Mục lục
Truyện không tên số 14
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

191406

Dạ Nghiên Tịch không trở về văn phòng, cô trực tiếp đi đến nhà vệ sinh, nhốt mình lại trong một buồng kín, cô không khỏi đưa tay lên sờ gương mặt mình, nhiệt độ trên mặt cô lúc này vô cùng nóng, giống hệt như người say rượu vậy, vừa đỏ vừa nóng.

Cô không ngờ bản thân cô sẽ có phản ứng mạnh mẽ như vậy, tất cả đều do nụ hôn của Phong Dạ Minh làm hại!

Phong Dạ Minh ngồi trong phòng làm việc chờ cô trở về, anh còn muốn khuyên nhủ cô từ bỏ ý định nằm vùng. Cho dù cô có nói gì cũng mặc kệ, anh nhất định sẽ phản đối tới cùng.

Dạ Nghiên Tịch trở về trong văn phòng, Phong Dạ Minh đưa tay chế trụ tay cô lại, định đè cô lên trên tường, Dạ Nghiên Tịch lập tức tránh tay của anh ra: “Có chuyện thì từ từ nói, đừng động tay động chân.”

Phong Dạ Minh đành phải ngoan ngoãn ngồi vào vị trí, kiên định nhìn cô: “Cho dù như thế nào thì tôi cũng sẽ ngăn cản cô đi nằm vùng, cô đừng nghĩ đến chuyện đó nữa!”

“Đây là công việc, không phải trò chơi mà anh muốn nói đừng là đừng!” Dạ Nghiên Tịch trừng mắt nhìn anh.

Trong mắt Phong Dạ Minh lóe lên một tia bất lực, anh thở dài một hơi: “Thôi được rồi, chúng ta còn nhiều thời gian, có thể từ từ nghĩ biện pháp.”

Chạng vạng tối, Chu đội trưởng đột nhiên gọi điện thoại cho Dạ Nghiên Tịch: “Alo, Chu đội trưởng?”

“Tối nay có nhiệm vụ xuất cảnh, không phải là vụ án trong tay hai người, vì vậy không đủ người trực ban, tôi muốn hai người cùng nhau trực ca đêm.”

“Vâng, ở đơn vị nào? Chúng tôi sẽ lập tức qua đó!”

Chu đội trưởng nói ra một địa chỉ, dặn bọn họ chín giờ tới đó trực ban là được, sau cùng còn bổ sung một câu: “Bảo Dạ Minh mặc cảnh phục…”

“Vâng!” Dạ Nghiên Tịch trả lời xong, nghiên đầu sang nhìn người đàn ông bên cạnh, có lẽ Phong Dạ Minh cũng đã đoán được.

“Đêm nay chúng ta phải trực ban, anh về thay cảnh phục xong thì chúng ta xuất phát.” Dạ Nghiên Tịch nói.

Phong Dạ Minh nghĩ đến việc có thể ở qua đêm cùng một chỗ với cô, tâm trạng vô cùng vui vẻ: “Được! Tuân lệnh! Tôi đi thay cảnh phục.”

Nói xong, Phong Dạ Minh đứng người lên, còn làm một tư thế cúi chào tiêu chuẩn với Dạ Nghiên Tịch. Dạ Nghiên Tịch muốn tỏ vẻ nghiêm túc lạnh lùng nhưng cuối cùng vẫn bị Phong Dạ Minh chọc cười.

Rốt cuộc người đàn ông này đã trở thành đội trưởng đội hành động đặc biệt như thế nào vậy? Có rất nhiều người lớn tuổi hơn, nhiều kinh nghiệm hơn anh, nhưng người đàn ông này mới chỉ hai mươi tám tuổi đã gánh vác được chức đội trưởng, có thể thấy anh leo lên được chức vị đó không phải nhờ may mắn.

Hai mươi phút sau, Phong Dạ Minh mặc cảnh phục bước đến, dáng vẻ nghiêm túc trang trọng, có khí thể của nhân viên cảnh sát, dáng người thẳng tắp, ngũ quan anh tuấn, toàn thân tản ra mị lực khó cưỡng.

Dạ Nghiên Tịch giật mình kinh ngạc. Sau khi Phong Dạ Minh mặc bộ cảnh phục này vào thì thật sự không chỉ đẹp trai ở mức độ bình thường…

“Thời gian vẫn còn sớm, chúng ta đi ăn cơm trước đi!” Phong Dạ Minh nói.

Dạ Nghiên Tịch dọn dẹp tài liệu trên mặt bàn, trả lời một câu: “Tôi muốn ăn bên ngoài…”

“Ăn ở chỗ nào? Tôi mời cô!” Phong Dạ Minh nói xong lập tức tiến lên chế trụ cánh tay cô, kéo cô ra ngoài.

Dạ Nghiên Tịch không khỏi có chút phiền muộn, người đàn ông này đúng là ngang ngược, cô đã nói không thích động tay động chân rồi mà anh ta còn lôi lôi kéo kéo như vậy.

Đến góc rẽ, bọn họ nghe được tiếng bước chân, Dạ Nghiên Tịch lập tức rút tay về. Có hai nữ cảnh sát đi tới, khi nhìn thấy Phong Dạ Minh thì cả hai người đều kinh ngạc mấy giây, sau đó đỏ mặt rời đi.

Từ sau khi hai người bọn họ đến đây thì chức nam thần, nữ thần của sở cảnh sát đều rơi vào trên người bọn họ.

Bởi vì nếu dùng bọn họ đại diện cho hình ảnh của cảnh sát thì thật sự quá đẹp!

Phong Dạ Minh lấy xe xong, Dạ Nghiên Tịch quay đầu sang hỏi: “Ăn ở đâu?”

“Cô muốn ăn gì?”

“Ăn gì cũng được.”

“Ăn đồ tây đi, lãng mạn lắm!”

“Mặc cảnh phục đi ăn đồ tây thì lãng mạn cái gì?” Dạ Nghiên Tịch tưởng tượng ra cảnh hai người đi ăn, không khỏi buồn cười.

Phong Dạ Minh cũng nở nụ cười: “Vậy cũng được, cô dám ăn quán ven đường không?”

“Có gì mà không dám?” Dạ Nghiên Tịch khinh thường.

“Được! Chúng ta tìm bừa một chỗ, thử một chút.” Phong Dạ Minh nói xong, lái xe cảnh sát rời đi.

Thân phận của hai người đều không hề tầm thường. Một người là con gái thủ trưởng, một người có bối cảnh quân đội không tầm thường, cộng thêm thân phận của anh cũng đủ khiến cho người khác kinh ngạc.

Giờ phút này, bọn họ đang lái một chiếc xe cảnh sát bình thường, tùy ý đi lại trong thành phố.

Phong Dạ Minh lái vào một con đường chuyên bán đồ ăn, hai người tìm bừa một quán cơm, chọn một bàn nhỏ, gọi vài món đồ ăn.

Trên người Dạ Nghiên Tịch toát ra khí chất thanh lịch, mặc kệ là ở hoàn cảnh gì, khí tức quý tộc trên người cô cũng không thay đổi.

Ánh mắt Phong Dạ Minh lơ đãng dừng lại trên người cô, nhìn cô đến ngẩn người. Anh cảm thấy lần này về nước đúng là may mắn, bởi vì anh có thể gặp gỡ Dạ Nghiên Tịch.

Có vài người, lần đầu tiên nhìn thấy đã biết đối phương có duyên phận với mình rồi. Anh với Dạ Nghiên Tịch cũng như vậy, có thể coi như vừa gặp đã yêu!

Dạ Nghiên Tịch đặt đũa xuống, chậm rãi uống trà, chờ Phong Dạ Minh.

Phong Dạ Minh cũng đặt đũa xuống, sau đó nhìn đồng hồ: “Vẫn còn sớm, đi tản bộ đi.”

Dạ Nghiên Tịch cũng không có ý kiến, hai người rời khỏi quán ăn, sau đó đi vào một con đường trong công viên. Dạ Nghiên Tịch cởi áo khoác cảnh phục bên ngoài ra, bên trong mặc một chiếc sơ mi ngắn tay màu sáng, tóc dài tung bay, ngũ quan thanh lệ thoát tục, gương mặt trắng nõn mịn màng. Chỉ nhìn tướng mạo của cô cũng khiến cho đàn ông có cảm giác muốn ôm cô vào ngực mà nâng niu che chở rồi…

Phong Dạ Minh một tay cầm túi, ánh mắt đảo quanh bốn phía, anh nhìn thấy trong góc tối có mấy đôi tình nhân đang ân ân ái ái.

Dạ Nghiên Tịch đang khoanh tay trước ngực, đột nhiên cảm giác trên vai có thứ gì đó hơi nặng đè xuống, cô mới đưa tay ra gạt một cái, sau khi gạt xong cô tiếp tục khoanh tay lại.

Tay của cô lại bị một bàn tay lớn cầm lấy, cô lập tức quay đầu nhìn sang.

Chỉ thấy người đàn ông bên cạnh nhìn cô chăm chú, nắm chặt tay cô, không cho cô né tránh: “Cô không cảm thấy hoàn cảnh bây giờ rất thích hợp để hẹn hò sao?” Phong Dạ Minh nói ra.

Dạ Nghiên Tịch lập tức xoay tay lại, rút ra khỏi tay Phong Dạ Minh, nhíu mày hỏi lại: “Ai nói tôi muốn hẹn hò với anh?”

Phong Dạ Minh có chút bất đắc dĩ: “Cô cứ như vậy thì không gả đi được đâu…”

Dạ Nghiên Tịch nở nụ cười lạnh nhạt: “Tôi cũng không nghĩ đến chuyện lấy chồng.”

“Cô sẽ không sống độc thân suốt quãng đời còn lại đấy chứ?” Phong Dạ Minh nhíu mày, nếu thật sự là như thế thì quá đáng tiếc.

“Chúng ta vẫn nên bàn bạc về kế hoạch lần này đi, anh có phương án gì không?” Dạ Nghiên Tịch đổi chủ đề, cô không muốn thảo luận chuyện tình cảm.

Phong Dạ Minh nói: “Nếu như dựa theo phương thức làm việc trước kia của tôi thì chuyện này không khó khăn chút nào.”

Dạ Nghiên Tịch lập tức nhắc nhở một câu: “Bây giờ không phải thời gian hành động cá nhân, chúng ta phải phối hợp với cảnh sát, cho nên phải đảm bảo chỉ nhắm vào mục tiêu là Hắc Xà, không được ảnh hưởng đến người khác.”

Phong Dạ Minh nhún vai: “Được, tôi nghe cô.”

Dạ Nghiên Tịch nhìn anh, hít sở sâu một hơi, sau đó nói: “Chúng ta đi trực ban thôi.”

Phong Dạ Minh nghĩ anh còn có thời gian cả đêm để nói chuyện với cô nên lập tức gật đầu: “Được, đều nghe theo cô!”

Dạ Nghiên Tịch lườm anh một cái. Không hiểu sao khi nghe được câu nói này cô lại thấy trong lòng có chút ngọt ngào.

Tám giờ bọn họ đã đến thay ca, bởi vì trạm gác được thiết lập ở đây cũng vì tránh những vụ án xảy ra ở nơi hoang vắng cho nên khu vực xung quanh tương đối vắng vẻ.

Trong phòng gác nhỏ hẹp, Dạ Nghiên Tịch không ngồi xuống mà lại đứng ở cửa phụ, Phong Dạ Minh thì đứng ở cửa ra vào chính, ánh mắt đánh giá hoàn cảnh xung quanh, còn có mỹ nữ mê người trước mặt nữa…

Dạ Nghiên Tịch trông thấy một ông lão băng qua đường, cô lập tức tiến lên dìu ông lão về tận nhà, người nhà ông lão kia vô cùng cảm ơn Dạ Nghiên Tịch. Đến khi Dạ Nghiên Tịch trở về thì bên cạnh Phong Dạ Minh đã xuất hiện mấy cô gái, bọn họ đều thẹn thùng nhìn lén Phong Dạ Minh.

Dạ Nghiên Tịch không khỏi im lặng, sau đó cô cũng có chút buồn cười, xem ra soái ca thì ở bất cứ nơi nào cũng có thể trở thành tiêu điểm của phụ nữ.

Phong Dạ Minh có chút bất đắc dĩ, anh liếc mắt nhìn mấy cô gái không chịu rời đi kia, sau đó chủ động đi tới.

Mấy cô gái kia vô cùng kinh ngạc, trong mắt lóe ra tia ái mộ, nội tâm giống như đang gào thét vì vẻ đẹp trai của Phong Dạ Minh.

“Mấy cô à, muộn lắm rồi, mấy người về nhà sớm đi, đừng lang thang trên đường vắng như này, rất nguy hiểm.” Giọng nói trầm thấp mang theo từ tính của Phong Dạ Minh khiến cho người khác mê muội.

“Anh đẹp trai, có thể cho em số điện thoại không? Nếu như em gặp nguy hiểm thì em tìm anh nhé, được không?” Một cô gái bạo dạn hỏi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK