Mục lục
Truyện không tên số 14
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

19664

“Đúng vậy! Ngoài cô ta ra, không ai có thể vào được hệ thống của chúng ta, thậm chí trong chương trình hồ sơ còn hiện thị cô ta đăng nhập, cô ta muốn vào để xem thân thế của chính mình.”

“Hừm! Kẻ phản bội tổ chức của chúng ta chỉ có duy nhất một kết cục, đó là chết! Nếu như không có sự thất bại một năm trước của bọn họ,chúng ta đâu phải trốn đông núp tây, bị lực lượng quân đội hùng mạnh của nước X truy sát đến không có đường để trốn thoát?” Một cô gái cả người đầy hình xăm nắm chặt nắm đấm, nói với người đàn ông đang ngồi trên ghế sô pha: “Cha nuôi, để con đi giải quyết cô ta.”

“Cô ta là thủ hạ thất bại nhất mà ta từng dưỡng dục.” Người đàn ông lạnh lùng mở miệng.

“Cha nuôi, đó là vì bình thường cha đối với cô ta quá tốt, quá dung túng cô ta cho nên cô ta mới phản bội, mới trở thành kẻ khó khống chế đến vậy.” Một cô gái vô cùng đố kị, không cam lòng mà nói.

Người đàn ông ngồi trên ghế sô pha như con rắn độc mở trừng mắt nhìn cô ta, cô gái đang nói chuyện lập tức bị doa cúi thấp đầu, không dám nói thêm gì nữa.

“Là ta cưng chiều cô ta, lời này nói không sai, ta cưng chiều cô ta giống như con của mình vậy, không nỡ động đến cô ta. Lúc các con 18 tuổi đều lần lượt mất đi lần đầu tiên, nhưng ta bại giữ cho cô ta toàn vẹn. Nhưng cuối cùng, người phản bội ta lại chính là cô ta.”

“Cha nuôi, anh Hắc Nguyên bởi vì cô ta mà chết, con hận cô ta, hận không thể lột da tróc thịt được cô ta.” Lời vừa nói là của cô gái toàn thân đều là hình xăm, trên khuôn mặt cô ta lộ vẻ đau khổ mãnh liệt.

Anh Hắc Nguyên là người đàn ông cô ta yêu nhất, nhưng sau lần làm nhiệm vụ đó, anh Hoắc Nguyên không bao giờ trở về được nữa.

Cha nuôi, con triệu tập một hồi, người của chúng ta trên toàn cầu còn không đến hay mươi người, tên Tịch Phong Hàn đó thật đáng ghét, người cửa hắn đã giết chết mười mấy người trong đội của chúng ta, con hận không thể một phát có thể giết chết hắn.”

“Không phải ngẫu nhiên mà hắn lại trở thành người có giá cao nhất trong mục tiêu của chúng ta từ trước đến nay.” Người đàn ông được gọi là cha nuôi kia hung hắng châm lửa điếu xì gà, trong ánh mắt toát ra sự phẫn nộ, hắn vốn dĩ sở hữu một căn cứ khổng lồ, nhưng đột nhiên có một ngày xuất hiên độị quân hơn trăm người nhân lúc bọn hắn không phòng bị mà tập kích cứ địa của hắn, giết hại già nửa thủ hạ của hắn, còn khiến hắn như con chuột phải khổ sở lẩn trốn khắp nơi, bây giờ chỉ còn lại vẻn vẹn hai mươi người đi theo hắn

Nếu như không có nguồn tài chính, vậy thì đến thuộc hạ hắn cũng không thể nuôi được.

Cho nên hắn phải cần gấp một khoản tiền, mà lãnh đạo đứng đầu một quốc gia Tịch Phong Hàn lại trở thành mục tiêu hàng đầu trong nhiệm vụ kế hoạch lần này của hắn, chỉ cần giết được Tịch Phong Hàn, hắn có thể nhanh chóng lấy được một khoản đủ để hắn xây dựng lại căn cứ.

“Được, hiếm khi các con có ý chí chiến đấu sục sôi đến vậy, chúng ta không nên ngồi chờ chết như vậy được, nên hành động thôi.”

“Cha nuôi, chỉ cần cha nuôi phân phó, cho dù là bất cứ nhiệm vụ gì chúng con cũng nhất định sẽ hoàn thành.”

“Mục tiêu nhiệm vụ là tổng thống nước Z. Ta đã đem tất cả tiền đặt cược lên lần hành động này. Các con sẽ có cơ hội trừng phạt kẻ tội đồ Hỏa Hỏa, đến lúc đó cô ta tùy các con xử lý.”

“Cha nuôi, chúng con sẽ lập tức hành động.”

“Không được, phải tập hợp tất cả mọi người rồi mới hành động. Chúng ta đã chờ hơn một năm, chờ thêm vài tháng nữa có là gì?” Ánh mắt người đàn ông như chim ưng - âm lãnh đáng sợ, chiếc mũi diều hâu quặp vào biểu lộ người đàn ông này là một người có tham vọng vô cùng lớn,

“Hừm! Con tiện nhân Hỏa Hỏa là của con, con sẽ khiến cô ta sống không bằng chết, con sẽ thay anh Hắc Nguyên báo thù.”

Sau khi Dương Nhân Nhược qua đời một tháng.

Tịch Phong Hàn lại trở về căn nhà trước đây. Ở đây đã biến thành pháo đài phòng thủ vô cùng nghiêm ngặt, phòng làm việc của hắn cũng được đặt ở đây, mà mọi người lại cho rằng hắn đang hưởng thụ tuần trăng mật.

Tịch Phong Hàn cũng không đợi được đến lúc Hỏa Hỏa quay trở về nữa, hắn có một dự cảm người con gái này sẽ không còn xuất hiện trong cuộc đời của hắn nữa. Tịch Phong Hàn bỏ mặc cô rời đi, cũng giống như trái tim hắn hiện tại cũng bị trục xuất ra khỏi ý thức âm lãnh.

Đã liên tiếp mấy ngày liền hắn không chợp mắt, hắn dường như muốn chìm đắm trong công việc bận rộn để quên đi nội tâm của hắn.

“Tổng thống, ngài nên nghỉ ngơi một chút đi, nếu cứ như vậy tôi e rằng thân thể ngại không chịu được mất.” Trì Dương đau lòng nói.

Viền mắt Tịch Phong Hàn đỏ hồng, đưa tay với lấy một tập văn kiện khác mở ra trước mặt. Hắn có thói quen để bên cạnh vài loại thuốc như thuốc tim mạch, thuốc bổ sung năng lượng. Người đàn ông này dường như lấy thuốc thay cơm mới có thể khiến bản thân giữ được trạng thái tinh thần như thường ngày.

“Tổng thống, nếu như ngài còn làm vậy là không có trách nhiệm với quần chúng nhân dân. Ngài phải nghỉ ngơi, nếu không tôi chỉ còn cách gọi điện cho phu nhân, để phu nhân đến khuyên ngài.” Trì Dương uy hiếp nói.

Tịch Phong Hàn day day mi tâm, hàng lông mi dày như lông vũ che đi đôi mắt hẹp dài của hắn, xem ra tinh thần hắn đã mệt mọi đến cực điểm, nhưng đầu óc hắn vẫn minh mẫn lạ thường.

“Cái chết cuả Dương tiểu thư không thể trách ngài được, Hỏa Hỏa rời đi đó là sự lựa chọn đúng đắn nhất của cô ấy, tổng thống, ngài không được gục ngã.” Trì Dương to gan khuyên hắn.

Tịch Phong hàn cuối cùng thở dài một hơi: “Tôi đi ngủ một tiếng, một tiếng sau gọi tôi dậy.”

“Được!” Trì Dương gật đầu, nhưng trong lòng anh đã có có chủ ý, anh sẽ để Tịch Phong Hàn ngủ đến buổi sáng ngày thứ 2.

Tịch Phong Hàn nằm trên ghế sô pha, trước khi ngủ hắn uống hai viên thuốc an thần, bởi vì nếu không có sự giúp đỡ của thuốc, chất lượng giấc ngủ của hắn vô cùng kém.

Trì Dương nhẹ nhàng kéo chăn lên cho hắn, sau đó từ từ ngồi vào một chiếc ghế sô pha khác trông hắn.

Thời gian dần dần trôi qua, Trì Dương đang nhìn tập văn kiện, bỗng nhiên nghe thấy gjong khàn khàn cầu khẩn: “Hỏa Hỏa...đừng đi...”

Tịch Phong Hàn cau có mặt mày, dường như đang chìm trong cơn ác mộng, miệng hắn khàn khàn hét lên cầu xin: “Hỏa Hỏa...đừng đi...”

Trì Dương thở nhẹ một hơi, xem ra tổng thống vẫn còn ám ảnh chuyện người con gái đó rời đi, vẫn cần phải thêm một khoảng thời gian.

Lúc Tịch Phong Hàn tỉnh dậy, đầu đau như búa bổ. Trì Dương rót cho hắn một ly nước, nhìn người đàn ông thần sắc tiều tụy trước mặt, anh thở một hơi dài đau lòng.

Người đàn ông ý chí có lớn mạnh đến đâu, khi đứng trước tình cảm đều trở nên yếu đuối, không chịu được đả kích.

Thời gian như liều thuốc tốt, vừa chớp mắt đã ba tháng trôi qua, tin tức khiến toàn dân trong nước vô cùng đau lòng do chính miệng tổng thống tuyên bố, tổng thống phu nhân của bọn ho mắc bệnh máu trắng cấp tính, chết vào đêm hôm đó, toàn quốc treo cờ rủ bày tỏ lòng thương tiếc.

Ở trong lâu đài trong rừng sâu, Trình Ly Nguyệt tranh thủ lúc con gái đang ngủ, cất bước ra ngoài hoa viên, tinh thần của cô lộ ra sự bi thương mãnh liệt, cứ tưởng rằng sẽ là một đôi vợ chồng hạnh phúc, cuối cùng lại dùng phương thức này để rời xa nhau, người mà anh trai cô yêu thực sự không phải Dương Vẫn Nhược, mà là một người khác, rốt cuộc cô ta là ai?

Cho dù mẹ cô rất nhiều lần thăm hỏi, nhưng anh trai cô cũng không hề tiết lộ. Ba ngày sau, tang lễ của Dương Vân Nhược được tổ chức, cô ấy chìm sâu trong giấc ngủ trong chiếc quan tài bằng thủy tinh lạnh lẽo, cuối cùng cũng được chôn cất an yên rồi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK