Cuối cùng cũng gặp nhau
Nhóc con không ngờ lại gặp phải người cản đường, cậu lập tức nheo mắt cười, “Đúng vậy! Chú của con tên Cung Dạ Tiêu, dì à, dì có thể dẫn con đi gặp chú ấy không?”
“Tôi nhớ nhà họ Cung hình như không có trẻ em ở tuổi này, con có phải nhận lầm người không?” Trợ lý Nhan ngồi xổm xuống, đối diện với cậu nhóc.
Nhóc con chớp chớp đôi mắt to, nói lớn tiếng một cách kiên định, “Con không nhận lầm ngưới, chú của con chính là Cung Dạ Tiêu, dì không tin, vậy dì có thể dẫn con đi gặp chú ấy.”
“Trong balô này của con có gì vậy?” Trợ lý Nhan vẫn có tinh thần cảnh giác.
“Không có gì ạ! Chỉ là đồ ăn vặt của con, dì có muốn coi không?” Nói xong, nhóc con vô cùng tự giác lấy ra balô của mình, sau đó đưa cho cô ấy xem, trợ lý Nhan đưa tay vào lấy ra được hai cái bánh kem, một gói khăn giấy, một chai xịt chống muỗi nhỏ.
Cô tiếp tân đứng kế bên che miệng cười, đứa trẻ này dễ thương quá!
Cậu nhóc thông minh lắm, cậu xếp tờ sơ yếu lý lịch vào lớp túi kẹp ở phía trong rồi!
Trợ lý Nhan cẩn thận kiểm tra hết balô của cậu rồi vẫn tiếp tục nhìn cậu với ánh nhìn đầy hoài nghi, “Nhưng dì nhớ nhà họ Cung rõ ràng không có trẻ em tầm tuổi con!”
“Con muốn gặp chú của con, con muốn gặp chú của con, dì không biết con, vậy thì dẫn con đi gặp chú con ….” Nhóc con bĩu môi, khuôn mặt giận dỗi.
Trợ lý Nhan tỉ mỉ quan sát khuôn mặt nhỏ này, trong lòng rất sốc, tại sao khuôn mặt nhỏ này lại giống Cung Tổng đến thế? Sự giống nhau này không đơn giản ở mức ngũ quan giống nhau nữa, mà ngay cả đến thái độ cao ngạo khi nhìn người khác cũng giống, đúng là thần giống nhau mà!
“Con…con chắc chắn mình là con cháu nhà họ Cung không?” Trợ lý Nhan vẫn không dám tùy tiện dẫn cậu đi gặp ông chủ.
“Dì này, dì còn không dẫn con đi gặp chú con, con sẽ nổi giận đấy! Hậu quả khi con nổi giận thì rất nghiêm trọng đấy nhé!” Nhóc con bắt đầu uy hiếp, động tác nhếch mày đó khiến cho trợ lý Nhan vô cùng ngạc nhiên, cô đi theo ông chủ ba năm, đã sớm ảnh hưởng sâu đậm những biểu cảm của anh, cái động tác nhếch mày này, rõ ràng là giống như đúc ông chủ.
“Được thôi, dì dẫn con đi gặp chú ấy.” Trợ lý Nhan cũng không thể khẳng định được cậu có phải con cháu nhà họ Cung hay không.
Nhưng mà, có phải hay không, ông chủ chắc chắn biết, hơn nữa ban nãy cô có cẩn thận kiểm tra balô nhỏ của cậu nhóc, bên trong cũng không có đồ vật nguy hiểm gì.
Cô tiếp tân cảm thấy tiếc nuối, cuối cùng thì cô cũng không có cơ hội cùng vào trong gặp Cung Tổng.
Nhóc con tiếp tục biểu diễn thành công, chỉ cách mục tiêu của cậu một cánh cửa nữa thôi, đôi mắt to hưng phấn của cậu sáng lên, chớp chớp giống như sao sáng trên trời.
Nhìn cánh cửa càng ngày càng gần, cậu không biết căng thẳng là gì nữa rồi, cậu chỉ biết là cậu phải gặp cho bằng được Cung Dạ Tiêu, và giới thiệu mami làm bạn gái của chú ấy.
Trợ lý Nhan gõ cửa, theo đó, cô đẩy cửa bước vào.
Nhóc con vừa nhìn thấy phòng làm việc bên trong, thầm ồ lên một tiếng, hòa hoa quá đỗi mà!
Cậu theo sau trợ lý Nhan, không phát hiện ghế sofa bên cạnh có một dáng người thon dài đang ngồi ở đó.
Chỉ thấy người đàn ông trên ghế sofa mặc một bộ đồ vest màu đen, thân hình cao thẳng hấp dẫn, khí chất phi phàm, bộ tóc đen tuyền chải ra phía sau đầu không hề lộn xộn, để lộ ra ngũ quan lập thể hoàn mỹ, bên dưới hai hàng mày sắc nét là ánh nhìn phức tạp khó đoán, biểu lộ nét quý phái, nguy hiểm và hấp dẫn khó hình dung bằng ngôn từ.
Tuy anh ta chỉ ngồi yên lặng trên ghế sofa, nhưng cái bá khí ung dung, cao quý phi phàm kia tựa như đế vương thời cổ đại, lại khiến người khác ngột ngạt.
Anh ta nheo mắt nhìn người trợ lý đang đi vào, tiếp theo đó, anh thấy một thân hình nhỏ xíu theo sau cô ta, đôi mày rậm của anh khóa chặt lại.
“Cung Tổng, cháu trai của ngài đến gặp ngài à.” Trợ lý Nhan vẫn coi cậu nhóc như cháu của anh ta.