“Alo! Có chuyện gì thế?” Cổ Duyệt hỏi
“Em đang ở khách sạn à?”
“Vâng.”
“Vậy giờ em đến cạnh cửa sổ nhìn đi.” Nhiếp Quân Cố nói với cô.
“Gì thế?” Cổ Duyệt nhạc nhiên hỏi, cô đang ở tầng hai tám đó! Đêm tối còn bắt cô nhìn ra ngoài làm gì chứ?
Cứ coi như anh đang ở dưới tầng đi nữa, cô cũng đâu có nhìn rõ!
Có điều, Cổ Duyệt vẫn nghe lời anh đi đến trước cửa sổ. Đột nhiên, ánh mắt cô nhìn về tòa nhà cao chót vót phía xa kia, điện thoại đang cầm trong tay suýt chút nữa thì rớt mất.
Ở tòa nhà cao tầng phía xa kia, cả tòa nhà đều có ánh đèn đỏ chiếu sáng, còn có mấy chữ lớn màu đỏ đang chuyển động.
Trên đó viết “Cổ Duyệt, anh yêu em.”
Cổ Duyệt lấy tay che miệng, không dám tin nhìn khung cảnh này. Giọng nói trầm thấp của Nhiếp Quân Cố ở đầu dây bên kia vang lên: “Thích không?”
“Anh... sao anh làm được vậy?” Cổ Duyệt có chút xúc động hỏi.
“Chỉ cần có thể làm em cười, cho dù có tiêu hết cả gia tài anh cũng bằng lòng.” Nhiếp Quân Cố thấp giọng cười.
Có tiền thì chuyện gì cũng có thể làm được, với lại, những cách mà có thể dỗ cô cũng không nhiều.
Ánh mắt Cổ Duyệt thoáng có ánh nước. Lúc này, chỉ cần những ai ở trong thành phố này ngẩng đầu lên thì đều có thể thấy được, trên tòa cao ốc dươi trời sao kia có một hàng chứ tỏ tình đang chạy. Cổ Duyệt lại trở thành đối tượng khiến bao cô gái trong thành phố phải hâm mộ, tuy họ không biết cô là ai.
Thế nhưng, có một người dùng cách này để thổ lộ với cô cũng cho thấy người đàn ông đó vô cùng yêu cô.
“Giờ em có thời gian không?” Nhiếp Quân Cố ở đầu dây bên kia hỏi.
Lúc này, tâm trạng của Cổ Duyệt vô cùng tốt, cô chớp chớp mắt: “Ừm, có.”
“Em đi thang máy lên tầng thượng đi, anh đang ở trên đó.”
“Hả? Anh ở trên tầng thượng ư?” Cổ Duyệt rất kinh ngạc, lại vừa lo lắng cho anh.
“Ừ, tầng thượng tầng năm hai, em lên đây đi.”
Trong đầu Cổ Duyệt mờ mịt, anh ở trên sân thượng làm gì chứ? Không biết thế nào, Cổ Duyệt vẫn cầm di động và thẻ phòng nhanh chóng ra khỏi phòng, đi về hướng thang máy.
Trong thang máy, cô luôn nghĩ Nhiếp Quân Cố ở trên tầng thượng làm gì.
Lúc cô vừa bước ra khỏi thang máy thì phát hiện, chỗ này không giống như những gì cô nghĩ. Hai nhân viên phục vụ nữ đang đứng ở giữa hành lang khom người chào cô.
“Cổ tiểu thư, mời đi bên này.”
Cổ Duyệt chớp mắt, cô thực sự không ngờ trên tầng thượng lại là có một nhà hàng như thế này. Hôm nay cô vào đây rất vội, nào sẽ chú ý đến những thứ này chứ?
Cổ Duyệt đứng ở cửa nhà hàng nhìn thấy trên nóc phòng là một khung kính tròn trong suốt cực lớn, ngồi ăn ở đây có thể nhìn ngắm được một bầu trời đầy sao và cả cảnh đêm ở phía xa.
Thế nhưng, tối nay, khách đến đây chỉ có một mình cô, ngay cả nhân viên phục vụ cũng không nhiều. Có điều, mọi thứ ở đây giống như đều đã được chuẩn bị từ trước, tràn đầy cảm giác lãng mạn và ngọt ngào.
Có ánh đèn, hoa, cùng với cả người đàn ông đang mặc vest màu lam vô cùng đẹp trai hấp dẫn kia nữa. Anh đứng dậy, ánh mắt thâm thúy nhìn cô chăm chú, khóe miệng có ý cười, từng bước tiến lại phía cô.
Tim Cổ Duyệt đập “thình thịch” không ngừng, càng ngày càng nhanh.
Tất cả những thứ này đều do anh chuần bị ư? Lúc này, ánh mắt cô nhìn vào đôi mắt đang nhìn mình chăm chú này, cô như bị điểm huyệt vậy, cứ ngơ ngác đứng ở cửa. Nhiếp Quân Cố cười nắm lấy tay cô: “Đi nào.”
“Anh làm gì vậy hả?” Cổ Duyệt nhỏ giọng hỏi.
“Mời em đi ngắm cảnh đêm.” Nhiếp Quân Cố cũng không muốn làm cô quá căng thẳng nói.
“Không phải là anh đã bao hết chỗ này chứ?” Cổ Duyệt lại nhỏ giọng hỏi.
“Anh không muốn có người khác làm phiền chúng ta.” Nhiếp Quân Cố cũng nhẹ nhàng nói bên tai cô.
Mặt Cổ Duyệt thoắt cái đỏ ửng lên, cảm giác bầu không khí hơi mập mờ. Nhiếp Quân Cố cũng rất thân sĩ kéo ghế cho cô, Cổ Duyệt ngồi xuống. Nhiếp Quân Cố lại nhìn thoáng qua phục vụ ở bên cạnh, bên kia lập tức mang đồ ăn và rượu vang lên.
Bữa tiệc tối nay Cổ Duyệt ăn chưa no, lúc này cũng có hơi đói bụng, nhìn điểm tâm ngon miệng ở trên bàn cô rất thích.
Nhiếp Quân Cố rót cho cô một ly rượu, Cổ Duyệt ngồi bên cạnh ngắm nhìn dòng chữ tỏ tình trên tòa cao ốc kia.
Cô nhìn một lúc liền lấy tay che mặt, cảm thấy mặt hơi nóng.
“Uống chút rượu đi, sẽ giúp ngủ ngon hơn đó.” Nhiếp Quân Cố đưa ly rượu đên trước mặt cô.
Giờ đây, Cổ Duyệt cũng muốn uống một ít rượu, cô nhận lấy: “Cảm ơn.”
Ánh mắt Nhiếp Quân Cố chăm chú nhìn cô, sau đó tay anh nhẹ nhàng cho vào trong túi quần, đụng tới chiếc hộp nhẫn kim cương trong đó, anh có hơi khẩn trương cắn môi.
Cổ Duyệt không giống những người phụ nữ mà anh biết, trên người cô không có những toan tính và thủ đoạn như đám phụ nữ đó. Tính cách của cô vô cùng thẳng thắn, suy nghĩ cũng rất đơn thuần, cho nên, đối với buổi cầu hôn hôm nay, Nhiếp Quân Cố cũng không có nắm chắc cho lắm, nhưng anh rất nghiêm túc.
Hôm nay Cổ Duyệt cũng cảm thấy rất bất ngờ. Nhưng, phụ nữ đều thích những điều bất ngờ, cô cũng không ngoại lệ. Không thể không nói, tất cả những gì Nhiếp Quân Cố làm tối nay đều khiến cô rất vui vẻ.
Nhân viên phục vụ bên cạnh tự giác đi ra ngoài, lúc này, họ không muốn quấy rầy hai người.
Nhiếp Quân Cố đứng dậy, Cổ Duyệt nghĩ anh lại muốn gọi phục vụ làm gì đó, thế nên cô quay đầu tiếp tục nhìn hàng chữ ngoài kia.
Cô nhìn tên mình được viết rất to hiển thị dưới bầu trời sao, trong lòng không thể nói hết được cảm giác vui mừng là thế nào.
Bỗng nhiên lúc này, khóe mắt cô liếc thấy Nhiếp Quân Cố đang đứng bên người mình, cô ngạc nhiên quay đầu lại.
Ánh mắt cô mở to nhìn thân thể cao lớn của Nhiếp Quân Cố từ từ quỳ một gối xuống, sau đó ngước mắt lên nhìn cô.
Cổ Duyệt kinh ngạc muốn nói gì đó thì tay Nhiếp Quân Cố lại giơ một chiếc hộp màu vàng lên, vừa chân thành lại đong đầy tình cảm hỏi cô: “Tiểu Duyệt, em có đồng ý gả cho anh không?”
Cổ Duyệt mở to mắt nhìn, anh đang muốn cầu hôn ư?
Lúc chiều, cô còn tưởng anh chỉ đang nói đùa, ai ngờ tối nay anh lại thực sự làm như thế.
Cổ Duyệt có chút không phản ứng kịp, hô hấp hơi dồn dập đứng dậy.
“Em....”
Ánh mắt Nhiếp Quân Cố hiện lên một chút luống cuống, cuối cùng vẫn là quá nhanh ư?
Đã dọa cô sợ rồi?
Nhiếp Quân Cố cười một cái, nói tiếp: “Nếu em không đồng ý cũng không sao, cứ xem như tối nay chỉ là luyện tập một chút vậy, lần sau sẽ càng có kinh nghiệm hơn.”
Nói xong, tay anh cẩm hộp kim cương chuẩn bị thu lại. Nhưng lúc này, tay Cổ Duyệt lại đưa ra, cẩm chiếc hộp màu vàng, nói: “Em chưa từng nghe nói cầu hôn còn phải luyện tập nữa đấy.”
Nhiếp Quân Cố hơi kinh ngạc mấy giây, sau đó trong mắt anh lóe lên niềm vui sướng mãnh liệt, có chút không dám tin hỏi lại: “Em đồng ý rồi à?”
Cổ Duyệt nhếch mày mỉm cười, gật đầu.
Nhiếp Quân Cố vui mừng đứng dậy, giang tay ôm lấy cô. Cổ Duyệt bị anh ôm chặt vào lòng như thế, có hơi thẹn thùng đỏ mặt.
Nhiếp Quân Cố ý thức được đã ôm cô quá chặt, anh thả lòng mộ chút, nói với cô: “Em đeo thử xem có vừa không.”
Cổ Duyệt mở hộp ra, bên trong là một chiếc nhẫn kim cương màu hồng hiếm có, trong lòng cô lại kinh ngạc lần nữa.
Nhiếp Quân Cố cẩm tay cô lên, nhẹ nhàng đeo nhẫn kim cương vào ngón giữa bên tay trái của cô.
Kim cương đeo vào ngón tay nhỏ nhắn vô cùng hợp, cũng vô cùng đẹp.
“Thích không?” Nhiếp Quân Cố cười nhẹ hỏi, trong mười mấy chiếc nhẫn mà trợ lý đã chọn, anh vừa nhìn đã thích cái này.
Cổ Duyệt nhìn chiếc nhẫn, gật đầu nói: “Ừm, rất thích.”
Cô thích không chỉ là chiếc nhẫn, mà còn là tấm lòng của người đàn ông này, và cả con người anh nữa.
Nhiếp Quân Cố nắm tay cô: “Ngày mai, anh sẽ dẫn em đi gặp ba mẹ anh, họ cũng rất mong được gặp mặt em.”
Cổ Duyệt lập tức cảm thấy lo lắng: “Anh nói chuyện của chúng ta cho họ biết rồi à?”
“Tất nhiên. Anh đã nói từ trước rồi, chỉ là em luôn không ở bên này, cho nên anh không có cách nào dẫn em đến gặp họ.” Nhiếp Quân Cố bật cười, song nhìn bộ dáng lo lắng của cô lại thấy đau lòng.
Quả thật Cổ Duyệt vô cùng lo lắng, dù sao thì xét về gia thế, cô và Nhiếp Quân Cố cũng kém nhau rất nhiều.
Nhiếp Quân Cố tựa hồ cũng nhìn ra được suy nghĩ của cô, an ủi nói: “Đừng lo lắng, ba mẹ anh là người rất dễ chung sống, họ cũng mong anh mau chóng tìm được tình yêu, thành gia lập nghiệp.”
Cổ Duyệt nghe xong, không khỏi có chút buông lỏng, cô cũng đang khắc chế sự lo lắng của mình lại. Thực ra tình yêu cũng mang đến cho người ta một sức mạnh to lớn, chỉ cần có lòng muốn ở cùng một chỗ với anh, dù có xảy ra tình huống nào đi nữa, cô cũng sẽ dũng cảm đối mặt.
“Được, em sẽ theo anh về nhà gặp họ.” Cổ Duyệt can đảm nói.
Nhiếp Quân Cố cũng vui mừng ngồi đối diên với cô, hai người đều nhìn ra ngoài cửa sổ, hàng chữ tỏ tình của anh vẫn đang nhấp nháy cho đến tận sáng mai.
Biệt thự của Hạ Lăng Sơ, trong phòng ấm áp, nến đỏ lay động, không khí toát ra hương vị của tình yêu, tiếng thở dốc vui mừng vang mãi không dứt.