Mục lục
Truyện không tên số 14
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

191285
Dạ Lương Thành và Cung Muội Muội cũng đến nơi, Tịch Phong Hàn Và Sở Duyệt do vấn đề về thân phận, họ chỉ có thể gửi lời chúc phúc từ phương xa, vợ chồng Sở Nhan và Chiến Tây Dương, vợ chồng Lam Ca và Diệp Tiểu Thi, toàn bộ tới tham dự buổi lễ chúc phúc này.
Chỉ có những ngày như thế, những người bạn tốt họ hàng thân thích, mới có thể tụ họp cùng nhau, kể về chuyện năm xưa, bàn về cuộc sống hiện tại, hỏi thăm lẫn nhau, tình cảm ấm áp như vậy, trong cuộc đời của con người, trông thật tốt đẹp và cực kì đáng trân trọng.
Cung Vũ Ninh ngồi trên ghế sofa, Cổ Duyệt chụp cho cô vài tấm hình, liền đến ngồi cạnh cô, trong mắt có sự ngưỡng mộ, quả nhiên, cô dâu luôn luôn là xinh đẹp nhất.
“Đừng nhìn tôi như thế, cô cũng nhanh chóng được gả đi thôi.” Cung Vũ Ninh trêu ghẹo cô.
Cổ Duyệt có chút mắc cỡ phản bác, “Đâu có lẹ như vậy!”
“Cô đừng có tưởng tôi không biết mỗi ngày anh Nhiếp Quân Cố tặng hoa cho cô đều đặn, lấy lòng cô, cô cũng đừng cứng rắn quá! Cô cũng phải có phản ứng chứ!”
Cổ Duyệt mím môi cười, “Còn muốn phản ứng sao nữa! Tôi cũng đã đồng ý làm bạn gái của anh ta rồi.”
Cung Vũ Ninh bá vai cô nói, “Đợi sau khi kết thúc hôn lễ, thì phải ăn mừng tiệc cưới của cô thôi.”
Lần này Cổ Duyệt không có phản bác, khóe miệng nở ra một nụ cười ngọt ngào.
Đang trò chuyện, Dạ Nghiên Tịch đi vào, thay bộ đồ phù dâu bay bổng, so với dáng vẻ mặc quân phục thường ngày của cô, càng có khí chất dịu dàng của một phái nữ, vốn dĩ là một đại mỹ nhân, nhưng không thích sửa soạn bánh bèo, cô thích phong cách quân nhân hơn.
“Đang nói về chuyện gì thế!” Dạ Nghiên Tịch cười hỏi.
“Nghiên Tịch cô qua đây, lâu lắm rồi tôi không được trò chuyện với cô, cô phải kể tôi nghe tình trạng gần đây của cô mới được!”
“Tôi thì có tình trạng gì cơ chứ! Tôi vẫn đang làm việc đó thôi!” Dạ Nghiên Tịch có chút không quen phải chỉnh đốn y phục ngồi xuống bên cạnh cô, và sửa lại dây thắt ở cổ tay.
“Vậy về phương diện tình cảm của cô thì sao?” Cung Vũ Ninh cong mày hỏi.
Dạ Nghiên Tịch lập tức chớp chớp mắt, “Không có!”
“Không phải chứ! Chẳng lẽ cô lớn như thế rồi, mà vẫn chưa có một người đàn ông yêu thích sao?”
“Trong lòng của tôi, không có chuyện gì quan trọng hơn công việc cả!”
Cổ Duyệt bên cạnh liền bái phục, “Dạ tiểu thư, vậy nơi cô làm việc, không có con trai sao?”
“Có chứ! Tụi nó đều là anh em tốt của tôi!” Dạ Nghiên Tịch cười đáp.
Cung Vũ Ninh vỗ vỗ vai cô, “Cố lên, chị họ ta rất xem trọng cô.”
“Chí ít trước mắt thì, điều quan trọng đối với tôi vẫn là công việc, công việc khiến tôi rất vui vẻ.” Vẻ mặt cam tâm tình nguyện của Dạ Nghiên Tịch.
Sắp đến giờ lành, Cung Vũ Ninh dưới sự hộ tống của đoàn phù dâu, bước ra khỏi cửa phòng khách sạn, xe lái thẳng về hướng nhà họ Hạ, bữa tiệc lần này được tổ chức ở nhà họ Hạ.
Nhà họ Hạ sở hữu nơi tổ chức tiệc vô cùng rộng rãi, và, cử hành tại gia, sẽ có thành ý hơn nhiều.
Những vị khách được mời lần này, đang tụ họp ở đám người chủ đạo của nước X, những người thuộc giới thương mại chính trị không phú thì quý, đều tới đủ để chúc mừng.
Phan Lệ và Hạ lão gia đang nghênh đón khách khứa, còn ông cụ thì mời vài người bạn thân chí cốt đến vườn hoa uống trà, đợi khai tiệc!
Phan Lệ thấy một chiếc xe hơi màu đen đỗ xịch, bà lập tức đi lên, thấy vệ sĩ mở cửa xe sau, Liễu phu nhân bước xuống.
Từ một cánh cửa còn lại, là hình dáng thành đạt điển trai của Phan Lê Hân bước xuống, anh nói với Phan Lệ, “Chị hai, chị cực nhiều rồi.”
“Lê Hân, mời mẹ em nhanh chóng vào bên trong ngồi, một lát chị sẽ tới tiếp bà.”
“Không cần chiêu đãi tụi tôi đâu, con đi tiếp những vị khách khác đi! Tôi và Lê Hân đều là người trong nhà.” Liễu phu nhân cười, nói với con trai ở bên cạnh, “Lê Hân, những gì mẹ nói trên xe, con đã ghi nhớ rồi chứ.”
“Mẹ, hôm nay đến uống rượu mừng của Lăng Sơ, đâu phải tới xem mắt đâu.”
“Con chỉ cần xem, thích vị tiểu thư nào, con không tiện hỏi cưới, thì để mẹ đi hỏi.” Liễu phu nhân rất quan tâm đến hôn sự của con trai.
Vào lúc này, có một vị phu nhân tôn quý dắt con gái xinh đẹp của mình nhanh chóng tiến lên chào hỏi, “Liễu phu nhân, lâu quá không gặp, gần đây có khỏe không!”
Ở bên cạnh bà, ánh mắt của con gái có chút xấu hổ, đang đánh giá con người của Phan Lê Hân, trong mắt có sóng thu gợi tình.
Phan Lê Hân giả vờ không nhìn thấy, quay lưng trò chuyện với ông cụ Hạ.
“Vẫn tốt, vị này là con gái của bà sao! Lớn như vậy rồi, năm nay bao nhiêu tuổi rồi?”
“Hai mươi lăm rồi, mới du học ở nước ngoài về.” Ánh mắt của vị phu nhân đó lướt sang Phan Lê Hân cao to đẹp trai ở bên cạnh, quay đầu ra dấu cho con gái, buổi hôn lễ đối với những người tới dự, cũng là một nơi giao lưu mối quan hệ.
Và hôm nay, vị phó tổng thống Phan Lê Hân chưa lập gia đình rất bắt mắt, nếu vị thiếu gia Hạ Lăng Sơ của tập đoàn họ Hạ đã kết hôn, vậy thì, cơ hội của họ chỉ có thể nhắm vào vị phó tổng thống chưa kết hôn vậy.
Và, còn là cậu của Hạ Lăng Sơ nữa chứ!
Trên đường đi, Phan Lê Hân và mẹ đi vào nơi tổ chức tiệc, liền nhìn thấy không ít cô gái cố tình đi ngang qua họ, tìm cách chào hỏi anh, nhưng mà, giọng điệu khách sáo của Phan Lê Hân, và biểu cảm không thể bắt bẽ, khiến tất cả những cô gái tiến tới, đều không dám đến gần quá.
Nếu anh không ra hiệu cho cơ hội được tới gần, sức mạnh uy nghiêm trên người anh, cũng rất dễ trấn áp người khác.
Dù sao thì thân phận phó tổng thống bày ra trước mắt, là một trong những vị khách tham dự của nước X, sở hữu quyền thế lớn nhất ở đây.
Phan Lê Hân vì muốn né tránh quá nhiều người sáp lại gần anh, và anh cũng không muốn vào lúc này, trở thành mục tiêu bám đuôi của những kẻ thuộc giới thương mại chính trị, khi hộ tống mẹ đến bên cạnh các vị phu nhân thân thuộc, anh liền mượn cớ rời khỏi hiện trường bữa tiệc.
Rời giờ lành, còn khoảng một tiếng hơn, anh cần phải tìm nơi nghỉ ngơi yên tĩnh mới được.
Khi hình dáng của Phan Lê Hân biến mất khỏi hành lang của vườn hoa, một người đàn ông trạc năm mươi tuổi, liền ra dấu cho người con gái bên cạnh đang nói chuyện với khách khứa.
Cô gái đó lập tức lễ phép nói với khách rằng, “Tôi đi vệ sinh chút, xin thất lễ.”
Người cô gái đó chính là Nhan Lạc Y, hôm nay cô mặc một chiếc lễ phục ôm người màu nhạt, tóc dài vút xõa phía sau lưng, mái tóc chẻ làm hai, khiến ngũ quan vốn dĩ tinh tế của cô, càng bao trùm hơi thở thanh tú.
Thân thể cao một mét sáu, vòng eo thon mỹ miều, mang một đôi giày cao gót, trang điểm nhẹ nhàng, ánh mắt thanh khiết toát lên vẻ kiên định, có thể nói, là một cô gái rất hấp dẫn người khác.
Trước khi cô đến nhà họ Hạ, đã biết trước một số đường đi của Hạ gia, lúc này nơi mà Phan Lê Hân đến, có lẽ là khu vườn sau yên tĩnh nhất, chỗ đó ít người, khách khứa đều tụ họp ở khu vườn trước và sảnh trước.
Cô chỉ cần suy nghĩ một chút, bèn đi vòng một hành lang khác, cô cầm điện thoại, giả vờ đến đó để bắt điện thoại.
Khi cô đi vào vườn hoa phía sau, liền nhìn thấy giữa dàn hoa mênh mông, có một thân hình cao to quyến rũ đang nghe điện thoại, giọng nói thấp trầm mạnh mẽ, giọng điệu đó, có sự thu hút khiến người ta say mê.
Nhan Lạc Y hít thở một hơi sâu, dường như nhắm mắt chấp nhận số phận, cô đi về vị trí phía trước, theo phương hướng của Phan Lê Hân di chuyển, sẽ gặp được cô.
Bước chân của Nhan Lạc Y rất nhẹ nhàng, Phan Lê Hân bên cạnh không phát hiện ra cô.
Nhan Lạc Y đang ở bên cạnh con đường có nhiều đá xanh nhỏ, khi cô nghe thấy tiếng bước chân sau lưng, và giọng nói trầm thấp của người đàn ông.
Đôi giày gót của cô vì dẫm phải một cục đá không bằng phẳng, cả bàn chân liền bị trật.
“Ui…” Cô đau đớn hô nhỏ một tiếng, cúi người xuống, ôm lấy chân.
Phan Lê Hân trốn khỏi bữa tiệc náo nhiệt ở sảnh, vốn dĩ nghĩ rằng sau vườn sẽ yên tĩnh đôi chút. Không ngờ, cũng có khách đến chỗ này, nghe tiếng hô đó, anh còn nói đôi lời kết thúc với đầu dây bên kia, nhanh chóng tìm nơi phát ra âm thanh. Anh nhìn thấy bóng dáng của một cô gái cúi ngồi trên đất, hình như cô bị trật chân rồi.
“Tiểu thư, cô không sao chứ!”
Sau lưng của Nhan Lạc Y, như cô dự đoán, xuất hiện giọng nói quan tâm của Phan Lê Hân.
Nhan Lạc Y không có quay đầu, chỉ buồn bực trả lời, “Cám ơn quan tâm, không sao cả.”
Nói xong, cô thử đứng dậy, định tiến lên trước một bước, cơ thể bởi vì đau nhói liền ngồi xuống lại, cô tiếp tục phát ra tiếng hít thở.
Phan Lê Hân thấy chân cô rõ ràng bị thương, nhưng vẫn cố tỏ ra mạnh mẽ, bất chợt nheo mắt, nói với cô, “Để tôi nhìn xem chân của cô bị sao.”
“Thật sự không cần đâu, cám ơn.” Nhan Lạc Y đột nhiên có chút hoảng sợ muốn chạy trốn, khi thật sự thu hút được người đàn ông đến đây, cô mới phát hiện, tất cả những gì cô làm, tương lai có thể gây phiền phức lớn cho anh ấy.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK