Lẽ nào con chó đó định cắn cô.
Ngoài Tiểu Kha ra, thì Quý An Ninh thực sự sợ chó. Cô dường như không còn lựa chọn nào, buộc phải chạy về phía nhà Cung Vũ Trạch. Lúc này cô vừa chạy vừa nhìn về con chó phía sau. Hình như nó định lao vào cô.
Trời ơi !
Quý An Ninh sợ đến phát khiếp. Cô khuôn mắt gặp phải con chó dại nào ở đây !
Quý An Ninh chỉ biết cắm đầu chạy về phía trước, mà không biết rằng cô đã chạy vào một con đường nhỏ tĩnh lắng. Phía trước thông thoáng hơn, tòa biệt thự của Cung Vũ Trạch ngay ở phía trước mặt/
“Gâu ...gâu...” Quý An Ninh quay đầu lại, nhìn thấy một chú chó cỡ trung không biết thuộc giống nào, trông giống cho sói đang lao về phía cô
“Á...” Quý An Ninh sợ hãi kêu lên, co chân chạy thẳng. Rõ ràng là con chó này định cắn cô.
Cô thậm chí muốn kêu cứu. Nghĩ vậy cô liền hét lên, “Cứu tôi với ! Cứu tôi với !”
Tiếng kêu buổi sớm của cô vang đi rất ra. Cô chạy về phía biệt thự của Cung Vũ Trạch một cách bản năng. Còn con chó đó thì đuổi theo không dừng, dường như quyết tâm cắn Quý An Ninh.
Quý An Ninh sợ xanh mặt, chân tay bắt đầu mềm nhũn ra. Càng sợ hãi chạy càng lọan. Lúc nãy cô vừa chạy được khoảng hơn 20 phút. Lúc này cô gần như không còn sức nữa, bước chân dừng lại, cả người ngã sõng soài về phía trước.
“Á...” Quý An Ninh kêu thất thanh, cảm giác cánh tay, đầu gối của cô va rất mạnh vào mặt đất, đau thấu tím.
Con chó thấy cô ngã xuống, lấp tức điện cuồng lao tới, định cắn vào chân cô.
“Đừng lại đây... Đừng lại đây...”Quý An Ninh sợ hãi cực độ, cố lê người trên mặt đấy. Cô cảm nhận được sự đau đớn từ đôi chân. Lúc đó cô nghĩ chắn chắn mình sẽ bị nó cắn chết mất.
Thế nhưng đúng lúc đó, từ trong biệt thự của Cung Vũ Trạch, một bóng đen lao vút ra cắn vào cổ con chó đang định cắn Quý An Ninh.
Lúc đó, cô nghe thấy tiếng kêu thất thanh của con chó dại. Còn con chó đang cắn nó, không phải là Tiểu Kha thì còn là ai được nữa.
Tiểu Kha là một chú chó cừ khôi lại được Cung Vũ Trạch huấn luyện nên cơ thể nó rất khỏe mạnh, đánh nhau không thể thua được. Nó cắn khiến con chó kia sợ hãi chạy vào trong đám cỏ và biến mất.
Quý An Ninh ngồi trên mặt đất thấy sự dũng cảm của Tiểu Kha. Cô bất ngờ, bình thường Tiểu Kha rất ngoan, thế nhưng lúc này nó vẫn đang nhe răng gầm gừ hướng về phía bụi cỏ, nơi con chó kia vừa bỏ chạy. Khuôn mặt nó toát ra vẻ uy nghiêm không thể xâm phạm.
Cô rất muốn khen ngợi nó.
Đúng lúc này phía sau Quý An Ninh có một giọng trầm ấm vang lên, “Tiểu Kha, mau quay lại.”
Quý An Ninh ngồi trên mặt đất với bộ dạng thảm thương khó nhìn, khuôn mặt cô trắng bệch, toàn thân đầy mồ hôi, Quý An Ninh quay đầu nhìn cách đó vài mét, Cung Vũ Trạch không biết đứng đó từ lúc nào. Xem ra, khi nãy anh ta có thấy toàn bộ sự việc.
Quý An Ninh đột nhiên thấy ngại ngùng không biết phải làm gì. Cô chống tay đứng dậy, vừa đứng dậy đã cảm thấy đấy đau ở chỗ chân, khiến cô vừa cố đứng lên lại ngã khụy xuống.
Cô ôm chân bị thương không nói gì. Tại sau lại bị đau chân đúng lúc này ? Lại còn trước mặt anh ta.
Tiểu Kha giống như kẻ thắng cuộc, không còn nhe răng nữa mà vui vẻ đến bên Quý An Ninh, đánh mũi ngủ cô, dường như đang đợi cô khen ngời.
“Tiểu Kha, mày giỏi quá, cảm ơn mày.” Quý An Ninh xoa đầu nó, lúc này cô thật cảm thấy biết ơn nó.
Tiểu Kha trong lòng cô giống như một anh hùng.
Khi nãy Quý An Ninh định đứng dậy nhưng không được, lúc này cô thử lại, nhưng vẫn không thể đứng dậy.
Lúc này cô đang quay lưng về phía Cung Vũ Trạch, không rõ biểu cảm của anh ấy ra sao. Thế nhưng cô ấy nghĩ, sao anh ấy không đến giúp !
Hơn nữa, cô không muốn anh ấy giúp, dù gì thì quan hệ hai bên cũng chẳng còn gì.
Quý An Ninh xì một tiếng, cuối cùng đứng dậy bằng một chân, chân còn lại kiễng trên mặt đấy, bộ dạng thảm thương. Hai cánh tay cô cũng bị xây xước.
Quý An Ninh nhảy lò cò đi về phía trước, mặt đỏ ửng. Cô mới đi được vài bước, dù không quay đầu nhưng nghe thấy tiếng Tiểu Kha sủa phía sau.
Lúc đó cô nghe thấy tiếng bước chân ở phía sau, đang đi về phía cô. Cô đột nhiên thấy căng thẳng, sau đó nhìn thấy một bóng người cao lớn phủ lên mặt đất. Quý An Ninh chưa kịp phản ứng lại.
Cúi xuống nắm lấy tay cô, luồn tay qua đầu gối, cứ thế ôm ngang người cô.
Quý An Ninh hít một hơi dài ngầng mặt, nhìn thấy đôi mắt không có biểu cảm gì của người đàn ông. Cung Vũ Trạch nhìn nhìn liếc qua, rồi bế cô thẳng về phía biệt thự.
Trái tim trong lồng ngực cô nhảy loạn xa. Cô nghẹn lời chẳng nói được gì, anh ấy định làm cái gì ?
Tiểu Kha vô cùng ngoan ngoãn chạy sau họ, dường như rất thích thú điều này.
“Tôi... tôi có thể đi được !” Quý An Ninh bình tĩnh lại rồi cố nói vài câu.
Thế nhưng người đàn ông chẳng quan tâm, như thế anh chẳng nghe thấy gì mà bế cô thẳng vào ghế sô-pha. Anh đặt cô lên ghế với vẻ như chẳng có chút dịu dàng nào nhưng lại rất chú ý tới cái chân bị thương của cô.
Quý An Ninh cảm nhận được động tác của anh ấy. Cô có muốn oán thán cũng chẳng có tư cách, dù gì thì bây giờ cũng bị anh ấy ôm về rồi, phải cảm ơn mới phải.
Cung Vũ Trạch tới trước một cái tủ, cúi xuống tìm cái gì đó/
Quý An Ninh biết đó là tủ thuốc. Cô cúi đầu nhìn vết thương trên cánh tay cô, có hai vết rách, cô thở dài một tiếng.
Lại làm phiền tới anh ta.
Tiểu Kha quỳ xuống bên cạnh không kêu, không làm phiền.
Cung Vũ Trạch cầm hộp thuốc tới, ánh mắt không nhìn cô. Anh ngồi bên cạnh mở hộp thuốc, lấy một lọ sát trùng cùng ít bông thấm thuốc rồi cầm lấy cánh tay trái của cô.
Một cảm giác ấm áp thấu vào tim. Hơi ấm của anh ấy thật quen thuộc. Lúc này cô lại được cảm nhận hơi ấm đó, cô thấy nhớ da diết.
“A ..đau...” Trong lúc đó, cô cảm nhận thấy giọt thuốc sát trùng thâm vào vết thương. Cô thấy đau nên kêu lên một tiếng.
“Đáng đời.” Cung Vũ Trạch nói một cách vô tình.