"Nhất định phải là năm ngàn tệ, thiếu một xu cũng không được!" Người thanh niên trẻ tuổi cười nhạt.
"Các người lừa bịp tống tiền như vậy tôi sẽ báo cảnh sát đấy!" Nói xong, Cung Thừa Vĩ muốn lấy điện thoại gọi điện, điện thoại của anh ta là một nhãn hiệu có tiếng, những thanh niên kia vừa nhìn thấy lập tức một tên xông lên giật lấy điện thoại của anh.
"Này, các người trả lại điện thoại cho tôi!" Cung Thừa Vĩ lo lắng, trong điện thoại có rất nhiều số liên lạc của anh, anh không thể làm mất, khi anh chuẩn bị giật lại điện thoại, một gã thanh niên ở bên cạnh lập tức vác ghế đập mạnh xuống đầu anh.
Cung Thừa Vĩ bị đánh vỡ đầu chảy máu, những gã thanh niên kia giật được điện thoại xong liền bỏ chạy.
Ông chủ nhà hàng thấy vậy vội nói với Cung Thừa Vĩ: "Tiên sinh mau tới bệnh viện! Hay là gần đây cũng có một phòng khám, anh hãy đi băng bó lại đi!"
Cung Thừa Vĩ đành phải tới phòng khám gần đó băng bó, lại phải mất một ít tiền, anh vô cùng tức giận, đồng thời ý chí cũng bị mài mòn, anh đường đường là đại thiếu gia của nhà họ Cung bây giờ lại trở thành ra như thế này, anh còn mặt mũi nào nữa?
Bóng dáng Cung Thừa Vĩ thất thểu đi trên phố, anh ngẩng đầu lên có thể nhìn thấy kiến trúc tượng trưng của tập đoàn Cung Thị, nó hùng vĩ chiếm cứ vị trí trung tâm thành phố như thế chèn ép tất cả những kiến trúc xung quanh, trở thành một tồn tại không gì sánh bằng.
Ánh mắt Cung Thừa Vĩ vụt lên lòng oán hận, đó vốn dĩ là tài sản của anh nhưng bây giờ đã trở thành vật sở hữu của Cung Dạ Tiêu.
Lúc này anh đã bị dồn tới bước đường cùng, những năm qua anh cố gắng không đi nhờ vả Cung Dạ Tiêu, không muốn trở thành kẻ ăn xin nhưng bây giờ cuối cùng anh vẫn phải đi cầu xin anh ta.
Nếu như Cung Dạ Tiêu không giúp đỡ, anh thực sự xong đời.
Cung Thừa Vĩ đi tới quầy tiếp tân của tập đoàn Cung Thị, nhân viên tiếp tân thậm chí không nhận ra anh khiến Cung Thừa Vĩ suýt chút nữa thì tát nhân viên lễ tân một cái, cuối cùng vẫn là bảo vệ thông báo cho trợ lý của Cung Dạ Tiêu mới dẫn Cung Thừa Vĩ lên tầng phòng làm việc của Cung Dạ Tiêu.
Cung Thừa Vĩ vẫn không quên càm ràm: "Mấy nhân viên lễ tây này tuyển ở đâu vậy? Tới bổn thiếu gia mà cũng không nhận ra."
Hứa Thần đứng bên cạnh cố nhẫn nhịn việc cáu giận của anh ta, chỉ cười trừ nói: "Cung thiếu gia, anh đừng chấp nhặt bọn họ, những nhân viên lễ tân này đã thay đổi mấy lần rồi, không nhận ra anh cũng là điều có thể hiểu."
"Hừ! Bọn họ không đọc lịch sử phát triển của tập đoàn Cung Thị chúng ta sao? Hình của bổn thiếu gia ở ngay trong đó, vậy mà bọn họ lại không nhìn thấy?"
"Chắc là bình thường anh ít tới."
"Đúng, xem ra sau này phải thường xuyên tới hơn nữa." Cung Thừa Vĩ thuận lời nói tiếp.
Hứa Thần lập tức cứng họng, không còn dám bắt chuyện nữa.
"Dạ Tiêu có ở đây chứ!"
"Cung tổng đang trên đường đi làm, còn chưa tới!"
"Không sao, tôi đợi anh ta."
"Xin hỏi Cung thiếu gia tìm Cung tổng có việc gì không?" Hứa Thần bạo dạn hỏi một tiến.g
Cung Thừa Vĩ lập tức quay đầu cười nhạt nói: "Đây là việc riêng nhà họ Cung chúng tôi, tôi không cần nói với anh! Anh chỉ cần để tôi gặp em trai Cung Dạ Tiêu của tôi là được."
Hứa Thần đương nhiên biết dụng ý Cung Thừa Vĩ tới đây, chẳng qua là vì thua cá độ mất hết gia sản, chuẩn bị tới đòi tiền Cung Dạ Tiêu? Có điều ai bảo anh ta có tồi tệ thế nào đi nữa cũng là đại thiếu gia nhà họ Cung, một người trợ lý như anh cũng không muốn đắc tội với anh ta.
"Vâng! Anh ngồi chờ giây lát, Cung tổng đang trên đường tới rồi."
Hứa Thần nhân cơ hội đi ra ngoài gọi điện thoại cho Cung Dạ Tiêu, xe của Cung Dạ Tiêu tới công ty sau mười mất phút, anh không hề từ chối gặp Cung Thừa Vĩ.
Mười phút sau, ở cửa thang máy, Cung Dạ Tiêu lẫm liệt bước vào, chiếc áo sơ mi sẫm màu được khoác lên cơ thể mạnh mẽ, nam tính của anh, khiến toàn thân anh tỏa ra khí thế đế vương.
Cung Thừa Vĩ đang bước ra khỏi phòng nghỉ ngơi, khi anh nhìn thấy người đàn ông bước tới, lòng đố kị và ngưỡng mộ lại trào dâng điên cuồng như sóng biển. Cùng là thiếu gia nhà họ Cung, Cung Dạ Tiêu trong bộ dạng thiếu gia, còn anh đúng là kẻ ăn xin.
"Dạ Tiêu, chú tới rồi à!" Bề ngoài, Cung Thừa Vĩ vẫn mỉm cười, thân mật gọi Cung Dạ Tiêu.
Ánh mắt Cung Dạ Tiếu thoáng vẻ bực bội, anh thực sự rất ghét bộ mặt này của Cung Thừa Vĩ.
"Anh họ có việc gì sao?" Cung Dạ Tiêu lạnh nhạt hỏi.
Cung Thừa Vĩ bật cười: "Tôi... tôi chỉ đi qua muốn vào xem công ty của nhà mình thế nào, đã lâu rồi tôi không tới đây xem."
"Vậy anh muốn tham quan ở đâu, tôi có thể bảo trợ lý dẫn anh xem." Cung Dạ Tiêu nhìn anh ta.
Nụ cười của Cung Thừa Vĩ cứng đơ vài giây, anh ta hít một hơi thật sâu nói: "Dạ Tiêu, thấy chú kinh doanh công ty của gia tộc tốt thế này tôi rất vui mừng, công ty trở nên lớn mạnh thế này đều là thành quả cố gắng của chú, nhưng thân là một thành viên của nhà họ Cung, tôi thực sự rất vui mừng và cũng rất tự hào."
"Gần đây anh đã đi thăm ba anh chưa?" Cung Dạ Tiêu không muốn nghe những lời vô bổ của anh ta nữa.
"Ba anh.. ba tôi không phải vẫn rất khỏe sao? Tôi đã không tới thăm ba một thời gian rồi."
"Đầu anh làm sao vậy?" Cung Dạ Tiêu nhìn bộ dạng thảm hại của anh ta chứng tỏ gần đây anh ta sống rất khó khăn.
"Vừ rồi xảy ra tranh chấp với mấy tên nhãi con ở trong nhà hàng, nào ngờ bọn chúng ra tay đánh tôi." Cung Thừa Vĩ nó những uất ức của mình hòng khiến Cung Dạ Tiêu đồng tình với mình.
"Anh bao nhiêu tuổi rồi còn chấp nhặt với đám trẻ ranh đó." Cung Dạ Tiêu không hề đồng tình.
"Không nói nữa, dù sao hôm nay tôi tới đây tìm chú cũng không vì việc này, tôi hơi kẹt tiền, muốn mượn chú một ít để dùng." Cung Thừa Vĩ cũng không hề khách sáo, nói thẳng.
"Chỗ tôi không cho mượn tiền." Cung Dạ Tiêu thẳng thắn nói rõ vấn đề, cho mượn tiền sẽ hại anh ta càng ngày càng dấn sâu vào con đường cờ bạc, Cung Dạ Tiêu quyết lạnh lùng đối đãi.
Cung Thừa Vĩ mặt biến sắc: "Sao có thể? Công ty lớn thế này, có mặt ở khắp toàn cầu, tôi cũng không cần nhiều, chỉ mượn một hai trăm triệu để dùng, vậy mà cũng không cho mượn sao?"
Hứa Thần đứng bên cạnh tặc lưỡi, Cung đại thiếu gia này cũng thật tham lam! Coi tập đoàn Cung Thị là máy rút tiền của anh ta sao? Nói mượn là mượn? Lại còn một hai trăm triệu? Cho dù Cung tổng có cũng tuyệt đối không cho anh ta mượn đâu!
Cung Dạ Tiêu khẽ mỉm cười: "Anh họ, công ty này không hề có quan hệ gì với anh."
Cung Thừa Vĩ sắc mặt sa sầm: "Dù sao thì tôi cũng là người nhà họ Cung, sao lại không có quan hệ gì với tôi? Cho dù ông giao hết cổ phần cho chú thì chít ít cũng vẫn có phần của chúng tôi!"
"Công ty này không phải tài sản sở hữu của nhà họ Cung mà đã trở thành tài sản cá nhân của tôi, anh họ, tốt nhất hãy nghĩ thật kĩ rồi hãy nói." Cung Dạ Tiêu cười nhạt, Cung Thừ Vĩ bây giờ bắt đầu muốn mặt dạn mày dầy, anh không có thời gian dây dưa với anh ta.
"Nếu như anh họ tới đây mượn tiền thì thứ lỗi cho tôi không có thời gian ở đây với anh, Hứa Thần, tiễn khách." Cung Dạ Tiêu đưa mắt nhìn Hứa Thần sau đó quay người bước vào văn phòng của mình. Cung Thừa Vĩ thấy mặt dầy cũng không có tác dụng đành phải nài nỉ: "Dạ Tiêu, chú cứu tôi với! Tôi đã đi vào bước đường cùng rồi, ngoài chú có thể cứu tôi ra thì không ai có thể cứu tôi được nữa rồi."