Không khí bỗng nhiên trầm lắng, thậm chí còn có chút gượng ép.
Cung Vũ Ninh cầm ly rượu lên nhấp môi mấy ngụm, cô đang chờ đợi, chờ đoại Hạ Lăng Sơ sẽ nói gì đó.
“Anh có thể mời em nhảy một điệu không?” Hạ Lăng Sơ thấp giọng hỏi cô.
Cung Vũ Ninh hơi ngây ram tuy cô không chờ được lời mà mình muốn nghe, thế nhưng lời mời này khiến cô cảm thấy vui vẻ, cô cười gật đầu: “Được chứ!”
Hạ Lăng Sơ từ chỗ ngồi của mình đứng lên, anh đưa tay ra trước mặt cô, Cung Vũ Ninh cũng rất tự nhiên đặt tay vào lòng bàn tay anh, tình nguyện để anh dắt đi về phía bục nhảy tựa bầu trời sao ở vị trí trung tâm.
Ánh sáng ở đây mờ ảo, nhưng nếu hai người dựa vào cự ly vừa đủ gần thì cũng có thể nhìn thấy rõ biểu cảm của đối phương, đây có lẽ là sự sắp xếp có chủ đích của thợ chỉnh ánh sang, khiến cho nam nhân và nữ nhân phải kéo gần khoảng cách.
Tay của Cung Vũ Ninh đặt tự nhiên trên vai Hạ Lăng Sơ, còn vòng eo thon thả của cô được một bàn tay thân mật ôm vào, kéo sát lại.
Hơi thở của Cung Vũ Ninh khẽ loạn, người cô dán chặt vào thân hình rắn chắc của nam nhân này, khiến tim cô đập thình thịch.
Hai người đều được nuôi nấng trong những gia tộc giàu có và cao quý, khiêu vũ chính là một lễ nghi xã giao cơ bản, vì vậy không hề tồn tại cái gọi là không biết nhảy.
Cung Vũ Ninh và Hạ Lăng Sơ phối hợp vô cùng ăn ý, từng độc tác như xoay vòng, di chuyển, tiết tấu bước chân dường như đồng nhất, khiêu vũ cũng cần làm một việc, đó chính là ánh mắt nhìn thẳng vào nhau.
Cung Vũ Ninh có chút ngại ngùng, mấy lần liền cô cố ý không nhìn anh, nhưng cô biết ánh mắt của Cung Vũ Trạch luôn đặt vào mặt cô, hai má của cô sớm đã đỏ bừng rồi.
Khiêu vũ, tất nhiên cũng sẽ gặp phải một vài người không biết nhảy cho lắm, Cung Vũ Ninh gặp phải rồi, phía đằng sau cô, một cô gái động tác quá mạnh nên đã va vào lưng của.
Bước chân của Cung Vũ Ninh loạn nhịp, cả người cô bổ nhào vào long của Hạ Lăng Sơ, còn trán cô lại áp thẳng vào đôi môi mỏng của anh.
Cô gái đó quay đầu xin lỗi, Cung Vũ Ninh cũng chỉ cười một tiếng không sao.
Ánh mắt của Hạ Lăng Sơ trở nên đăm chiêu, khi Cung Vũ Ninh cười quay lại nhìn anh thì anh bỗng nhiên cúi người xuống, khi Cung Vũ Ninh còn chưa kịp có bất kỳ phản ứng nào thì hơi thở của cô đã trở nên loạn nhịp bởi một nụ hôn đặt lên bờ môi mọng đỏ của mình.
Cung Vũ Ninh trợn tròn mắt, đầu óc cô choáng váng và trống rỗng một lúc, trên môi vẫn còn vương vấn cảm giác mà nam nhân đó lưu lại. Hạ Lăng Sơ hôn xong, ánh mắt anh bừng sáng như ngọn lửa xoáy vào cô, anh chăm chú theo dõi phản ứng của cô.
“Anh…” Cung Vũ Ninh ngẩng đầu không biết là xấu hổ hay là tức giận, nhưng rõ ràng là cô vô cùng lúng túng.
Đôi mỗi Hạ Lăng Sơ cong lên cười: “Anh sao cơ?”
“Anh… sao anh lại hôn em?” Cung Vũ Ninh buột miệng nói ra.
Hạ Lăng Sơ mím đôi môi mỏng, ánh mắt anh sang lấp lánh như những vì sao: “Bởi anh quá say mê em.”
Lý do này có tính là lý do không?
Lẽ nào vì cô quá mê hồn nên bị anh hôn sao? Đây là lô gíc gì vậy?
“Không được!” Cung Vũ Ninh đột nhiên có chút tức giận.
Ánh mắt Hạ Lăng Sơ bỗng nhiên trở nên hoảng loạn: “Em tức giận à?”
“Đó là điều đương nhiên!” Cung Vũ Ninh nhíu mày.
Trong lòng Hạ Lăng Sơ lúc này thật sự hoang mang, hoá ra cô không hề thích nụ hôn của anh, điều này đối với đàn ông là nói là một chuyện vô cùng tổn thương lòng tự trọng và sĩ diện, đại thể là từ bé tới giờ anh chưa bao giờ cảm thấy hoang mang như
Ngay lập tức, Cung Vũ Ninh kiễng gót chân lên hôn thẳng vào má anh: “Có qua có lại, cũng không thể để anh hôn em là xong luôn thế được.”
Vài giây ngắn ngủi mà tưởng như đã lấy mạng của Hạ Lăng Sơ, hoá ra là anh hiểu nhầm.
Cô tức giận, chỉ là vì cô muốn hôn lại anh.
“Em nghịch ngợm quá đấy.” Hạ Lăng Sơ không kiềm được muốn dạy bảo cô một câu.
Cung Vũ Ninh chớp chớp mắt, nở một nụ cười mê hồn: “Em nghịch ngợm á? Lẽ nào không phải là do em đáng yêu sao?”
Hạ Lăng Sơ vừa oán vừa hận vừa yêu cô, cô đúng là một tiểu yêu tinh khó đoán, tâm tư của cô trực tiếp ảnh hưởng tới mọi tâm trạng và hành động của anh.
“Thì cũng đáng yêu.” Hạ Lăng Sơ không biết nên khóc hay cười thừa nhận điểm này.
“Chúng ta uống chút gì đó đi, nghỉ ngơi một chút.” Cung Vũ Ninh nắm tay anh đi về phía sô pha.
Khi ngồi xuống ghế sô pha, tay của Hạ Lăng Sơ kéo tấm rèm cửa sổ bên cạnh vào, lớ rèm cửa màu vàng nhạt khiến co chiếc ghế sô pha này trở thành một không gian khá là riêng tư, ít nhất từ bên ngoài nhìn vào là một cảnh tượng vô cùng mông lung.
Cung Vũ Ninh cũng thích không gian ngăn cách với bên ngoài.
Hạ Lăng Sơ rót rượu vang, đưa ly rượu rót một nửa tới trước mặt cô: “Em biết uống rượu không?”
“Em có thể uống được một chút.” Cung Vũ Ninh gật gạt đầu, nhấc ly rượu lên thưởng thức: “Vị rượu ngon đấy.”
“Nhà em chắc cũng cất giữ nhiều rượu ngon phải không?”
“Vâng! Trong tủ rượu của ba em có rất nhiều rượu vang ngon được sản xuất từ rất lâu rồi.” Nói xong, Cung Vũ Ninh không kiềm được mà hỏi như đang điều tra hộ khẩu: “Em vẫn chưa biết nhà anh có mấy người cơ!”
“Trước mắt thì chỉ có anh và ba anh.” Hạ Lăng Sơ trả lời.
Sắc mặt Cung Vũ Ninh đột ngột trở nên áy náy tự trách, cô dịu dàng cất tiếng hỏi: “Vậy mẹ anh đâu rồi?”
“Bà ấy qua đời từ lâu rồi, khi anh ba tuổi! Anh được dì anh nuôi lớn, chính là mẹ của Thần Húc đấy.
Ánh mắt Cung Vũ Ninh bỗng có chút xót xa, chẳng trách mà anh lại quan tâm tới chuyện của Thần Húc như vậy.
Hoá ra là vậy.
“Xin lỗi anh!” Cung Vũ Ninh xin lỗi bởi cô đã gợi tới chuyện buồn của anh.
“Không sao đâu!” Hạ Lăng Sơ mỉm cười, chuyện này anh đã chấp nhận từ lâu rồi.
Cung Vũ Ninh vừa muốn biết chuyện của anh lại vừa sợ chạm vào nỗi đau của anh nên cô cứ cầm ly rượu không dám hỏi tiếp.
“Anh hiểu khá rõ về gia đình em.” Hạ Lăng Sơ nhướn mày cười.
“Vậy sao?”
“Có điều là hiểu về phương diện và lĩnh vực mà công ty của gia đình em có liên quan, anh chỉ biết Cung gia còn có một vị tiểu thư, mỗi tội anh không biết đó là em.”
“Vậy bây giờ anh đã biết rồi.” Cung Vũ Nih chống cằm, cười tít mắt.
Ánh mắt Hạ Lăng Sơ nhìn cô chăm chú: “Anh không chỉ biết vậy mà còn biết được rằng Cung tiểu thư vừa xinh đẹp lại vừa đáng yêu, lại còn rất nghịch ngợm.”
Cung Vũ Ninh cảm thấy có chút bất lực, cô thật sự là một cô gái ngoan ngoãn mà, nghịch ngợm chỗ nào chứ?”
“Vậy chắc là anh không thích con gái nghịch ngợm phải không?” Cung Vũ Ninh chau mày hỏi lại, cô muốn làm khó anh.
Đôi mắt Hạ Lăng Sơ lại cười ẩn ý: “Ai bảo anh không thích chứ?”
“Vậy thì là thích sao?” Cung Vũ Ninh khó long che giấu sự mừng thầm trong long mà hỏi tiếp.
“Anh thích.” Hạ Lăng Sơ trả lời câu hỏi vô cùng nghiêm túc.
Cung Vũ Ninh nuốt nước bọt, cô ép anh phải nói thích mình như vậy hình như quá mưu mẹo rồi.
“Vậy em có thích anh không?” Hạ Lăng Sơ hỏi lại vô cùng trực tiếp.
Cung Vũ Ninh chớp chớp mắt, phải biết rằng, thừa nhận thích một người đúng là một viẹc có chút khó khan.
Hạ Lăng Sơ chỉ chờ có vài giây bèn nhếch môi cười: “Xem ra em không thích kiểu như anh rồi!”
Cung Vũ Ninh vội vàng cướp lời anh phản bác lại: “Ai bảo em không thích chứ, em thích…”
Nói xong, khuôn mặt xinh xắn của Cung Vũ Ninh đỏ bừng xấu hổ, nam nhân này cũng chẳng phải dạng vừa, anh lại ép cô thừa nhận như vậy.
Ngại ngùng quá, cô vội trợn mắt lườm anh: “Anh cố tình.”
Hạ Lăng Sơ cười vô cùng mãn nguyện mà cũng rất hớp hồn, nụ cười còn có chút gian xảo: “Anh có ép gì em đâu.”
Cung Vũ Ninh định nói gì đó nhưng rồi lại nở nụ cười ngọt ngào: “Thôi được rồi! Nếu đã nói thích thì là thích, chẳng có gì mà phải ngại ngùng thừa nhận cả.”