Mục lục
Truyện không tên số 14
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

191367

Nước F, chớp mắt, Nhan Lạc Y đã ở đây được mấy ngày rồi, có Nhan Tử Dương và Lôi làm bạn, cô sống cũng rất vui vẻ, mỗi ngày đều biết được nhiều điều mới mẻ, chỉ đến tối, cô mới cập nhật tin tức trong nước, muốn có được chút tin tức về Phan Lê Hân thông qua thời sự.

Nhưng gần đây anh không có xuất hiện, chỉ nhắc đến mấy cuộc họp và mấy nơi gần đây anh tham gia, nhưng đến ảnh cũng tấy ít.

Mỗi lần ngồi trên giường, Nhan Lạc Y đều nghĩ rất lâu, hết lần này đến lần khác muốn rời khỏi anh, nói với bản thân hết lần này đến lần khác, rời khỏi anh chính là bảo vệ anh.

Chỉ có như vậy, anh mới có thể bình yên vô sự.

Rốt cuộc làm như vậy, có ý nghĩa không nhỉ? Có thật sự đúng hay không? Cô cũng không hiểu nữa.

Ban ngày, cô là một cô gái hay nói cười. Buổi tối, cô lại là một người mang đau thương trong lòng.

Lôi không ngừng tìm cơ hội lấy lòng Nhan Lạc Y, thậm chí hắn luôn thể hiện sự nhiệt tình với cô, anh nhìn Nhan Lạc Y bằng ánh mắt ái mộ, không hề che giấu.

Nhan Lạc Y cũng cảm nhận được, nhưng cô không tiếp nhận, cô chỉ coi anh như một người bạn.

Lôi cũng không vội, ngược lại Nhan Lạc Y vẫn luôn rất cởi mở khiến anh thêm si mê, anh muốn dùng thời gian để chứng minh tình cảm của mình đối với Nhan Lạc Y.

Thời gian một tuần vừa qua trôi qua rất vui vẻ, Nhan Lạc Y tới nơi này cũng đã được mười ngày.

Mười ngày qua, cô không hề nhận được điện thoại của Phan Lê Hân, cô nghĩ như vậy cũng tốt, anh là một người đàn ông tôn quý phi phàm, có biết bao cô gái muốn có được tình cảm của anh chứ?

Cho nên, ở cạnh anh không thiếu cô gái xuất sắc.

Hàng ngày Nhan Lạc Y đều chống đỡ cuộc sống của cô bằng những tưởng tượng như vậy, tưởng tượng ra anh nhất định sẽ sống tốt, trôi qua rất vui vẻ, chỉ có như vậy, lương tâm của cô mới được an ủi đôi chút.

Lúc này, sân bay quân sự nước X, một chiếc máy bay tư nhân to lớn bay thẳng lên trời, bay đi nước F, trong cabin xa hoa của chiếc máy bay, trước cửa sổ là thân ảnh thon dài, cao lớn mặc đồ đen đang ngồi của Phan Lê Hân, rõ ràng tôn quý vô song, nhưng lại toát ra vẻ tĩnh mịch cô đơn.

Ánh mắt của anh xuyên qua cửa sổ máy bay, nhìn đám mây phía xa xa, như đang đắm chìm trong tâm tư của anh.

Lần thăm hỏi này, chỉ là một lần giao lưu hữu nghị, nhưng trong lòng Phan Lê Hân lại khát vọng về một người con gái.

Anh lấy một chiếc hộp màu vàng trong túi ra, anh mở ra, một chiếc nhẫn đinh kim cương nằm trong đó, ánh mặt trời chiếu lên viên đá tạo ra mảng màu ngũ sắc.

Khóe miệng Phan Lê Hân khẽ cong lên lộ ra ý cười, hắn hy vọng chiếc nhẫn này có thể mang hy vọng đến cho anh.

Mấy ngày này, vệ sỹ vẫn luôn gửi ảnh chụp của Nhan Lạc Y, cuộc sống của cô xem ra rất phong phú, tư liệu về chàng trai kia anh cũng đã có, là bạn cùng phòng ba năm của Nhan Tử Dương, một chàng trai gia cảnh tầm trung, rất ưu tú.

Trong nội tâm Phan Lê Hân, vẫn có một phần tự tin, anh tin Nhan Lạc Y sẽ không bỏ anh thật đâu, trong lòng cô, nhất định còn có anh.

Máy bay của Phan Lê Hân vừa đến thì đã được tổng thống nước X đích thân đến nghênh đón và tháp tùng đến khách sạn nghỉ ngơi.

Ba giờ sáng, Phan Lê Hân đi tắm, khoác áo tắm đứng trước cửa sổ khách sạn, nhìn thành phố sáng rực ánh đèn không xa, Nhan Lạc Y ở chỗ này, cảm giác ở gần cô khiến anh cảm thấy bình yên lạ thường.

Lúc này, Nhan Lạc Y vừa ngủ được một giấc, nhưng bởi vì một cơn ác mộng nên đã tỉnh.

Trong mơ, cô đột nhiên thấy một trận mưa bom bão đạn, cô thấy xe công vụ của Phan Lê Hân bị bao vây, khắp trời là tiếng kêu thảm thiết và lửa khiến cô sợ hãi tỉnh giấc.

Tỉnh lại, trên mặt đầy nước mắt, khắp người đầy mồ hôi lạnh.

Cô mở đèn, thở dốc một lát, cô vừa tỉnh lại sau cơn ác mộng kinh hoàng.

Cô đi tới ban công, nhìn tòa nhà cao tâng phía xa trong màn đêm, ánh đèn đỏ sáng rực, cô đột nhiên rất nhớ, rất nhớ người đàn ông kia.

Trời đêm lạnh như vậy, thật lạnh, giấc mộng đó thật đáng sợ.

Nếu anh ở đây, cô sẽ không sợ đến vậy.

Nhưng theo Nhan Lạc Y biết, anh sẽ không ở đây, đời này anh sẽ không ở bên cô nữa.

Nhan Lạc Y ngước đôi mắt đẫm nước lên, mấy ngày nay không nhận được điện thoại của anh, cô luôn có ý nghĩ khẳng định mà tuyệt vọng này.

Nhưng cô không biết, trong một khách sạn ngay trong thành phố, Phan Lê Hân đang ở đây, đứng xa xa nhìn về chỗ cô.

Màn đêm đen dần được ánh sáng mặt trời thay thế, một ngày mới lại đến rồi.

Ánh mặt trời chiếu lên sân thượng, Nhan Lạc Y rất mệt mỏi, cô tiếp tục đi ngủ, hiện giờ cô đã có thói quen ngủ ngày rồi, bởi vì buổi tối quá tối, cô muốn thức qua đêm.

Phan Lê Hân tham gia một hội nghị giao lưu từ sáng sớm cho đến tận ba giờ chiều, mà sau ba giờ chiều chính là thời gian riêng của anh.

Hôm nay Nhan Tử Dương và Lôi đều có lớp, hơn nữa, đều phải học đến tận năm giờ hơn, một mình Nhan Lạc Y lại rất tự do tự tại. Buổi trưa, cô thích ngồi trên ban công, tắm nắng ấm mùa đông, đun nóng một cốc sữa, xem sách để giải sầu.

Xe công vụ của Phan Lê Hân xuất phát từ khách sạn, có địa chỉ mà vệ sỹ đưa cho nên xe của anh đi thẳng đến hướng biệt thự của Lôi.

Từ khách sạn đến nơi đây, trên đường đang là giờ cao điểm, nhưng sau bốn mươi phút, dần dần, một hàng sáu xe công vụ khiêm tốn trên đường phố bên cạnh biệt thự của Lôi, đây là một dãy biệt thự nhỏ, nhà Lôi ở hàng thứ hai.

Nhan Lạc Y đọc sách thấy mắt hơi mỏi một chút, cô cảm thấy đói nên đi đến nhà bếp tìm hoa quả ăn, Lôi và Tử Dương không ở nhà nên cô ăn mặc tương đối tùy ý một chút.

Bởi vì mùa đông nơi này vẫn tương đối lạnh, trên ngoài cô mặc một chiếc áo lông có màu ka ki, khiến cơ thể cô như đang bơi trong áo vậy, tạo ra cảm giác lười biếng.

Mái tóc dài cũng rối bời rẽ sang hai bên cổ, chỉ có gương mặt trắng trẻo thuân khiết của cô là rất mê người.

Ở trên đường phố, bốn vệ sỹ cố gắng không gây chú ý, đang nghênh tiếp người đàn ông trên xe xuống.

Cơ thể thon dài của Phan Lê Hân đi ra, dưới nắng ấm mùa đông, người đàn ông có gương mặt phương Đông anh tuấn khiến người ta không khỏi ngắm nhìn, cả người toát ra sức hút mê người. Anh vừa xuống thì vệ sỹ liền đưa áo khoác cho anh, sau đó còn khoác thêm chiếc áo gió màu đen.

Ánh mắt Phan Lê Hân nhìn ngôi biệt thự như đã thuộc lòng. Biệt thự màu xanh da trời, có vườn hoa rất đẹp.

Vệ sỹ cảnh giác nhìn động tĩnh xung quanh, Tần Chính và vệ sỹ đi theo bên người Phan Lê Hân tiến về phía trước.

Nhan Lạc Y vừa hâm nóng sữa xong lại nướng bánh mì, quyết định nhét đầy bụng, đúng lúc này, cô nghe thấy tiếng chuông ở ngoài cửa, Nhan Lạc Y ngẩn người, ai vậy chứ?

Cô nghe Lôi nói hôm nay có người đến giao đồ, kêu cô có thời gian thì ra nhận một chút, Nhan Lạc Y nghĩ thầm, nói không chừng là người đưa hàng rồi!

Nhan Lạc Y hé mắt nhìn ra ngoài cửa, là mổ người đàn ông phương Đông mặc vest, cô nghĩ thầm, lẽ nào người đưa đồ ở nước ngoài cũng thích mặc vest sao?

Nhan Lạc Y không suy nghĩ nhiều, chỉ nghĩ là người đưa hàng lên vội ăn đồ ăn rồi mở cửa ra: “Xin chào, xin hỏi anh là người đưa hàng sao?”

Cô vừa hỏi xong thì liền nhìn thấy người đàn ông này có vẻ hơi kinh ngạc, sau đó nhường đường cho người nào đó sau cửa.

Người đàn ông bị chắn sau cửa bất ngờ xuất hiện trước mắt Nhan Lạc Y.

Phan Lê Hân.

Nhan Lạc Y trừng mắt nhìn, trong đầu vô cùng bấn loạn, trong ánh mắt cũng rất hoảng loạn.

Cô hít một hơi, đầu trống rỗng nhìn người đàn ông xuất hiện trước mặt, quả thực không dám tin anh lại ở chỗ này.

"Anh...sao anh..." Cô nói năng lộn xộn, sắc mặt dần trắng bệch.

Ánh mắt thâm thúy của Phan Lê Hân dán chặt lên người cô, như một chiếc lưới đang bao lấy cô: “Lạc Y."

Anh trầm thấp dịu dàng gọi tên cô.

Viền mắt Nhan Lạc Y hơi ửng hồng, cô xoay người, đưa lưng về phía anh: “Anh tới đây làm gì?"

"Anh tới tìm em!" Phan Lê Hân trầm thấp mở miệng.

"Anh...Anh tìm em làm gì?" Nhan Lạc Y vân vê tay, rất là luống cuống.

Phan Lê Hân nhìn vệ sỹ bên cạnh, anh cất bước tiến đến, tiện tay khép cửa lại.

Nhan Lạc Y cảm giác phía sau có tiếng đóng cửa, cô kinh hoàng quay đầu, thân ảnh cao lớn của người đàn ông bao phủ lấy cô, Nhan Lạc Y kinh ngạc nhìn người đàn ông đi tới trước mặt cô, ôm cô thật chặt vào lòng anh.

Gương mặt của Nhan Lạc Y dán lên lồng ngực rắn chắc của người đàn ông, hơi thở của người đàn ông mát lạnh mà dễ chịu, tràn đầy cảm giác an toàn.

Nhan Lạc Y khẽ nheo mắt, tràn đầy hoài niệm và không muốn xa rời, cô nhắm mắt lại, tham lam vài giây, nhưng giây tếp theo cô quyết định đẩy anh ra: “Đừng có ôm em.”

Phan Lê Hân không ngờ cô lại như vậy, liền lui về sau một bước, nhìn cô gái đang có ánh mắt cự tuyệt, đôi mắt đen của anh khẽ kinh ngạc.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK