuối cùng, Chiến Tây Dương mệt mỏi ngủ thiếp đi, vào lúc Sở Nhan gọi điện thoại cho anh, trợ lý tạm thời của anh bắt máy.
Anh thật lòng không nỡ gọi Chiến Tây Dương tỉnh dậy để nghe cuộc gọi của Sở Nhan, và đầu dây bên kia, Sở Nhan cũng biết được sự cực khổ của Chiến Tây Dương, bởi vì liên lạc thường xuyên, Chiến Tây Dương đều cho biết anh nghỉ ngơi đầy đủ.
Xem ra, anh đang nói dối suốt, thực ra anh không có thời gian nghỉ ngơi, mà là đang không ngừng nghiên cứu. Sở Nhan nhờ trợ lý khoan nói với anh, cô biết sự việc này, nếu không, anh lại tốn công đi giải thích với cô nữa.
Như vậy sẽ cản trở thời gian của anh, sau khi trợ lý nghe xong, cảm thấy bạn gái của Chiến Tây Dương, thực hiểu ý người, tuy chưa từng gặp mặt, nhưng cảm giác cô ấy quả thật là một người bạn gái tốt bụng.
Công việc của nước X vẫn đang tiến triển, vì khống chế bệnh tình, trong nước chưa có quyết định cử người qua đây, cho nên, những sự trợ giúp mà Sở Nhan nhận được, đều là từ tình bang giao với nước X trước kia của các nước lân cận.