“Đúng, Thượng Quan tiểu thư có vẻ có chuyện gấp thật sự” Tiểu Tô trả lời.
Hạ Lăng Sơ nói với giám đốc quản lý, "Các cậu thảo luận đi, tôi ra ngoài 1 lát."
Hạ Lăng Sơ đứng dậy ra ngoại
Thượng Quang Ngưng Mạn nhìn thấy anh đi ra, mặt đỏ ửng lên, cúi nhìn bàn chân.
"Ngưng Mạn, trong nhà xảy ra chuyện gì ?" Hạ Lăng Sơ nhìn cô hỏi.
"Anh Lăng Sơ, em có chuyện gấp cần nói với anh." Thượng Quang Ngưng Mạn vừa nói vừa cắn môi, khuôn mặt càng đỏ ửng hơn nhưng đôi mắt thì kiên định.
Hạ Lăng Sơ nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của cô, hỏi với giọng quan tâm "Em bị bệnh rồi hả ?"
Thượng Quang Ngưng Mạn thở gấp gáp, lắc đầu, "Không, anh Lăng Sơ. Em muốn nói với anh... Em...em thích anh."
Hạ Lăng Sơ ngây người, "Ngưng Mạn, em nói cái gì vậy ?"
"Anh Lăng Sơm em rất thích anh. Không, em yêu anh, là kiểu tình yêu nam nữ ấy. Em đã yêu anh 10 năm nay rồi. Em muốn cho anh biết, em muốn làm bạn gái của anh." Thượng Quang Ngưng Mạn mạnh bạo nói hết suy nghĩ trong lòng mình.
Hạ Lăng Sơ hoàn toàn bất ngờ, không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Rồi anh trấn tĩnh lại, nói với giọng điềm tĩnh, "Ngưng Mạn, anh đang họp, nếu không có chuyện gì thì em về trước đi."
Nói xong, Hạ Lăng Sơ quay người định trở vào phòng phòng. Lúc này Thượng Quang Ngưng Mạn đột nhiệt xúc động ôm lấy anh từ phía sau, áp sát mặt vào lưng anh, "Anh Lăng Sơ, anh có thể cho em làm bạn gái anh không ?"
Cả người Hạ Lăng Sơ như bị điện giật. Anh gỡ tay Thượng Quang Ngưng Mạn ra, đẩy cô về một góc, nhìn chằm chằm, "Ngưng Mạn, đừng gây chuyện nữa. Anh chỉ coi em là em họ thôi."
Thượng Quang Ngưng Mạn nghe vậy, trái tim cô như tan nát. Cô cảm thấy mình đã bị ruồng bỏ, đôi mắt đỏ sọng, giọng như xé, "Em không phải là em họ anh. Em muốn làm người của anh. Anh Lăng Sơ, em thích anh, anh hãy chấp nhận tình cảm của em được không."
"Anh đã có bạn gái. Anh rất yêu Cung Vũ Ninh." Hạ Lăng Sơ nói với giọng kiên quyết.
"Nhưng anh mới quen cô ta chỉ hai tháng. Còn em yêu anh hơn 10 năm nay. Tình cảm 10 năm chẳng lẽ không bằng 2 tháng sao ?" Thượng Quang Ngưng Mạn cắn môi, trong đầu đầy oán hờn.
Hạ Lăng Sơ cảm thấy hoàn toàn bất ngờ trước việc Thượng Quang Ngưng Mạn tỏ tình. Anh trấn tĩnh lại nói, "Ngưng Mạn, để anh bảo Tiểu Tô đưa em về."
"Em không về, em cần anh trả lời. Anh thích em hay thích Cung Vũ Ninh." Thượng Quang Ngưng Mạn muốn Hạ Lăng Sơ đưa ra quyết định.
Hạ Lăng Sơ nhìn cô một cách điềm tĩnh, nói "Ngưng Mạn, em và Cung Vũ Ninh trong tim anh thì 1 người là người thân, 1 người là người yêu. Không có gì phải so sánh cả."
Thượng Quang Ngưng Mạn bị một cú đả kích quá lớn. Cô lùi lại phía sau, nước mắt lưng tròng. Cô ôm mặt chạy về phía hành lang.
Lúc này Thượng Quan Thần Húc xuất hiện. Khi nãy anh ta đã nhìn thấy hết mọi chuyện. Anh tỏ vẻ bực mình đi tới, "Anh thích phải khiến em tôi khóc hay sao ? Anh có biết nó yêu anh thế nào không ? Hôm nay nó tới tỏ tình với anh, anh có thể không coi trọng nó, có thể chê cười nó. Nhưng tôi không cho phép anh bắt nạt nó."
Hạ Lăng Sơ nhìn Thượng Quan Thần Húc nhưng không nói gì.
Thượng Quan Thần Húc tiếp tục, "Nếu Thượng Quang Ngưng Mạn xảy ra chuyện gì, tôi xem anh sẽ nói chuyện với mẹ tôi thế nào."
Hạ Lăng Sơ nhìn anh ta với vẻ hơi lo lắng, "Em đi tìm nó đi. Đừng để nó xảy ra chuyện gì."
Thượng Quan Thần Húc nhìn Hạ Lăng Sơ, bề ngoài tỏ ra lo lắng nhưng kỳ thực trong lòng cảm thấy vui. Bởi vì chuyện Thượng Quang Ngưng Mạn tỏ tình chắc chắn không phải là cảm giác gì dễ diễn tả.
"Tốt nhất anh hãy cầu mong Thượng Quang Ngưng Mạn không xảy ra chuyện gì." Thượng Quan Thần Húc cảnh báo xong chạy đi đuổi theo Thượng Quang Ngưng Mạn.
Hạ Lăng Sơ đứng trước cửa phòng họp, trong lòng có một cảm giác khó nói.
Thượng Quang Ngưng Mạn chạy ra ngoài, lao thẳng tới chỗ thang máy rồi quỳ ở đó khóc. Vì cô ta cảm thấy tủi thân, đau lòng, cô không chịu được cú sốc này.
Trái tim cô như tan nát. Cô không ngờ tình yêu thầm kín 10 năm lại chẳng có ý nghĩa gì đối với Hạ Lăng Sơ.
Thượng Quang Ngưng Mạn quỳ ở đó lau nước mắt. Một lúc sau Thượng Quan Thần Húc chạy tới.
Thượng Quan Thần Húc cảm thấy thương cảm cho em gái mình, vỗ vai cô, "Được rồi, anh nghe thấy hết rồi. Em đừng đau lòng,"
"Anh Lăng Sơ không thích em, anh ấy từ chối rồi." Thượng Quang Ngưng Mạn nức nở, đầy vẻ tủi thân.
"Không sao, chỉ là có một Cung Vũ Ninh trong lòng anh ấy. Chỉ cần đuổi được Cung Vũ Ninh đi,thì trong trái tim anh ta sẽ chẳng phải chỉ còn em hay sao "Thượng Quan Thần Húc an ủi.
Thượng Quang Ngưng Mạn nhấp nháy mắt, "Thật không ?"
"Đương nhiên, vì thế cần phải đẩy Cung Vũ Ninh đi."
"Làm sao đuổi cô ta đi được. Anh Lăng Sơ thích cô ta như vậy" lúc này Thượng Quang Ngưng Mạn vẫn chưa tin vào chủ kiến của Thượng Quan Thần Húc.
Thượng Quan Thần Húc cười, "Cái đó thì đơn giản. Cung Vũ Ninh thích anh Lăng Sơ, còn em lại là con gái mà mẹ anh yêu thương nhất. Hạ Lăng Sơ từ nhỏ đã coi mẹ anh như mẹ đẻ. Anh ta làm tổn thương em chính là làm tổn thương bà. Chuyện này, làm sao anh ta dám làm."
Thượng Quang Ngưng Mạn suy nghĩ, lúc này, cô hoàn toàn không có kế hoạch gì, một mực nghe theo nhưng gì Thượng Quan Thần Húc nói.
"Thật không ? Vậy em sẽ đuổi Cung Vũ Ninh đi."
"Cung Vũ Ninh nếu yêu Hạ Lăng Sơ, cô ta sẽ vì tình yêu mà cầu chúc cho em và anh họ."
"Liệu cô ta có làm như vậy không ?"
"Tới lúc đó, em gây chút chuyện ép cô ta. Chắc chắn cô ta sẽ rời đi. " Về mặt này, Thượng Quan Thần Húc quả thật rất có kinh nghiệm. Cậu ta biết rằng nắm được điểm yếu của một người, cũng biết cách lấy tình yêu như một mũi dao đâm người khác. Thượng Quang Ngưng Mạn khi nãy cảm thấy tuyệt vọng. Thế nhưng bây giờ cô lại tràn đầy hy vọng.
"Anh, em nghe lời anh. Chỉ cần được ở bên anh Lăng Sơ, anh bảo em làm gì em cũng sẽ làm."
"Được, anh sẽ giúp em." Thượng Quan Thần Húc gật đầu.
Thượng Quang Ngưng Mạn lau nước mắt, cùng Thượng Quan Thần Húc rời đi.
Trong phòng họp, Hạ Lăng Sơ quay lại chỗ ngồi. Nhưng gì xảy ra khi nãy mọi người có lẽ đều đã nghe thấy vì Thượng Quang Ngưng Mạn nói to. Lúc này không khí có phần trùng xuống.
"Tiếp tục họp." Hạ Lăng Sơ lên tiếng.