Mục lục
Truyện không tên số 14
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

191013

"Đúng... đúng là hỏng rồi, nhưng vẫn phải lái về." Âu Dương Mộng Duyệt chột dạ nói, xe của cô căn bản không hỏng.

Quý Thiên Tứ cũng nhìn rõ suy nghĩ của cô, chỉ có điều không vạch trần, anh lặng lẽ ăn phần của mình, Âu Dương Mộng Duyệt không muốn nhắc nhiều tới việc này, cũng nho nhã ngồi ăn phần của cô. Âu Dương Mộng Duyệt là một người không thích yên lặng, cô ăn được một lát lại ngẩng đầu nói: "Tài liệu họp thứ hai anh cần dùng tôi đã làm xong rồi, tối đó tôi phải tăng ca tới mười giờ mới làm xong, có điều tôi có thể nêu ra một yêu cầu không, đừng sắp xếp tôi tăng ca muộn vậy! Tôi sợ."

Quý Thiên Tứ ngẩng đầu nhìn cô: "Không phải có Georgi ở lại cùng cô sao?"

Âu Dương Mộng Duyệt mở tròn mắt: "Làm sao anh biết? Georgi nói với anh sao?"

Quý Thiên Tứ không trả lời, Âu Dương Mộng Duyệt đành nói: "Đúng là có trợ lý Georgi ở cùng tôi tới mười giờ, nhưng tôi thấy rất ngại bắt anh ấy tăng ca cùng tôi."

"Không phải cô rất thích anh ta tăng ca cùng cô sao?" Giọng Quý Thiên Tứ lạnh nhạt hỏi ngược lại.

"Đương nhiên là tôi thích rồi! Tôi sợ mà, có người ở lại cùng sẽ tốt hơn có một mình tôi!" Âu Dương Mộng Duyệt cũng không phản bác.

Quý Thiên Tứ hừ nhẹ một tiếng: "Đã có người đồng ý ở lại cùng cô rồi, sau này tăng ca cô có thể mời họ ở lại cùng cô."

"Như vậy không tốt đâu! Không thể cứ bắt người ta ở lại tăng ca cùng tôi!" Âu Dương Mộng Duyệt chống má chậm rãi gắp thức ăn cho vào miệng.

"Có lẽ anh ta đồng ý ở cùng cô." Quý Thiên Tứ không ngẩng đầu lên.

"Georgi đối xử với tôi rất tốt, đúng là tôi nên mới anh ta một bữa." Âu Dương Mộng Duyệt càng nghĩ càng thấy Georgi là người tốt.

Quý Thiên Tứ ngẩng đầu nhìn cô với ánh mắt phức tạp, sau đó hai tay bắt chéo, ánh mắt lạnh lùng nhìn cô: "Âu Dương Mộng Duyệt, cô nghe cho rõ đây, trong công ty của tôi nghiêm cấm nhân viên hẹn hò, cô tốt nhất đừng phạm vào điều này."

Âu Dương Mộng Duyệt mở tròn mắt: "Tôi đâu có hẹn hò!"

"Tôi chỉ cảnh cáo cô vậy thôi." Quý Thiên Tứ cầm đĩa của mình đứng dậy, quay người đi vào phòng bếp.

Sau lưng, Âu Dương Mộng Duyệt lập tức đuổi theo: "Tôi thực sự không có."

Lẽ nào anh hiểu nhầm cô thích Georgi? Oan uống quá! Cô chỉ cảm thấy Georgi rất tốt! Đâu phải kiểu thích kia.

Âu Dương Mộng Duyệt ăn xong salad liền bê đĩa vào trong bếp, Quý Thiên Tứ đang dọn dẹp nhà bếp, cô đặt đĩa lên bệ sau đó nhìn anh: "Anh yên tâm, tôi nhất định sẽ ghi nhớ điều này, sẽ không phạm lỗi đâu."

Nói xong, Âu Dương Mộng Duyệt liền đi ra ngoài, Quý Thiên Tứ dọn xong nhà bếp đi ra, thấy cô đang ngồi trên sofa, anh lên tiếng hỏi: "Tôi đưa cô đi lấy xe." Nói xong liền nhìn vết thương trên tay cô: "Cô chắc là mình có thể lái xe được chứ?"

"Được chứ, đoạn đường này tôi chắc chắn có thể lái." Âu Dương Mộng Duyệt vô cùng tự tin nói.

Nhưng Quý Thiên Tứ không dám tán thành, lần trước cô ấy hai tay lành lặn còn chả thấy biết lái an toàn.

"Thôi, cô đưa chìa khoá xe cô cho tôi, tôi giúp cô lái về, cô về nhà trước đi." Quý Thiên Tứ cũng không muốn vị Âu Dương đại tiểu thư này xảy ra chuyện, nhỡ cô ta có chuyện gì, người nhà Âu Dương lại truy cứu trách nhiệm, anh sẽ khó tránh khỏi bị liên luỵ.

"Thật vậy sao? Tốt quá rồi, vậy thứ hai tôi sẽ ngồi xe anh đi làm có được không? Tôi không quen chen chúc trên xe bus, tôi không quen nơi này." Âu Dương Mộng Duyệt lập tức nói.

Quý Thiên Tứ nhíu mày, cảm giác bị một kẻ phiền phức bám riết.

"Có được không thế ! Nếu không tôi tự lái xe chắc chắn sẽ có nguy hiểm, anh hãy chở tôi đi một đoạn."

"Bảy rưỡi tôi ra khỏi nhà, nếu cô không kịp thì hãy tự nghĩ cách." Quý Thiên Tứ vẫn trả lời cô.

"Được, tôi nhất định sẽ qua kịp, anh yên tâm, đồng hồ sinh học của tôi vô cùng chuẩn xác." Âu Dương Mộng Duyệt vui mừng nói, điều kiện gì cô cũng đồng ý, chỉ cần có thể có thể ngồi xe anh đi làm! A, cô làm sao vậy? Không phải là cần tiếp cận chị gái Quý An Ninh sao? Tại sao cứ đi tiếp cận anh ta.

"Để chìa khoá xe lại, cô về đi." Quý Thiên Tứ đuổi cô về, anh muốn nghỉ ngơi.

Âu Dương Mộng Duyệt để chìa khoá xe lại, sau đó bước ra ngoài cửa, đi bộ về nhà mình, đây chẳng qua là việc hơn chục phút. Trên đường, tâm trạng cô rất vui, về tới nhà, dì Hà nhìn thấy ngón tay của cô bị thương, lập tức xót ruột.

Nếu như không phải Âu Dương Mộng Duyệt giải thích một lượt, bà còn tưởng Quý Thiên Tứ ức hiếp cô.

Bởi bà chưa bao giờ có ấn tượng tốt đẹp gì với người nhà họ Quý.

Trên đường cao tốc, một chiếc xe việt dã màu đen chạy về hướng trung tâm thành phố. Cung Vũ Trạch dẫn theo Quý An Ninh và Tiểu Kha trở về, trên núi không ăn gì, anh định vào thành phố ăn chút gì đó.

Quý An Ninh ngồi trên xe thi thoảng lại nhìn chiếc nhẫn kim cương trên ngón áp út, trong lòng vô cùng ngọt ngào, hạnh phúc.

Cô nghĩ thầm, cô cũng phải tặng anh một món quà, vì từ khi quen anh tới giờ cô đều chưa tặng anh được một món quà nào hẳn hoi! Nghĩ tới việc cô vẫn còn nợ anh một bộ comple, cô bất giác bật cười.

"Em cười gì vậy?" Cung Vũ Trạch quay đầu nhìn cô, tò mò hỏi.

"Anh còn nhớ ở buổi tiệc lần trước, em không cẩn thận làm bẩn bộ comple của anh không? Anh đòi em bồi thường một trăm bộ, bây giờ anh còn muốn em bồi thường không?" Quý An Ninh nhắc lại chuyện cũ.

Cung Vũ Trạch cũng mỉm cười, lắc đầu nói: "Không cần nữa, dù sao em đã lấy chính em bồi thường cho anh rồi, anh rất hài lòng"

Quý An Ninh bị câu nói mờ ám của anh làm cho đỏ mặt, cô cắn môi nhìn ra ngoài cửa sổ, mặt nóng bừng.

Cung Vũ Trạch lại nghiêm túc, nặng tình bổ sung thêm một câu: "An Ninh, cuộc đời em anh sẽ bảo quản ổn thoả."

Quý An Ninh xúc động quay người lại, cô mỉm cười gật đầu, e thẹn nói: "Vâng! Em tin anh sẽ làm được."

Về tới thành phố, hai người tìm một nhà hàng ăn xong mới về nhà, Quý An Ninh hơi mệt, Cung Vũ Trạch liền đưa cô về nhà mình nghỉ ngơi, dù sao thì ở đây cũng có một phòng của cô.

Quý An Ninh thực sự rất mệt, về tới phòng liền nằm xuống ngủ liền. Cung Vũ Trạch dẫn Tiểu Kha về chỗ Hà Vĩnh sau đó cũng về nhà nghỉ ngơi.

Lúc này, điện thoại của anh đổ chuông, anh cầm lên nhìn thì thấy là Lam Phong, anh nghe máy: "A Phong, sao vậy?"

"Tối rảnh không? Tụ tập một lát, mình mời cậu uống rượu!"

"Xem tình hình! Bạn gái mình đang ở chỗ mình."

"Bạn gái cậu có phải tên là Quý An Ninh không?"

"Sao cậu biết? Mình từng giới thiệu với cậu sao?" Cung Vũ Trạch ngạc nhiên, anh quên mất không biết mình đã giới thiệu hay chưa.

Lam Phong bật cười: "Mình nghe từ người khác, em gái của Quý Thiên Tứ, gặp mặt ở buổi đấu giá lần trước."

"Có thời gian mình sẽ dẫn cô ấy tới cho cậu làm quen." Cung Vũ Trạch nói.
"Được thôi! Vừa hay mình cũng muốn làm quen với bạn gái cậu!" Lam Phong cũng rất có hứng thú, anh vẫn luôn nghe em gái mình nói, Quý An Ninh là một cô gái ngang ngược, anh nghĩ, mắt nhìn người của Cung Vũ Trạch đâu kém tới vậy."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK