Mục lục
Truyện không tên số 14
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

19643

Nhìn cô gái trước mặt nói chuyện điện thoại xong, Lăng Hy ngạc nhiên hỏi: “Vừa rồi em bảo chuẩn bị gì? Em sắp làm gì à?”

“Là một cuộc sát hạch.”

“Sát hạch gì?”

“Sát hạch làm vệ sĩ cho hoàng gia.” Mễ Liễu không giấu giếm.

“Trời ạ! Em… em muốn làm vệ sĩ hoảng gia? Đó là công việc vô cùng nguye hiểm.” Lăng Hy căng thẳng tới mức mặt biến sắc.

“Từ lâu tôi đã không màng đến nguy hiểm của cá nhân rồi, tôi chỉ muốn làm việc mình thấy có ý nghĩa.” Ánh mắt Mễ Liễu lộ vẻ bình thản.

Lăng Hy lập tức giơ tay ra nắm chặt lấy tay cô: “Không dược, em không thể đi, tôi không cho em đi.”

“Lăng Hy, buông tay ra.”Khuôn mặt xinh đẹp của Mễ Liễu tỏ ra khó chịu.

“Tôi sẽ không để em đi, em không cần phải đi làm vệ sĩ nữa, tôi có thể nuôi em cả đời, tôi có thể cho em rất nhiều tiền, khiến em sống cuộc sống em muốn nhưng tôi sẽ không cho phép em làm công việc nguy hiểm như vậy.” Lời Lăng Hy lúc này đều là suy nghĩ chân thật của anh phát ra từ đáy lòng.

Mễ Liễu ngây ra vài giây nhưng vẫn rút tay về: “Lăng Hy, tôi nghĩ có rất nhiều cô gái tình nguyện được anh chăm sóc nhưng tôi không phải dạng con gái muốn được người khác nuôi.”

“Giản Hinh, lẽ nào em không nhìn ra được là tôi thích em sao?”

“Tất nhiên tôi nhìn ra, vậy nên Lăng Hy à, đừng phí thời gian ở tôi nữa, sau tối nay chúng ta sẽ chẳng có cơ hội gặp lại đâu.”

“Được, tôi cần một vệ sĩ, tiền lương một năm là 10 triệu tệ, em làm vệ sĩ cho tôi được không?

Mức lương này đúng là vô cùng hấp dẫn, thêm vào đó đối tượng bảo vệ là người chẳng có nguy hiểm gì, thế nhưng Mễ Liễu lúc này chỉ muốn bảo về người đàn ông cao quý nhất ở quốc gia này.

“Xin lỗi, tôi đã quyết định rồi.”

Lăng Hy có cảm giác thất bại, lúc này đồ ăn đã bê lên, Mễ Liễu nhiệt tình ăn, khuôn mặt điển trai của Lăng Hy ngồi đối diện đầy ắp sự ai oán, anh mím chặt môi dường như vẫn chưa tuyệt vọng.

Khách xung quanh càng ngày càng đông, hai người dường như có sự ăn ý khi ăn suất ăn của mình. Lăng Hy hễ nghĩ đến việc cô sẽ đi làm vệ sĩ hoàng gia thì tim như thắt lại, trong đầu anh chỉ có hình ảnh tàn khốc, bất luận xảy ra chuyện gì thì vệ sĩ cũng là một bức tường chắn bằng xương bằng thịt, kể cả phải đối mặt với súng đạn thì bọn họ cũng không do dự mà xông lên phía trước.

“Giản Hinh, anh xin em đấy có được không! Đừng đi làm vệ sĩ gì đó nữa, em xem xem con gái bây giờ cứ chỉ biết mua sắm vui vẻ biết mấy!” Lăng Hy dụ dỗ cô.

Mễ Liễu chẳng thèm để tâm đến anh ta, Lăng Hy chỉ đánh lặng lẽ ăn theo cô.

Mễ Liễu ăn xong liền gọi phục vụ tới thay toán.

Lăng Hy giật lấy hoá đươn trên tay cô: “Bữa này anh mời, bữa sau em mời.”

Như vậy thì sẽ còn một lần hẹn nữa với cô.

“Lăng Hy, đưa đây.” Mễ Liễu nhíu mày.

Lăng Hy đứng lên từ chỗ ngồi của mình, giơ cao hoá đơn đi về phía thu ngân.

Mễ Liễu cầm túi đi sau, tới trước quầy thu ngân Lăng Hy đã rút thẻ ra thanh toán rồi, trong tích tắc anh cảm giác vai mình bị khoá chặt, giây tiếp theo cánh tay mà anh cầm thẻ đã bị bẻ quặt ra đằng sau.

“A… đau…” Lăng Hy kêu lên, hoá đơn trong tay bị giật lấy, khuôn mặt điển trai của Lăng Hy đỏ bừng nhìn cô: “Em ra tay cả với tôi à?”

“Ai bảo anh tranh với tôi?” Mễ Liễu vừa nói vừa đưa hoá đơn và thẻ của mình ra.

Lăng Hy vặn vặn lại cánh tay bị đau của mình, vô cùng buồn bực nhìn Mễ Liễu, nhưng thẻ của cô đã cầm về, thân hình mảnh dẻ bước ra ngoài cửa, Lăng Hy vội đi theo sau: “Này! Tôi đưa em về.”

Suốt đoạn đường đi tới cổng lớn của nàh hang Lăng Hy năn nỉ hết lần này đến lần khác: “Để tôi đưa em về đi mà!”

“Không cần, cám ơn.” Nói xong, Mễ Liễu kéo cửa xe taxi đỗ bên ngoài ngồi vào, cô kéo kính xe xuống nhìn khuôn mặt không can tâm của người đàn ông này một cái rồi chiếc xe nhanh chóng di chuyển.

Lăng Hy hét lên một tiếng, anh tức tối cầm điện thoại gọi tới số của Chiến Tây Dương rồi đi về phía xe của mình.

Đầu dây bên kia vang lên tiếng cười nhạo của Chiến Tây Dương: “Alo! Bữa tối còn lãng mạn không?

“Tây Dương, giúp tôi một việc, xin cậu nhất định phải ngăn chặn anh họ cậu cho Giản Hinh gia nhập đội vệ sĩ hoàng gia.”

“Cái gì? Sao cô ta có thể gia nhập đội vệ sĩ hoàng gia được? Chẳng phải cô ta là vệ sĩ riêng của Bùi Mạn Lâm sao?”

“Đúng vậy! Lúc nãy khi ngồi ăn, cô ấy nhận một cuộc điện thoại, là sát hạch vệ sĩ của hoàng gia, Tây Dương, mình xin cậu đấy, mình không muốn cô ấy làm bia đỡ đạn đâu!”

Chiến Tây Dương ở đầu dây bên kia cũng thấy vô cùng khó hiểu, sao Giản Hinh lại muốn gia nhập đội vệ sĩ hoàng gia chứ? Hơn nữa, bình thường vệ sĩ đều phải xuất than từ nơi huấn luyện vệ sĩ quân đội cao cấp chính quy mới có tư cách gia nhập, cô ta chỉ là người của một công ty vệ sĩ tư nhân, sao có tư cách tham gia sát hạch cơ chứ?”

“Được, cậu đừng sốt ruột, có cơ hội mình sẽ hỏi anh mình.”

“Tốt nhất cậu nên đề cập luôn với anh cậu đi, bởi lần trước ở trong bệnh viện anh cậu còn coi mình là người không liên quan, dù gì mình cũng là huy đệ từ nhỏ của cậu cơ mà, thật mất mặt quá.”

“Cậu suốt ngày ra nước ngoài anh tớ sao biết cậu được? Anh ấy ngày nào cũng bận công vụ đến mức chỉ ngủ có vài tiếng, công việc phải xử lý nhiều lắm. đến mình một tuần cũng chẳng có cơ hội nói chuyện được vài câu.”

“Cậu hỏi giúp mình đi đã! Tóm lại không được để Giản Hinh gia nhập, mình lo chết đi được.”

Chiến Tây Dương ừ một tiếng rồi cúp máy, vốn dĩ anh là người từ bé lớn lên trong phủ tổng thống, việc này anh cũng thấy vô cùng kỳ quái, anh không kiềm được nhấc máy gọi số của Tịch Phong Hàn.

“Alo! Tây Dương, có việc gì à?” Bên kia, Tịch Phong Hàn hỏi giọng bình thường.

“Anh, em muốn hỏi anh một việc, vệ sĩ hoàng gia bắt đầu tuyển người bên ngoài rồi à?”

“Sao em lại hỏi chuyện này?”

“Không có gì, chỉ là em có một cậu bạn, bạn gái cậu ta muốn gia nhập đội vệ sĩ hoàng gia, em tò mò nên hỏi thôi.”

“Bạn gái anh ta tên gì?”

“Tên Giản Hinh.” Chiến Tây Dương vội nói.

Đầu dây bên kia im lặng vài giây: “Chuyện này anh cũng không rõ.”

“Anh, tốt nhất anh thử tra xem, có khi người nào mua chuộc ai để đi cửa sau rồi, anh phải nghĩ cho sự an toàn của bản thân đấy!” Chiến Tây Dương vô cùng quan tâm tới sự an toàn của anh họ.

Vậy mà anh lại không biết người để Giản Hinh đi cửa sau lại chính là bản thân Tịch Phong Hàn.

“Chuyện này cậu không cần lo, còn chuyện gì nữa không?”

“À! Ba em bảo cô quyết định mấy hôm nữa sẽ tổ chức buổi tiệc gia đình để làm lễ đính hôn cho anh và chị dâu tương lai đấy, anh đã chọn được ngày chưa?” Chiến Tây Dương tò mò hỏi.

“Trước mắt anh vẫn chưa có thời gian rảnh, để sau rồi tính.”

“Ồ! Vậy thôi, em không làm phiến anh nữa.” Nói xong, Chiến Tây Dương cúp máy.

Ở bên kia, một người đàn ông nào đó tắt máy xong sắc mặt bỗng trầm ngâm vài giây, tại sao cô ấy lại trở thành bạn gái của bạn của em họ rồi?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK