Mục lục
Truyện không tên số 14
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

19993

Tiếp theo, Quý Thiên Tứ cũng nhận luôn việc thu dọn bàn, Tiểu Kha ở lại trong phòng bếp với anh, còn Cung Vũ Trạch và Quý An Ninh thì đi dạo ở trong vườn hoa, Quý An Ninh nghe được âm thanh từ trong phòng bếp truyền đến, cô khẽ than thở: "Lúc nào tìm được bạn gái cho anh trai em thì tốt rồi."

"Cái này thì phải xem duyên phận thôi! Không phải nói tìm lại có thể tìm được." Cung Vũ Trạch cảm thấy trong tình yêu không thể cưỡng ép, trước đó anh có ý nghĩ thu xếp cho một cô gái tới gần Quý Thiên Tứ, nhưng bây giờ suy nghĩ lại anh cảm thấy ý tưởng này thật ngu xuẩn.

Quý Thiên Tứ rất ưu tú, tính cách cũng tốt, nếu như thu xếp một cô gái có mục đích ở bên cạnh anh ấy thì chính là tạo phiền phức cho anh ấy!

Gần khuya, Cung Vũ Trạch dẫn theo Tiểu Kha rời khỏi đó, có Quý Thiên Tứ ở bên cạnh nên anh cũng không thể lôi kéo Quý An Ninh về nhà của mình, nếu như chưa chính thức cầu hôn với cô, anh cũng nên tôn trọng cô.

Trong khách sạn năm sao.

Một cô gái mặc váy trắng đứng khoanh tay nhìn cảnh đẹp của thành phố A, cô mỉm cười nói với người phụ nữ ngồi phía sau: “Dì Hà, dì xem phong cảnh ở đây thật là đẹp!"

"Đại tiểu thư, không phải cô đã thích thành phố này rồi chứ?"

"Tôi xem trong nhật ký của cha có viết cha và đại tiểu thư của nhà họ Quý đã tới nơi đây, bởi vì nơi này là quê hương của cô ấy." Âu Dương Mộng Duyệt khẽ thở dài.

"Đại tiểu thư, vậy cô còn muốn làm sao nữa? Người nhà họ Quý không chào đón cô tới tìm bọn họ đâu."

"Tôi sẽ không bỏ qua, tôi rất muốn làm quen với người chị cùng cha khác mẹ này. Ở thế giới này tôi cũng chỉ còn lại có mấy người thân như thế, tôi đã biết tới sự tồn tại của chị ấy thì làm sao có thể thờ ơ được!" Trong ánh mắt tuyệt đẹp của Âu Dương Mộng Duyệt lóe lên hy vọng mãnh liệt.

Dì Hà từ phía sau đi lên, vỗ nhẹ vào vai cô nói: “Đại tiểu thư đừng quên, nhà Âu Dương chúng ta và nhà họ Quý lại là đối thủ sống còn, cha cô sẽ không phản đối nhưng ông nội cô thì khác! Nếu ông biết cô đến tìm người của nhà họ Quý thì còn không được giận cô sao?"

Âu Dương Mộng Duyệt cắn môi, đây thực sực là điều cô lo lắng, nhưng hai bên đều là người thân của cô, một bên là người chị mới phát hiện ra, còn một bên là ông nội. Tuy nhiên, cô nghĩ một lát lại khẽ mỉm cười nói: "Nếu như ông nội biết ông còn có một người cháu gái thì hẳn sẽ vui mừng lắm."

"Cô đừng quên, cô của cô đã chết ở trong tay người của nhà họ Quý, ông nội cô còn chưa nguôi giận đâu!"

"Dì Hà, thật ra đã có chuyện gì vậy? Tôi vẫn không biết cô tôi qua đời như thế nào."

"Cô của cô cũng là người số khổ, không thể nói là bị hại chết được! Cô của cô thích một người họ hàng của nhà họ Quý, nhưng người này lại không yêu cô ấy nên cô ấy đã tự tử, còn chảy máu mà chết ở trong lòng ông nội cô, chuyện này đã thành vấn đề cấm kỵ không được nhắc tới cho nên cô không biết cũng phải."

"Ôi, sao có thể như vậy được? Tại sao giữa nhà họ Quý và gia tộc chúng ta cứ phát sinh chuyện như vậy? Thế giới này lớn như vậy, người của nhà Âu Dương lại cứ thích người của nhà họ Quý, đây là ý trời sao?" Âu Dương Mộng Duyệt buồn phiền nói.

"Đúng vậy, thế giới này có nhiều người như vậy, gia tộc Âu Dương và nhà họ Quý giống như có số mệnh luôn dây dưa với nhau, người của cả hai bên đều sợ hãi điều này." Dì Hà cũng than thở.

"Cho nên, tôi hi vọng mình có thể tìm được chị gái, để cho hai nhà chúng ta không còn kết thù kết oán nữa, cũng không cần lại căm thù lẫn nhau. Tôi đã từng nhìn thấy chị ấy, đó là một người rất thân thiện!" Âu Dương Mộng Duyệt kích động tới mức nước mắt lưng tròng.

"Đại tiểu thư, cô quá nhân từ, theo lý thì mẹ cô và mẹ người đó là tình địch, sao cô lại không e ngại chứ?"

"Mẹ tôi đặt tên cho tôi là Mộng Nguyệt, đó là bởi vì cuộc hôn nhân giữa mẹ tôi và cha tôi là do bị ép buộc, bình thường bà luôn mơ cha tôi có thể dịu dàng với bà, mẹ tôi đã không hận cha tôi, tại sao tôi phải hận chị ấy? Không phải chị ấy cũng mất tích sao? Dì Hà, nếu như có thể, đời này tôi sẽ không yêu bất kỳ một người đàn ông nào, như vậy mới có thể tránh được đau khổ vì tình!"

"Đại tiểu thư, cô không thể có suy nghĩ như vậy được, cô là phụ nữ, nếu muốn cuộc sống của mình được hoàn thiện thì cô nhất định phải thích một người đàn ông, nhưng tôi tin tưởng người được đại tiểu thư yêu nhất định phải là một công tử đẹp trai lại tài giỏi."

Âu Dương Mộng Duyệt mỉm cười không đồng ý nói: “Nói không chừng trên thế giới này sẽ không có người đàn ông nào làm cho tôi yêu thích thì sao?"

Dì Hà lắc đầu, đại tiểu thư còn quá nhỏ mới nói như vậy!

"Dì Hà, dì nhanh tìm biệt thự đi! Chỉ cần biết người của nhà họ Quý đang ở đâu thì chúng ta lại ở gần một chút, như vậy sau này cũng có nhiều cơ hội gặp mặt hơn." Âu Dương Mộng Duyệt căn dặn.

"Chúng tôi vẫn đang tìm, có thể phải mất thêm mấy ngày nữa mới được."

Âu Dương Mộng Duyệt suy nghĩ một lát rồi nói: “Tôi thấy tôi vẫn nên gặp mặt Quý Thiên Tứ một lần, bây giờ người ngăn cản giữa chị em tôi chính là anh ta, có lẽ anh ta được ông cụ Quý nuôi lớn nên trong lòng cũng thù hận gia tộc chúng ta, cho nên tôi phải nói chuyện với anh ta trước mới được."

Dì Hà muốn khuyên nhưng lại không biết nên khuyên thế nào: “Được rồi! Nhưng tôi khuyên đại tiểu thư, nếu như thật sự không được, cô cũng không nên cưỡng ép."

"Tôi vẫn muốn thử xem sao! Không chừng có thể thành công cũng nên! Có thêm một người chị cũng là chuyện tốt mà!" Âu Dương Mộng Duyệt nói xong lại mỉm cười.

Trên thế giới này có vài người vui lại có vài người buồn, có vài người yêu lại có vài người hận.

Lam Doanh chính là người trong lòng đầy thù hận. Cô ta về đến nhà thì vẫn luôn nhìn chằm chằm vào video do một người bạn gửi đến, trong đó là cảnh tượng Quý An Ninh và Cung Vũ Trạch đang ở trong phòng ăn, nó giống như một lưỡi dao đâm mạnh vào trong trái tim của cô ta.

Cô ta xem đoạn video kia bao nhiêu lần thì con dao kia cũng liên tục đâm vào tim cô ta bấy nhiêu lần, từng nhát dao càng làm cho lòng đố kỵ của cô ta tăng cao, làm cho cô ta muốn phát điên, nếu là cô gái khác quấn lấy Cung Vũ Trạch thì cô ta đã không thấy đau khổ như vậy.

Nhưng người này chính là Quý An Ninh, người đã bị cô ta bảo cút đi từ ba năm trước, điều này giống như đang thách thức uy nghiêm của cô ta, hình như đang châm chọc chuyện cô ta làm ba năm trước đây nực cười tới mức nào.

Với cảm giác này thì cô ta làm sao có thể dễ chịu được?

Lam Doanh ném mạnh cái điện thoại di động ra, cắn răng nói: “Quý An Ninh, không ngờ mày lại dám xuất hiện, vậy thì cũng đừng trách tao."

Tuy nhiên Lam Doanh vẫn muốn tìm Quý An Ninh để giao dịch một lần nữa, cô ta nghĩ cái đĩa trong tay mình vẫn còn có giá trị, dù sao đó cũng là một chuyện xấu xa ghê tởm, nó ghi lại rõ ràng về quá khứ đáng xấu hổ của Hạ Thục Hoa.

Có lẽ Lam Doanh sẽ gửi video này lại cho Quý An Ninh thưởng thức nó một lần nữa.

Đúng, cô ta sẽ làm như thế, có lẽ ba năm làm cho con bé kia quên mất mẹ của nó là kẻ vô đạo đức, phóng đãng tới mức nào. Cô ta phải để cho con bé kia nhớ lại một lần nữa.

Lam Doanh suy nghĩ một lát thì quyết định mình phải tìm được số điện thoại của Quý An Ninh hoặc là đích thân tới gặp.

Sáng sớm.

Quý An Ninh vẫn đang ngủ say đột nhiên nghĩ đến cái gì đó mà khóe miệng chợt cong lên, cô ngẩng đầu nhìn về phía biệt thự của Cung Vũ Trạch, vừa tỉnh lại đã có thể nhìn thấy nhà anh làm cô có một cảm giác thật tuyệt vời. Ở giữa không có gì ngăn cản, biệt thự của anh ở đây cũng giống như anh vậy, sẽ không bao giờ biến mất nữa.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK