Cung Dạ Tiêu dùng thời gian ngắn nhất, từ trên người đứa con hiểu rõ một chút tình hình của mẹ cậu, đương nhiên, anh không hứng thú lắm, bất kể người phụ nữ này là ai, người như thế nào, anh cũng chỉ có duy nhất một mục đích, đem đứa trẻ đi khỏi cô ta.
Nếu như đêm lúc đó là một sai lầm, vậy thì, cái sai lầm này đến đây là kết thúc, anh sẽ dùng cách tốt nhất để xử lý nó.
Trình Ly Nguyệt lo lắng vòng hai cánh tay lại, vừa nghiến răng, vừa cắn móng tay, thời gian mười mấy giây của thang máy cũng đủ làm cô mất kiên nhẫn rồi.
Nhan Dương nhận được điện thoại của quầy tiếp tân xong, liền đợi ở cửa thang máy, cửa thang máy vừa mở, cô cũng rất hiếu kì hình dáng người mẹ của con trai ông chủ, vì vậy, cô nhanh nhẹn nhìn về phía thang máy.
Thì thấy bên cạnh cô tiếp tân là một cô gái trẻ mặc bộ đồ âu phục màu xám vội vã bước ra, lúc ở cự ly gần hơn để quan sát tướng tá của cô gái, Nhan Dương thầm cảm thán, quả nhiên để có thể sinh ra một đứa con xinh đẹp như vậy, ngoài gen mạnh của người cha ra, người mẹ cũng phải là người đẹp mới được.
Quả nhiên không sai.
"Trợ lý Nhan, vị này là Trình Ly Nguyệt tiểu thư."Tiếp tân nhìn Nhan Dương nói một câu.
"Trình tiểu thư, mời đi theo tôi." Nhan Dương không dám chậm trễ.
"Con trai tôi có phải đang ở đây?" Trình Ly Nguyệt nhanh chóng dò hỏi.
"Đúng vậy, tiểu thiếu gia hiện đang ở phòng làm việc của tổng tài, ở chung với Cung tổng."
Trình Ly Nguyệt mặc dù chưa từng gặp qua Cung Dạ Tiêu, nhưng mà, bây giờ ấn tượng tốt của cô dành cho anh ta là hoàn toàn không có, không, trong mắt của cô, người đàn ông này căn bản là tên khốn nạn, tại sao vô duyên vô cớ bắt cóc con của cô?
Đến cửa lớn phòng làm việc của ông chủ, Nhan Dương gõ cửa một cái, theo đó, mở cửa ra , để Trình Ly Nguyệt đi vào, Trình Ly Nguyệt vội vàng nghiêng người là lách vào trong luôn.
Mới vào cửa, nghe thấy tiếng cười của con, âm thanh vui vẻ, tuyệt nhiên không hề bị tổn hại gì, ngược lại cực kì vui vẻ.
"Trình Vũ Trạch..." Trình Ly Nguyệt kêu lên một tiếng tức giận lo lắng rồi cô chạy nhanh đến phía bức bình phong.
Còn phía sau bình phong, cũng lập tức có một thân hình nhỏ bé chạy ra, vui mừng kêu lớn, "Mami, mami mẹ đến rồi."
Trình Ly Nguyệt theo bản năng vươn tay ra để ôm chặt cậu nhóc vào lòng, xác nhận nó không hề thiếu một miếng thịt nào trên người mới thấy yên tâm, mà lúc đó, cô chỉ cảm thấy một áp lực mạnh mẽ từ phía sau bức bình phong ập đến, tiếp đến, một người đàn ông cao lớn một tay bỏ vào túi chầm chậm bước ra từ phía sau bình phong.
Ánh mắt Trình Ly Nguyệt từ trên khuôn mặt đứa con rời khỏi, sớm đã tức giận đến run người, thù địch nhìn trừng trừng người đàn ông đang đi về hướng này.
Nhưng mà, khi nhìn thấy dung nhan của người đàn ông...
Cô bỗng có chút ảo giác, người đàn ông này tại sao lại giống con mình đến vậy?
Đường viền khuôn mặt hoàn mỹ, ngũ quan lập thể, các đường nét trên mặt, thần thái lông mày, quả thật giống với con của cô một cách thần kì.
Trình Ly Nguyệt hoàn toàn chấn động rồi, đầu óc trống rỗng, có chút cảm giác huyễn hoặc.
Trong lúc cô đánh giá anh ta, người đàn ông cũng từ trên cao nhìn xuống cô với thái độ coi nhẹ mọi thứ, sặc mùi cao cao tại thượng.
Cung Dạ Tiêu nghĩ rằng người phụ nữ sinh con cho anh chẳng qua là loại phụ nữ ra đường chộp một nhúm tay là có cả đống đó, nhưng hiển nhiên, có chút ngoài dự kiến của anh, trẻ, lại có chút xinh đẹp, đương nhiên, đây không phải là điều anh quan tâm.
Biểu cảm bị sốc của Trình Ly Nguyệt, trong con mắt của nhóc con trở thành thú vị, cậu nhóc cười hì hì, tiếng nói non trẻ hướng về cô, "Mami, rất ngạc nhiên phải không? Mami biết ông ấy là ai không?" Sau đó, cậu nhóc không đợi mami đoán đã phấn khích đến nỗi tuyên bố, "Ông ấy là baba con đó!"