Trình Ly Nguyệt ép bản thân lơ đi cái khí chất lớn mạnh của người đàn ông này, cô trừng mắt nhìn con, “Ai cho con nhận ba lộn xộn vậy, mami dạy con thế nào, bây giờ cái xã hội này có rất nhiểu kẻ lừa gạt, con ngoài việc biết ăn cơm, con có thể hiểu chuyện chút không.”
Nói xong, Trình Ly Nguyệt ôm lấy con, nhất định ngẩng đầu lên mới có thể đối diện với người đàn ông, mặt cô tức giận mở miệng nói, “Anh đem con tôi đến đây để làm gì? Anh có biết tôi có thể tố cáo anh bắt cóc trẻ con đem bán không.”
Đôi lông mày dài sắc nét của Cung Dạ Tiêu nhếch lên, người phụ nữ này lại dám tố cáo anh, cô ta chắc có bản lĩnh này?
"Mami...” cậu nhóc đôi mắt mở to nhìn mẹ, muốn giải thích.
"Con im miệng, về nhà mẹ xử lý con sau.” Trình Ly Nguyệt không đợi con mình nói hết, đã chen ngang vào câu nói của cậu.
Cung Dạ Tiêu nhăn mặt, người phụ nữ này bình thường cũng dùng cách cứng rắn bá đạo này để dạy con của anh sao?
"Mami, mẹ thật sự hiểu lầm rồi! Ông ta thực sự là baba con.” Cậu nhóc vẫn cứ chen miệng vào nói, sau đó phồng má bất mãn nói, “Mami không cảm thấy con với baba rất giống nhau à?”
Điểm này, Trình Ly Nguyệt không có gì để nói, vừa rồi cô cũng sốc về việc đó, xem ra con trai quá ngây thơ rồi, không phải nhìn giống nhau thì sẽ là ba được đâu!
"Tiểu Trạch ngoan, chúng ta về nhà được không! Mami sẽ mua đồ ăn ngon cho con, sau này không được nhận ba bậy bạ nữa hiểu chưa?”
Cậu nhóc thấy mẹ không tin bản thân, tức đến nỗi khuôn mặt nhăn nhó không yên, “Mami, thật đó, thật sự đó là baba của con mà!”
Nhìn con lo lắng, tim Cung Dạ Tiêu bất chợt nhói đau, nãy giờ anh không lên tiếng, nhưng bây giờ, anh không thể không cứu con, đôi chân dài của anh bước ra, nhanh chóng đến gần bên cạnh Trình Ly Nguyệt.
Trình Ly Nguyệt chưa kịp phản ứng lại, đứa trẻ trong lòng bị người đàn ông cao lớn cướp đi, Trình Ly Nguyệt tức đến nỗi mắt trợn to.
Trong chốc lát, cô nhìn thấy khuôn mặt một lớn một nhỏ giống như đúc nhìn cô, cô ngây người vài giây, hướng về phía người đàn ông tức giận nói, “Anh trả con tôi đây.”
"Ai nói con là của cô vậy?" Cung Dạ Tiêu lạnh lùng nói.
"Con tôi đương nhiên là của tôi rồi." Trình Ly Nguyệt tức giận nói, người đàn ông này bế con của cô, còn dùng ngữ khí như vậy để nói chuyện với cô, thật là khốn nạn mà.
"Vậy cô nói tôi biết, cô một mình, thì sao mà sinh ra con cô được?"Người đàn ông cười nhạt hỏi.
"Tôi..." Trình Ly Nguyệt mặt bỗng ửng đỏ, ý của người đàn ông này là?
Lúc đó, chỉ thấy thân hình cao lớn của người đàn ông di chuyển đến bàn làm việc, Trình Ly Nguyệt lập tức đi theo, chỉ thấy anh ta lấy ra một tờ giấy từ trên tầng trên, Trình Ly Nguyệt cách anh ta khoảng nửa mét, anh ta lạnh lùng ném tờ giấy trên tay vào cô, “Nữ nhân, cô ăn cắp giống của tôi khi nào.”
Trình Ly Nguyệt vội cầm chắc tờ giấy trong lòng, cô nhìn thấy phía trên có một hàng chữ, mắt chữ a mồm chữ o, không nghi ngờ đó là đơn báo cáo giám định quan hệ cha con, cô trực tiếp nhìn đến chỗ bác sĩ kết luận, chỗ đó ghi là, qua giám định, hai người có quan hệ cha con.
"Tôi không để lại giống trên người cô, cô nghĩ mình cô có thể sinh ra con?" người đàn ông ném ra một câu nói, giọng trầm giễu cợt truyền đến từ phía trên đầu cô.
Trình Ly Nguyệt trong lòng bị chấn động mạnh, cô thở gấp gáp, tim cô vì phẫn nộ mà đập rất nhanh, cô ngẩng đầu lên, nhìn trừng trừng về phía người đàn ông, “Đêm hôm đó bốn năm trước...là anh?”
Cung Dạ Tiêu nhìn cô khuôn mặt trắng bệch, đôi môi mỏng khẽ nhếch, “Qua giám định con của cô với tôi là quan hệ cha con, không phải tôi thì còn ai?”
Trình Ly Nguyệt sắp rồ rồi, sắp phát điên rồi, hắn ta chính là tên khốn nạn bí ẩn ngủ với cô bốn năm về trước?
Tại sao lại là hắn?
Trình Ly Nguyệt ôm lấy đầu, có chút choáng váng, và lúc này, một tiếng nói lo lắng non nớt truyền đến tai cô, “Mami, mami không sao chứ!”
Trình Ly Nguyệt cố gắng cắn chặt răng, cho dù bốn năm trước không phải anh ta, cũng sẽ là tên trai bao mà Thẩm Quân Dao sắp xếp đó, vì vậy, là ai thì có quan hệ gì chứ? Nói chung đêm hôm đó, cô đã xảy ra thảm kịch như vậy rồi.
Hiện tại, quan trọng nhất là, con cô bị người khác cướp đi.
Trình Ly Nguyệt hít một hơi thật sâu, ép chặt các cảm xúc, hướng về cậu bé trong lòng của anh ta nhẹ nhàng cười, “Tiểu Trạch, ngoan, theo mami về nhà.”