Cung Thịnh hoàn toàn không biết đã dính vào bẫy. Trong đầu anh lúc này chỉ nghĩ bán đi một lô hàng của mình, củng cố địa vị dẫn đầu trong tổ chức. Bởi vì chỉ có cách dẫn dắt thuộc hạ kiếm tiền mới là cách bền vững nhất.
Phía cảnh sát cử một người đi thử hàng. Nếu chỉ tìm một người nghiệp dư đi tiếp cận người như Cung Thịnh, người đã từng nghiên cứu sản xuất ma túy hàng chục năm nay, thì bất kỳ một chi tiết nhỏ nào cũng không thể qua mắt nổi anh ta.
Thế nhưng lần này là một cảnh sát rất giỏi trong lĩnh vực kiểm tra ma túy. Vì thế người này khiến hắn khá tin tưởng vì động tác rất chuyên nghiệp.
Cảnh sát lấy một thìa nhỏ trong lô hàng đó, đưa lên mũi ngửi, sau đó cầm một thiết bị kiểm tra, nhìn người đàn ông đối diện rồi gật đầu, "Là thật."
Cung Thịnh thấy được xác nhận xong, anh ta cười, "Đương nhiên là thật, chỉ là không biết tiền có thật hay không thôi."
"Tiền đương nhiên là thật" Người đàn ông nói, rồi ra lệnh cho người bên cạnh mở một chiếc va ly chứa tiền. Cung Thịnh nhìn số tiền đó mà hoa mắt, dán chặt vào số tiền đó.
Thế nhưng, chúng chỉ mất tập trung trong vài giây, sau đó đột nhiên thấy một loạt lính đặc nhiệm ngụy trang khéo léo chui lên từ dưới đất, gần 20 người bao vây xung quanh khiến đám người Cung Thịnh không chạy thoát nổi.
Cung Thịnh biến sắc, khi hắn định lôi súng ra thì người đàn ông đứng trước mặt hắn đã chĩa súng vào đầu.
"Các người là ai" Cung Thịnh hét lên.
"Chúng tôi là khắc tinh của các người. Chúng tôi là cảnh sát" Câu nói này rất đanh thép, dù họ đang diện âu phục nhưng toát ra sự chính nghĩa mà chúng phải khiếp sợ.
Cung Thịnh hoàn toàn không ngờ đám người này đều là cảnh sát hóa trang. Hắn không thể tin là mình đã nhìn nhầm người.
Cung Thịnh và đám thuộc hạ lập tức bị còng tay, còn túi ma tuý kia bị cảnh sát thu giữ. Những tên cảnh giới bên ngoài đã bị cảnh sắt bắt từ lúc nào.
Cung Thịnh thấy cay mắt, hắn không ngờ trốn ra nước ngoài bao nhiêu năm, thế nhưng vừa về nước đã bị tóm như thế này.
Nếu quả thật là cảnh sát, vậy thì tối qua, số tiền 10 triệu ấy là ai chuyển ? Cảnh sát làm sao có thể chuyển số tiền đó lớn như vậy, lại còn chuyển sang tài khoản ở nước ngoài, rất khó lấy lại.
Cung Thịnh không hiểu, chỉ nghe thấy phía sau có người nói, "Cung Thịnh, có người muốn gặp anh."
Lúc này, một chiếc xe màu đen đi tới, cách chiếc xe hắn bị giữ khoảng nửa mét. Khi cửa kính xe hạ xuống, Cung Vũ Trạch xuất hiện trước mặt hắn.
"Là cậu ? Cung Vũ Trạch !"Cung Thịnh đột nhiên hiểu ra mọi chuyện. Thì ra phía sau cảnh sát vẫn còn một người khác hỗ trợ.
"Là tôi." Cung Vũ Trạch lạnh lùng nhìn hắn, ánh mắt không có một chút thông cảm.
Cung Thịnh cắn môi trừng mắt, "Đều là người nhà họ Cung, tại sao cậu có tất cả, còn tôi thì chẳng có gì ?"
"Điều đó tôi cũng không thể trả lời. Thế nhưng là người nhà họ Cung, anh lại muốn hại chết tôi. Điều đó khiến tôi rất đau đớn." Giọng của Cung Vũ Trạch mang chút thất vọng.
Nghe câu nói này, hắn đột nhiên cười, "Cung Vũ Trạch, cậu chẳng có quyền nói câu này. Bởi vì cậu được coi trọng, là của quý của nhà họ Cung. Còn tôi, tôi chẳng có lựa chọn nào cả."
"Anh có lựa chọn, có thể lựa chọn làm một người lương thiện, hoặc một người tốt. Thế nhưng anh lựa chọn làm điều sai lầm."
Cung Thịnh không thèm quan tâm, "Tôi làm gì cũng không làm người tốt. Tôi muốn làm hoen ố các gia tộc họ Cung, tôi muốn hủy hoại nó. Tôi muốn trở thành nỗi nhục của nhà các người."
"Anh hết cách chữa rồi." Cung Vũ Trạch cũng không muốn nói gì thêm với anh ta. Anh nói với người đội trưởng bên cạnh, "Đội trưởng Lưu, tôi giao lại cho anh. Anh muốn xử lỷ thế nào thì cứ xử lý, không liên quan tới nhà họ Cung chúng tôi."
"Cung thiếu gia yên tâm. Chúng tôi sẽ làm đúng chức trách của mình. Tội của Cung Thịnh đã rõ ràng, không thể dung thứ. Chúng tôi sẽ để luật pháp quyết định."
Sắc mặt của Cung Thịnh trầm xuống, có một sự sợ hãi trong đó. Hắn biết những tội ác mà hắn phạm phải trong 10 năm, đủ khiến hắn nhận án tử. Xe của Cung Vũ Trạch chuẩn bị đi, hắn lập tức lên tiếng, "Cung Vũ Trạch, tôi có điều muốn nói với cậu"
Cung Vũ Trạch dừng xe lại, kéo cửa kính xuống. Cung Vũ Trạch đeo kính râm, khuôn mặt tuấn tú nhưng lạnh lùng.
Cung Thịnh nhìn anh, cắn răng nói, "Những điều này là do tôi tự chuốc lấy. Tôi nhận. Thế nhưng cậu đừng oán hận em trai và mẹ tôi, thay tôi chăm sóc cho họ."
"Tôi sẽ làm như vậy" Cung Vũ Trạch nhận lời rồi kéo cửa kính và rời đi.
Cung Thịnh ngồi đó, nhìn chiếc xe rời đi. Trong lòng hắn rối bời. Hắn hận nhà Cung Vũ Trạch lâu như thế, đến bây giờ hắn thực sự có chút hối hận, hối hận vì đi sai đường.
Cung Thịnh được áp giải tới đồn cảnh sát. Với số lượng ma túy bị thu giữ, Cung Thịnh rất có thể phải nhận án tử hình.
Trên đường về, Cung Vũ Trạch thông báo lại sự việc cho cha của anh. Cổ Duyệt cũng rất thất vọng. Nhưng chuyện này ông không thể ra mặt xử lý. Cung Thịnh tự tìm đường chết, cách tốt nhất là giao cho cảnh sát.
Xử lý xong chuyện của Cung Thịnh, đám cưới của Cung Vũ Trạch cũng sắp tới rồi. Anh đã định ngày cưới là ngày 15 tháng 10, đúng vào dịp giữa thu.
Còn 1 tháng nữa sẽ tới ngày tổ chức đám cưới, mọi việc đang được tiến hành. Họ thuê một công ty tổ chức đám cưới chuyên nghiệp để lo việc này.
Bữa trà buổi chiều.
Chẳng mấy khi 3 cô gái trẻ được ngồi bên nhau. Hạ An Ninh, Cung Vũ Ninh và Âu Dương Mộng Duyệt đều rất thích thú.
"Trang phục phù dâu đã chọn xong, nếu có thay đổi gì, mọi người hãy nói với nhà thiết kế." Hạ An Ninh cầm chiếc ipad đưa ra trước mặt mọi người, chỉ vào những bộ lễ phục màu sắc rực rỡ trên đó.
"Em không có ý kiến gì, em thấy rất đẹp." Cung Vũ Ninh cười và lắc đầu
Âu Dương Mộng Duyệt cũng lắc đầu, "Em không ý kiến. "
"Đợi đám cưới của chị xong sẽ đến lượt em và anh trai của chị rồi."
Cung Vũ Ninh không khỏi tò mò chống cằm nhìn hai chị em, "Em có thể hỏi một câu được không ? Nếu Mộng Duyệt mà lấy anh trai chị, thế thị chẳng phải sẽ gọi em gái chị là chị dâu hay sao ? "
Câu hỏi này khiến cả hai ngớ người ra trong giây lát, sau đó hai chị em cùng cười.
"Đúng thế ! Nếu theo ngôi thứ thì phải gọi như thế" Hạ An Ninh gật đầu cười nói.