Mục lục
Truyện không tên số 14
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

191042

Cung Vũ Trạch trở về công ty từ tập đoàn Quý Thị, tâm trạng anh vô cùng nặng nề , những việc Quý Thiên Tứ nói với anh, anh cũng đang do dự không biết vó nên nói cho Quý An Ninh biết hay không.

Anh đã suy nghĩ suốt dọc đường đi, cuối cùng vẫn quyết định nói cho Quý An Ninh biết chân tướng sự việc, nếu như gia tộc Âu Dương không thể chấp nhận cô, hoặc biết sự tồn tại của cô và muốn làm gì đó đối phó với cô, anh nhất định sẽ ngay lập tức ngăn cản những tổn thương mà những người đó sẽ gây ra cho cô.

Anh đã từng nói sẽ không bao giờ dối gạt cô nữa, anh nhất định phải làm được.

Tới công ty, khi vào thang máy, Cung Vũ Trạch lấy điện thoại gọi vào số của Quý Thiên Tứ.

"Alo!" Đầu dây bên kia là giọng của Quý Thiên Tứ.

"Anh Quý, em không muốn nói dối An Ninh." Cung Vũ Trạch nói với anh.

Quý Thiên Tứ đầu bên kia khẽ thở dài: "Tôi cũng biết cậu sẽ không nghe lời tôi, được thôi, vậy cậu hãy nói với nó đi! Tối nay tôi sẽ nói lại chi tiết cho nó nghe, cậu hãy an ủi tâm trạng nó."

"Vâng!" Cung Vũ Trạch đáp lời và ngắt điện thoại.

Trong phòng làm việc, Quý An Ninh xử lý hết mọi việc, tâm trạng căng thẳng, cô vẫn đang đợi, đợi Cung Vũ Trạch trở về, đợi anh sẽ mang về cho cô mọi đáp án.

Lúc này, cửa phòng có tiếng gõ cửa nhẹ, sau đó Cung Vũ Trạch bước từ bên ngoài vào.

Ánh mắt Quý An Ninh ngập tràn mong đợi và bất an nhìn anh, nhưng bề ngoài cô vẫn không hề hỏi ngay, chỉ mỉm cười nói: "Anh về rồi sao."

Cung Vũ Trạch nhìn sắc mặt không giấu vẻ chờ đợi của cô, anh cảm thấy rất xót ruột.

"Anh có tìm thấy anh trai em không? Hai người nói gì rồi?" Quý An Ninh giả vờ không biết anh đi tìm Quý Thiên Tứ làm gì.

Cung Vũ Trạch nắm tay cô, khẽ gọi: "An Ninh, em có muốn biết việc của ba mình không?"

"Muốn, em muốn biết, anh em đã nói cho anh rồi phải không?" Quý An Ninh trong lòng mong ngóng.

"Ừ, anh ấy nói cho anh biết rồi, nói toàn bộ." Cung Vũ Trạch gật đầu.

"Vậy ba em..." Quý An Ninh lập tức nước mắt giàn giụa, đáp án mà cô thực sự rất muốn biết đáp án, sắp sửa có kết quả rồi.

"Ông ấy vẫn còn sống." Cung Vũ Trạch nói thông tin mà cô muốn biết nhất.

Quý An Ninh lập tức kích động bịt miệng: "Sao cơ? Ông vẫn còn sống? Vậy... em có thể đi gặp ông không? Có được không?"

Cung Vũ Trạch thấy cô đang rất xúc động, nhất thời không nhẫn tâm nói với cô nhiều hơn, anh gật đầu: "Chỉ cần em muốn, đương nhiên là được."

"Em muốn gặp ông, em rất muốn gặp ông." Quý An Ninh gật đầu, nước mắt giàn giụa.

"Được, anh sẽ dẫn em đi gặp ông ấy." Cung Vũ Trạch đồng ý với cô, có lẽ anh không nên nói với cô quá nhiều, chỉ cần nói cho cô biết ba cô vẫn còn sống.

Quý An Ninh giơ tay ôm lấy anh, vùi đầu vào ngực anh nghẹn ngào nói: “Cám ơn anh, Vũ Trạch."

"Nên cám ơn anh trai em, anh ấy cuối cùng cũng nói ra tung tích của ba em."

"Ông ấy ở đâu? Ông ấy là ai, ông ấy tên là gì?" Quý An Ninh kích động hỏi liền ba câu hỏi.

"Ông ấy ở nước M, tên là Âu Dương Bộ Vinh, trong tay đang kinh doanh một công ty tài chính quốc tế có tiếng ở M, ba em là một người nổi tiếng trong thương trường, cũng là người của một gia đình giàu có.

Quý An Ninh tròn mắt kinh ngạc, điểm này cô thực sự rất bất ngờ, trong lòng cô, bất luận ba mình là người như thế nào cô cũng không hề có yêu cầu gì.

Chỉ cần ông vẫn còn trên đời là được chỉ cần trong những năm tháng còn sống cô có thể gặp mặt ông là được.

Cung Vũ Trạch khẽ ngẩng đầu giúp cô lau nước mắt, an ủi cô: "Đừng khóc nữa, anh sẽ đi sắp xếp để em gặp mặt ba em, vui lên một chút, anh dẫn em đi ăn trưa."

"Vâng! Em rất vui!" Quý An Ninh giơ tay lau nước mắt, trong lòng cô vui không kể xiết.

Tập đoàn Quý Thị, Quý Thiên Tứ ngồi trong phòng làm việc, thần sắc trầm tư, anh vốn tưởng rằng có thể giữ được bí mật trước khi lâm chung của ông Quý, thì ra anh vẫn không thể làm được.

"Lão gia, xin lỗi, con nuốt lời rồi, nhưng ông yên tâm, con tuyệt đối sẽ không để An Ninh phải chịu uất ức." Quý Thiên Tứ lẩm bẩm, nhớ tới một chuyện anh lại thở dài, tiếp tục tự nói một mình: "Con hứa với ông, con sẽ giữ khoảng cách với người nhà Âu Dương."

Nói xong câu này, ánh mắt Quý Thiên Tứ thoáng vẻ lạnh lùng, đã tới lúc anh phải để Âu Dương Mộng Duyệt rời khỏi đây rồi.

Quý An Ninh sớm muộn gì cũng sẽ đi tìm gia tộc Âu Dương, vậy thì Âu Dương Mộng Duyệt cũng không cần phải quấy rầy anh nữa.

Quý Thiên Tứ nhấn số nội bộ, gọi vào số văn phòng của Âu Dương Mộng Duyệt.

"Alo, xin chào!" Giọng nói ngọt ngào của Âu Dương Mộng Duyệt vang lên.

"Tới phòng tôi một lát." Giọng Quý Thiên Tử trở nên lạnh nhạt.

Âu Dương Mộng Duyệt trong văn phòng hơi ngạc nhiên, cô có cảm giác lẽ nào cô lại đắc tội với người đàn ông này? Tại sao giọng anh ta lại vô tình tới vậy.

Âu Dương Mộng Duyệt bước tới trước cửa văn phòng của anh, gõ cửa, bên trong vọng ra một giọng nói trầm: "Vào đi."

Âu Dương Mộng Duyệt đẩy cửa bước vào, nhìn thấy người đàn ông ngồi trên ghế làm việc, cô mỉm cười: "Quý tổng, anh tìm tôi có việc gì không?"

Quý Thiên Tứ khẽ nhấc my mắt, lông mày sắc bén lạnh lùng, giọng nói lạnh nhạt: "Âu Dương tiểu thư, từ hôm nay trở đi cô không cần tới công ty làm việc nữa, ước định giữa chúng ta đã kết thúc rồi."

Âu Dương Mộng Duyệt nhìn gương mặt không chút biểu cảm của anh, trái tim cô như bị đâm mạnh một nhát, cô tròn mắt nói: "Nhưng... chúng ta đã nói là một tháng mà? Bây giờ còn chưa tới nửa tháng..."

"Âu Dương tiểu thư, đây là trò chơi của cô, tôi không tham gia, tôi muốn đuổi cô đi lúc nào thì lúc đó cô phải đi."

"Tại sao?" Âu Dương Mộng Duyệt mặt đỏ bừng, không biết vì giận hay vì sao...

"Không tại sao cả, bây giờ cô có thể đi luôn, thủ tục nghỉ việc không cần làm, cứ nghỉ luôn là được." Quý Thiên Tứ không ngẩng đầu nhìn cô, khi nói ra câu nói này tay anh đang mở xem tài liệu.

Âu Dương Mộng Duyệt sững sờ giây lát, hai mắt đỏ hoe, có cảm giác bi thương không nói lên lời, nhưng cô vẫn giữ bình tĩnh nhìn anh: "Tôi có thể đi nhưng ước định giữa chúng ta vẫn chưa hoàn thành."

"Tôi sẽ chọn thời gian dẫn An Ninh tới nhà Âu Dương các người gặp ba cô, chỉ có điều việc của nhà họ Quý chúng tôi không cần cô tham gia." Quý Thiên Tứ nói ra câu cuối cùng, thái độ càng trở nên vô tình.

Âu Dương Mộng Duyệt nước mắt rưng rưng, không biết tại sao trái tim cô đau nhói.

"Thật sao? Anh sẽ dẫn chị ấy tới gặp ba tôi?" Âu Dương Mộng Duyệt hỏi lại để xác nhận.

"Đúng." Quý Thiên Tứ khẽ trả lời cô.

Âu Dương Mộng Duyệt đã hiểu, chỉ có điều cô không ngờ, Quý Thiên Tứ lại dùng cách vô tình thế này để đuổi cô đi. Như thể mọi chuyện trước đây của họ không hề tồn tại.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK