Mục lục
Truyện không tên số 14
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

191142

Cung Vũ Ninh nhìn người đàn ông trên giường, cắn môi không hiểu, rõ ràng tối qua vẫn bình thường, tại sao hôm nay lại đối xử lạnh nhạt với cô vậy?

"Tôi không đi, trừ khi tôi chắc chắn anh không sao." Cung Vũ Ninh nhướng mày nói một cách rất hùng hổ.

Nhiếp Quân Cố nheo mắt, tò mò nói: "Không phải cô họ Quý sao? Sao lại mang họ Cung?"

Cung Vũ Ninh thấy bị vạch trần liền phóng khoáng nói một câu xin lỗi: "Xin lỗi nhé, Cố tiên sinh, tôi đã gạt anh, tôi không mang họ Quý, tôi họ Cung."

"Cung! Một dòng họ hiếm gặp! Có điều hình như tôi nhớ có một gia tộc họ Cung, rất nổi tiếng, có khi nào cô là người của gia tộc đó!" Nhiếp Quân Cố một mình suy đoán.

Hạ Lăng Sơ trả lời anh ta một câu: "Cô ấy là tiểu thư nhà họ Cung, em gái của Cung Vũ Trạch."

Nhiếp Quân Cố tròn mắt nhưng lại thấy trong dự liệu, anh mỉm cười: "Chả trách!"

"Chả trách gì?" Cung Vũ Ninh tò mò hỏi một câu.

"Chả trách cô xinh đẹp, khí chất tuyệt vời, lại còn nhiều tiền nữa." Nhiếp Quân Cố khéo miệng khen ngợi cô.

Cung Vũ Ninh bị chọc cười, tít mắt cười nhìn người đàn ông trên giường, bất giác bắt gặp một đôi mắt lạnh nhạt không vui, nụ cười của cô đóng băng ngay lập tức, sắc mặt cứng đơ, cô nhìn Hạ Lăng Sơ nói: "Hay là tới phòng y tế một chuyến?"

"Không cần! Cô về đi!" Hạ Lăng Sơ lên tiếng đuổi người.

"Lăng Sơ, Cung tiểu thư đắc tội gì cậu sao?" Nhiếp Quân Cố đứng bên cạnh cũng không chấp nhận được.

Hạ Lăng Sơ nhìn về phía Nhiếp Quân Cố, ra hiệu anh ta câm miệng lại, Nhiếp Quân Cố nhún vai, không nói gì nữa. Cung Vũ Ninh cảm thấy không khí trong phòng đang đè nén xuống cô, đến nỗi thở cũng khó khăn, cô đành nói với người đàn ông nằm trên giường: "Được thôi, anh nghỉ ngơi đi."

Nói xong, cô bước ra ngoài cửa, đi qua Nhiếp Quân Cố, nghe thấy rầm một tiếng đóng cửa, Nhiếp Quân Cố liền ngồi xuống đầu giường, nhìn Hạ Lăng Sơ chằm chằm: "Nói thật đi, rốt cuộc tối qua xảy ra chuyện gì? Cậu và Cung tiểu thư kia nảy sinh duyên phận gì?"

"Vô vị, không có gì để nói cả." Hạ Lăng Sơ mệt mỏi nhắm mắt lại.

"Phát súng này là cậu đỡ cho cô ấy sao? Bây giờ mình cảm thấy Cung tiểu thư sẽ yêu cậu tới chết đi sống dậy!" Nhiếp Quân Cố ngưỡng mộ cười nói.

Hạ Lăng Sơ trừng mắt lườm anh: "Cậu có biết có câu nói là chết vì lắm lời không?"

Sự lạnh lùng của Hạ Lăng Sơ có tác dụng với người khác nhưng vô dụng với Nhiếp Quân Cố người bạn nối khố từ nhỏ lớn lên bên nhau của anh, Nhiếp Quân Cố ghé sát trước mặt anh ta hỏi: "Cậu thực sự không thích Cung tiểu thư sao! Vậy được thôi, nhường mình, mình theo đuổi cô ấy!"

Tay Hạ Lăng Sơ dường như ngay lập tức giữ chặt lấy cổ tay anh ta, nghiến răng lạnh lùng nói: "Cậu đừng đi quấy rầy cô ấy!"

Ánh mắt Nhiếp Quân ánh lên nụ cười thăm dò thành công, anh vùng vẫy khỏi tay Hạ Lăng Sơ nói: "Không theo đuổi thì thôi, để lại cho cậu theo đuổi! Rõ ràng là thích người ta còn làm mặt lạnh, người như cậu rất khó theo đuổi được con gái biết không hả?"

"Ai bảo cậu mình muốn theo đuổi cô ấy?" Hạ Lăng Sơ hừ một tiếng.

"Vậy cậu làm mặt lạnh với cô ấy làm gì?" Nhiếp Quân Cố nói xong, lập tức hiểu ra, không biết nên nói sao: "Có khi nào vì bạn của cô ấy là người đó của Thần Húc nên cậu định xử lý lạnh lùng với họ! Cậu lo rằng cậu và Cung tiểu thư quá thân mật sẽ không thể lạnh lùng xử lý việc của em họ cậu?"

Tâm sự của Hạ Lăng Sơ bị nhìn thấu, anh hơi bực bội, nhưng ai bảo Nhiếp Quân Cố là bạn nối khố của anh chứ? Vì thế, suy nghĩ của anh đã bị anh ta đoán ra gần hết.

Đúng vậy, anh không quên Cung Vũ Ninh vẫn luôn bảo vệ Cổ Hạo, vì thế về việc này anh không thể nhượng bộ, thay vì sau cùng sẽ khó xử lý, tốt nhất bây giờ anh và Cung Vũ Ninh không nên tiến tới quan hệ bạn bè.

Chỉ có thể coi cô là người xa lạ, anh mới có thể xử lý tốt được việc này.

Lúc này, điện thoại của Hạ Lăng Sơ vang lên, anh cầm lên nghe: "Alo, boss, tối qua Thần Húc thiếu gia và Cổ Hạo gọi điện hơn một giờ đồng hồ, là Thần Húc thiếu gia gọi cho Cổ Hạo."

Gương mặt tuấn tú của Hạ Lăng Sơ lập tức sa sầm, anh ngắt điện thoại, nghiến răng ken két, cả gương mặt đều tối sầm giận dữ.

Nhiếp Quân Cố mặc dù không nghe được nội dung cuộc gọi nhưng cũng đoán được có liên quan tới Cổ Hạo, xem ra tình cảm giữa Thượng Quan Thần Húc và Cổ Hạo đúng là không dễ dàng chia rẽ.

"Lăng Sơ, bình tĩnh một chút, bây giờ cậu đang bị thương." Nhiếp Quân Cố lên tiếng nói.

Quả nhiên Hạ Lăng Sơ vì quá giận dữ cơ thể căng cứng, vết thương trên người lại nứt ra, anh giơ tay ôm vai, Nhiếp Quân Cố đưa tay giữ lấy anh: "Được rồi, bây giờ mặc kệ chuyện đó đi, hãy dưỡng thương đã."

Hạ Lăng Sơ hơi ngả người ra sau, nhắm mắt lại, tức giận nghiến răng: "Đúng là không cho người ta được yên."

Trong phòng của Cung Vũ Ninh, Cổ Hạo kinh ngạc nghe cô kể chuyện tối qua, cậu kinh hãi mãi không nói lên lời: "Trời ơi, đám người đó thật to gan! Dám bắt cóc chị, không muốn sống nữa sao?"

Cung Vũ Ninh không quá để tâm tới nguy hiểm tối qua, bây giờ trong lòng cô rất lo lắng cho vết thương của Hạ Lăng Sơ. "Hạ Lăng Sơ khi đó đã đỡ đạn cho chị, anh ta không tồi." Cổ Hạo giơ ngón cái khen ngợi.

Cung Vũ Ninh thở dài, nói với cậu: "Cổ Hạo, em có biết tại sao anh ta trở nên lạnh lùng với chị không? Tối qua đâu có vậy."

"Hử? Vậy tối qua anh ta như thế nào?" Cổ Hạo tò mò hỏi.

Trong đầu Cung Vũ Ninh thoáng qua hình ảnh tối qua, trong casino, họ nhìn nhau cười mấy lần, khi bị bắt cóc, anh cúi người cởi trói cho cô, phía sau cột, anh bảo vệ cô, khi cô bị nòng súng chỉ vào người, anh lao tới giúp cô đỡ đạn, tất cả những việc đó xuất hiện một lượt trong đầu cô, nhưng nhìn thấy gương mặt hiếu kỳ của Cổ Hạo cô lại không nói được gì: "Bọn chị..."

Cổ Hạo chớp mắt đợi cô nói tiếp: "Hai người làm sao?"

Cung Vũ Ninh lắc đầu thở dài: "Nói chung bọn chị trải qua một trận sinh tử, anh ấy không nên đối xử với chị như vậy."

Cổ Hạo vẫn chưa nghe được điều mình muốn nghe, nói thực lòng cậu rất muốn biết việc liên quan tới Hạ Lăng Sơ, vì trong lòng cậu ta anh ta quá mạnh mẽ và lạnh lùng, nếu như hiểu hơn về anh ta thì tốt.

"Vậy chị cho rằng anh ấy phải đối xử với chị ra sao mới đúng?" Cổ Hạo hỏi tiếp.

"Chí ít bọn chị cũng phải là bạn chứ!" Cung Vũ Ninh chống cằm nói.

"Chị Vũ Ninh, không phải em nói chứ, em thấy rằng Hạ Lăng Sơ đó rất khó có bạn." Cổ Hạo cắn môi nói.

"Tại sao chứ? Nhiếp Quân Cố không phải là bạn của anh ta sao?"

"Nhiếp Quân Cố là bạn chơi từ nhỏ của anh ta, họ cùng nhau lớn nên quan hệ đương nhiên là tốt! Nhưng chị chỉ quen biết với anh ta được một tối, chị muốn trở thành bạn của anh ta e rằng rất khó."

Cung Vũ Ninh biết rằng khó nói rõ việc này với Cổ Hạo được, nhưng cảm giác được Hạ Lăng Sơ bảo vệ tối qua chỉ có mình cô hiểu được mà thôi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK