Mục lục
Truyện không tên số 14
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

191116
"Ông cụ, Quý tiên sinh rõ ràng muốn cứu mạng của ông, cậu ấy một người rất tốt." Bác sĩ cũng không nhịn được muốn nói giúp Quý Thiên Tứ vài lời.

Âu Dương Đoàn xem xong hình ảnh của Quý Thiên Tứ ở trong phòng giải phẫu, nhìn anh nằm ở trên giường phẫu thuật mà trong ánh mắt không có bất kỳ đau khổ, không cam lòng hoặc là ép buộc nào, anh chẳng qua chỉ bình tĩnh nhắm mắt lại rồi chờ đợi bác sĩ tiến hành phẫu thuật lấy thận của mình ra.

Trong lòng Âu Dương Đoàn rất kinh ngạc, ông chậm rãi để ipad sang một bên rồi thở dài nói: “Lẽ nào tôi thật sự sai rồi sao?"

Âu Dương Đoàn xuống giường và nói với bác sĩ: “Ông gọi con trai và cháu gái tôi vào đây, tôi có lời muốn nói với bọn họ."

"Được."

Chỉ lát sau, Âu Dương Bộ Vinh đã dẫn theo Âu Dương Mộng Duyệt đi tới. Âu Dương Mộng Duyệt nhìn ông nội ngồi ở trên ghế sa lon nên kinh ngạc hỏi: “Ông nội, ông không sao chứ ạ? Ông thấy thế nào, có khó chịu ở đâu không? Bác sĩ nói ông có thể ghép thận rồi, ông sẽ không có chuyện gì đâu."

Âu Dương Đoàn nhìn vẻ mặt cháu gái đang vui mừng thay mình, ông mỉm cười và đưa tay xoa đầu cô: “Tiểu Duyệt, cháu ngồi xuống đi, ông nội có chuyện muốn nói với cháu."

Âu Dương Bộ Vinh nhìn sắc mặt ba như vậy, cuối cùng cũng có thể thở phào nhẹ nhõm. Điều này có nghĩa là Quý Thiên Tứ đã thành công vượt qua lần kiểm tra lần này, sau này ba sẽ không can thiệp vào chuyện của hai đứa trẻ nữa.

"Ông nội, cháu dẫn theo một người tới thăm ông, ông đừng tức giận có được không?" Âu Dương Mộng Duyệt cẩn thận nhìn ông hỏi.

Âu Dương Đoàn lập tức biết được cô muốn nói tới ai nên khẽ thở dài, Âu Dương Mộng Duyệt cho rằng ông sắp nổi giận lên vội nói: “Ông nội, ông đừng giận có được không?"

"Ba, đã đến lúc này rồi thì ba nên nói cho Tiểu Duyệt biết đi." Âu Dương Bộ Vinh nói với ba mình.

"Nói cho con biết chuyện gì ạ?" Âu Dương Mộng Duyệt nghe vậy thì không nhịn được tò mò hỏi.

"Ba và ông có chuyện muốn nói cho con biết." Âu Dương Bộ Vinh ngồi xuống, trong lòng ông lại lo lắng không biết sau khi Âu Dương Mộng Duyệt nghe xong việc này sẽ có phản ứng gì.

Lúc này Âu Dương Mộng Duyệt cảm thấy không hiểu nổi, nhìn ba và ông nội mình: “Có chuyện gì mà con chưa biết sao?"

"Tiểu Duyệt, ba hi vọng sau khi con nghe xong sẽ không quá tức giận."

"Ba, ông nội hai người mau nói đi! Cho dù là chuyện gì thì con cũng sẽ không tức giận đâu ạ." Âu Dương Mộng Duyệt híp mắt cười nói.

Âu Dương Bộ Vinh nhìn cô: “Lần trước không phải con nói Quý Thiên Tứ bằng lòng giao tất cả cổ phần của tập đoàn Quý thị trong tay cậu ấy cho con sao? Ba chuẩn bị một phần hợp đồng để cho cậu ta ký tên rồi."

"Cái gì? Anh ấy ký tên rồi sao?" Âu Dương Mộng Duyệt kinh ngạc nhìn ba mình.

"Đúng vậy! Con yên tâm, đây chỉ là một lần kiểm tra đối với cậu ta thôi, sau chuyện này thì ba sẽ xé hợp đồng đó đi."

"Ba, ba đang kiểm tra anh ấy sao? Tại sao ba lại muốn làm như thế?" Âu Dương Mộng Duyệt không hiểu nhìn ba mình: “Hai người... tại sao hai người muốn làm như thế?"

"Đây là ý của ông, ông muốn kiểm tra xem địa vị của cháu ở trong lòng Quý Thiên Tứ này thế nào, ông muốn biết trong lòng cậu ta có cháu hay không." Âu Dương Đoàn ôm hết trách nhiệm vào mình.

Ánh mắt Âu Dương Mộng Duyệt ngây ra vài giây, lúc này cô không biết mình nên trách ông nội và ba thế nào, chẳng qua cô đau lòng thay cho Quý Thiên Tứ khi thấy anh bị đối xử như vậy.

"Ba, ông nội, cháu cầu xin hai người đừng đối xử với anh ấy như vậy có được không? Anh ấy có yêu cháu hay không, trong lòng cháu biết rõ ràng nhất. Anh ấy rất yêu cháu." Âu Dương Mộng Duyệt cắn môi nói với giọng điệu đầy cầu khẩn.

Âu Dương Đoàn đau lòng nhìn cháu gái, ông cũng ý thức được mình làm như vậy có phần quá đáng nên khẽ thở dài nói: “Ông lo lắng khi phải giao cháu cho cậu ta nên không nhịn được muốn kiểm tra thôi."

"Tiểu Duyệt, hôm nay ông nội con cũng không phải bị ốm, đây cũng là một phần kiểm tra." Lúc này, Âu Dương Bộ Vinh không đành lòng lại nói ra chuyện này.

"Cái gì? Kiểm tra? Kiểm tra thế nào?" Âu Dương Mộng Duyệt chớp mắt, sau đó nghĩ đến chuyện gì, cô đứng phắt dậy: “Ba, ông nội hai người lại kiểm tra gì Thiên Tứ nữa? Anh ấy làm sao? Anh ấy đi đâu rồi?"

"Cậu ta không có việc gì đâu, chẳng qua chỉ đang ngủ thôi."

"Tại sao anh ấy lại ngủ chứ?" Trong mắt Âu Dương Mộng Duyệt ngập lo âu và bất an.

"Đó là ý của ông, ông đã bảo bác sĩ giúp ông diễn trò để xem thử Quý Thiên Tứ có phải thật lòng không còn oán hận gì đối với gia tộc Âu Dương gia chúng ta nữa không, cũng muốn xem tình cảm của cậu ta đối với cháu thế nào." Âu Dương Đoàn càng tự trách mình.

Sắc mặt Âu Dương Mộng Duyệt trắng bệch và lui về phía sau một bước, cô dường như nghĩ đến cái gì đó làm cho hơi thở trở nên nặng nề, nói: “Cho nên, cho nên hai người đã làm gì anh ấy rồi?"

"Bố và ông nội bảo bác sĩ giả vờ không có thận rồi nói với Thiên Tứ là cần gấp một quả thận, Thiên Tứ nghe xong đã hoàn toàn không do dự liền đồng ý đưa một quả thận ra để cứu ông nội con." Âu Dương Bộ Vinh giải thích.

Âu Dương Mộng Duyệt ngây người, hóa ra tất cả những điều này đều là diễn kịch thôi sao? Chuyện ông nội có khả năng phải chết cũng không phải là sự thật, ông nội không có việc gì lại tiến hành kiểm tra đối với Thiên Tứ như vậy sao?

"Hai người... tại sao hai người lại đối xử với anh ấy như vậy chứ? Vì sao?" Âu Dương Mộng Duyệt thật sự rất tức giận, cô yêu người nhà của mình nhưng cô cũng không hy vọng người nhà sẽ dùng cách này để kiểm tra người đàn ông mà cô yêu.

"Tiểu Duyệt." Âu Dương Bộ Vinh gọi cô và cố gắng an ủi cô.

"Hai người thật là quá đáng." Vành mắt Âu Dương Mộng Duyệt đỏ hoe, cô vừa đau lòng lại có phần tức giận và tự trách mình.

"Là ông nội sai rồi." Âu Dương Đoàn thở dài, lúc này nhìn cháu gái mình tức giận như vậy, ông thật sự thấy hối hận.

"Anh ấy đang ở đâu? Thiên Tứ ở đâu? Anh ấy thế nào rồi?" Âu Dương Mộng Duyệt sốt ruột chỉ muốn đi tìm anh.

Âu Dương Bộ Vinh vội vàng an ủi cô: “Cậu ta không sao đâu con. Bác sĩ chẳng qua chỉ gây mê và cho cậu ta nghỉ ngơi ở trong một phòng khác thôi."

"Tại sao hai người phải gây mê cho anh ấy? Tại sao hai người phải đối xử với anh ấy như vậy?" Âu Dương Mộng Duyệt kéo cửa lao ra ngoài.

Cô tìm được Quý Thiên Tứ ở phòng bên cạnh. Quả nhiên anh vẫn đang chìm trong giấc ngủ say và trên người đã thay bằng bộ đồng phục bệnh nhân.

"Thiên Tứ, anh tỉnh lại đi, Thiên Tứ, là em đây..." Âu Dương Mộng Duyệt cầm tay anh lắc, hi vọng anh có thể mau tỉnh lại.

Nhìn anh ngủ sâu như vậy khiến cô thật sự rất lo lắng, cô sợ anh sẽ xảy ra chuyện gì. Bởi vì nhìn anh mặc đồng phục bệnh nhân làm cho cô đau lòng.

Không biết có phải là tại ánh sáng hay không mà Âu Dương Mộng Duyệt phát hiện sắc mặt Quý Thiên Tứ tái hơn bình thường.

"Thiên Tứ, Thiên Tứ." Âu Dương Mộng Duyệt cũng cảm thấy lòng bàn tay của anh rất lạnh, không phải gây mê chỉ là ngủ một chút thôi sao? Vì sao sắc mặt của anh là không bình thường như vậy?

Lúc này, một y tá đi tới và kinh ngạc hỏi: “A! Sao người này còn chưa tỉnh lại vậy?"

"Anh ấy không ổn, sắc mặt của anh ấy không bình thường, cô mau gọi bác sĩ qua đây, mau đi..." Âu Dương Mộng Duyệt vội nói với cô y tá.

Cô y tá xoay người chạy ra ngoài rồi kéo một bác sĩ vừa vặn đi qua nói: “Bác sĩ, ở đây có bệnh nhân có tình hình không ổn."

Âu Dương Mộng Duyệt sắp phát điên, bác sĩ nhìn qua bảng theo dõi rồi nói với Âu Dương Mộng Duyệt: “Anh ấy có dị ứng với thuốc gì không?"

"Tôi không biết, bác sĩ anh ấy làm sao vậy?"

"Có thể là do dị ứng thuốc dẫn đến nhịp tim của anh ta giảm xuống, nhanh đưa vào phòng cấp cứu." Bác sĩ nói xong thì vội vàng tập trung nhóm bác sĩ đẩy vội Quý Thiên Tứ vào trong phòng cấp cứu.

Chương 1115: Bắt đầu kiểm tra

Giọng nói của Quý Thiên Tứ không hề do dự, nghe thấy anh trả lời nhanh như vậy cũng làm bác sĩ phải giật mình, ông ta nghiêm túc nhìn anh hỏi: “Quý tiên sinh, anh phải suy nghĩ cho kỹ, chuyện này có thể sẽ nguy hiểm tới tính mạng của anh đấy."

Quý Thiên Tứ quay đầu xuyên qua cửa sổ nhìn Âu Dương Đoàn đang nằm ở trong phòng bệnh, ông cụ dùng máy thở oxy vẫn nằm đó không nhúc nhích giống như ngọn nến sinh mạng cuối cùng sắp cháy hết, đó là người thân mà Âu Dương Mộng Duyệt yêu mến nhất nên anh không thể trơ mắt nhìn ông cụ ra đi được.

Ít nhất anh hiến quả thận này thì ông sẽ có hi vọng sống tiếp.

"Tôi đã suy nghĩ rõ ràng rồi, tôi bằng lòng hiến thận." Quý Thiên Tứ quay đầu nhìn với ánh mắt tỉnh táo và đầy chân thành.

Bác sĩ suy nghĩ một lát mới nói: “Được, vậy tôi sẽ đi chuẩn bị một bản cam kết để lát nữa Quý tiên sinh ký tên! Chỉ có điều trước đó thì anh vẫn có mười mấy phút để suy nghĩ thêm, nếu như anh không muốn quyên tặng nữa cũng sẽ không có ai ép buộc anh cả."

Quý Thiên Tứ lắc đầu: “Ông chuẩn bị bản cam kết xong thì tôi ký tên là được, còn nữa, chuyện này mong ông tạm thời đừng để cho Âu Dương tiên sinh và con gái biết."

"Quý tiên sinh, vì sao anh phải giấu như vậy?" Bác sĩ bối rối hỏi.

"Ít nhất trước lúc cuộc phẫu thuật kết thúc thì ông đừng nói cho bọn họ biết." Quý Thiên Tứ rất sợ Âu Dương Mộng Duyệt biết được sẽ ngăn cản quyết định này của anh.

Ánh mắt bác sĩ nhìn anh có phần bội phục, từ lúc ông bắt đầu làm nghề này tới nay vẫn chưa từng thấy qua người nào vô tư như vậy, ông đã từng gặp rất nhiều trường hợp tương tự nhưng cho dù là người thân thì cũng sẽ phải do dự suy nghĩ, mà anh không phải là người thân của Âu Dương Đoàn lại vô tư đồng ý với điều kiện này.

"Quý tiên sinh, vậy tôi đi chuẩn bị bản cam kết trước." Bác sĩ vẫn phải diễn nốt. Lúc này, ở trong một gian phòng nghỉ ngơi bên cạnh, Âu Dương Bộ Vinh thấy bác sĩ đi ngang qua phía trước cửa sổ thì nói với Âu Dương Mộng Duyệt: “Con đi tìm Thiên Tứ đi, ba muốn nói chuyện với bác sĩ một lát."

Mắt Âu Dương Mộng Duyệt đỏ hoe đi ra lại nhìn thấy Quý Thiên Tứ ngồi trong hành lang, Quý Thiên Tứ nhìn thấy cô qua thì đi lên hỏi: “Ba em nói gì em?"

Âu Dương Mộng Duyệt lắc đầu: “Ba em không nói gì mà chỉ bảo em trong thời gian tới phải nghe lời, đừng để cho ông nội phải lo lắng."

"Em yên tâm đi! Ông nội em sẽ không có việc gì đâu."

"Có phải đã tìm được nguồn thận rồi, phải không anh?"

"Ừ! Tìm được rồi." Quý Thiên Tứ mím môi cười.

Âu Dương Mộng Duyệt ngạc nhiên che miệng: “Thật sự tìm được sao? Tìm được thật à? Vậy ông nội em được cứu rồi sao? Quá tốt, thật sự quá tốt mà."

Quý Thiên Tứ nhìn dáng vẻ cô hưng phấn lại cảm thấy tất cả những điều này đều giá trị.

Trong văn phòng của bác sĩ, Âu Dương Bộ Vinh đi qua tìm hiểu tình hình lại nghe bác sĩ nói với ông: “Quý tiên sinh vừa rồi rất phối hợp, tôi chỉ ám chỉ sơ qua mà cậu ấy đã hiểu rõ, đồng thời còn nói rõ ràng cho tôi biết là cậu ấy bằng lòng tặng quả thận."

Âu Dương Bộ Vinh nghe xong lại im lặng, ông thật sự không thấy bất ngờ khi Quý Thiên Tứ làm như vậy, bởi vì ông biết cậu ta thật lòng yêu con gái của mình.

"Vậy có cần phải tiếp tục nữa không? Có cần phẫu thuật nữa không?"

Âu Dương Bộ Vinh cảm thấy như vậy là đủ rồi, nhưng ông vẫn sợ rằng cha mình chưa đủ tin tưởng cậu ta nên thở dài nói: “Cứ phẫu thuật đi! Tất cả dựa vào cách của ba tôi mà làm, chỉ cần không gây bất kỳ tổn hại gì cho cậu ta là được."

"Chúng tôi chẳng qua chỉ gây mê cho cậu ấy thôi nên sẽ không làm gì có hại cho cậu ấy cả."

"Được! Lát nữa tôi dắt con gái tôi đi rồi các người hãy bắt đầu làm! Cứ ghi lại toàn bộ hành trình cho ba tôi xem."

Bác sĩ chỉ vào camera ẩn ở trước ngực mình nói: “Tất cả đều đang được quay lại rồi. Người con rể này của anh thật sự không tệ đâu."

Âu Dương Bộ Vinh hoàn toàn không phản bác gì về điều này cả.

Khi Âu Dương Bộ Vinh và bác sĩ đi ra lại thấy Âu Dương Mộng Duyệt đang ghé sát bên cửa sổ, cô nhìn ông nội nằm bên trong và nghĩ ông nội sắp được cứu nên trong mắt không nhịn được lại lộ vẻ mong chờ.

Quý Thiên Tứ đứng ở bên cạnh cô và đỡ lấy vai của cô.

"Tiểu Duyệt, ba có mấy lời muốn nói với con, con đi ra đây với ba một lát đi." Âu Dương Bộ Vinh đi tới.

"Ba, ông nội sắp được cứu rồi, người ta đã tìm được nguồn thật cho ông nên ông có thể sẽ lập tức được phẫu thuật." Âu Dương Mộng Duyệt vui mừng nói.

Ánh mắt Quý Thiên Tứ nhìn về phía Âu Dương Bộ Vinh mà trong lòng chỉ sợ ông biết được chân tướng của sự việc.

Âu Dương Bộ Vinh giả vờ không biết gì và nói: “Đúng vậy, vừa rồi bác sĩ có nói với ba là nguồn thận đang được vận chuyển tới đây, bệnh viện sẽ có thể lập tức ghép thận cho ông nội con rồi."

"Quá tốt, ông nội được cứu rồi." Âu Dương Mộng Duyệt kích động nói rồi quay đầu nhìn về phía Quý Thiên Tứ, Quý Thiên Tứ cũng nhìn cô và vui mừng thay cho cô.

"Tiểu Duyệt, con qua đây, ba có chuyện muốn nói với con." Âu Dương Bộ Vinh gọi cô đi.

Bác sĩ cũng nhân cơ hội đi qua và nói với Quý Thiên Tứ: “Quý tiên sinh, tôi đã chuẩn bị xong bản cam kết, chỉ cần anh ký vào thì chúng tôi có thể lập tức làm phẫu thuật."

Quý Thiên Tứ gật đầu, khi thấy bản cam kết được đưa qua thì anh không hề xem mà ký tên luôn ở phần dưới. Bác sĩ giao bản cam kết cho người trợ lý xong mới nói với anh: “Mời anh đi theo tôi, phòng mổ ở ngay bên cạnh thôi." Quý Thiên Tứ đi theo bác sĩ tiến vào phòng phẫu thuật. Bên trong đã có nhóm bác sĩ đang chờ sẵn. Quý Thiên Tứ không do dự thay quần áo phẫu thuật rồi nằm lên trên giường, vì để diễn cho đầy đủ nên bác sĩ trực tiếp làm tất cả thao tác trước khi phẫu thuật, y tá bên cạnh bày ra đầy đủ các dụng cụ phẫu thuật. Đây rõ ràng là cảnh tượng trước khi một ca phẫu thuật bắt đầu.

"Quý tiên sinh, chúng tôi bắt đầu đây." Bác sĩ cúi người nói khẽ, rồi hỏi lại anh một câu: “Nếu như anh suy nghĩ lại thì bây giờ vẫn còn có cơ hội đấy."

"Không cần suy nghĩ nữa, ông cứ bắt đầu đi!" Quý Thiên Tứ nhắm mắt lại và mặc cho bác sĩ tiến hành phẫu thuật.

Bác sĩ cũng dựa theo kế hoạch đã vạch trước, tiêm thuốc mê vào cánh tay của Quý Thiên Tứ.

Không tới mười phút sau, Quý Thiên Tứ đã chìm vào trong giấc ngủ sâu.

Mà lúc này, người bác sĩ lại nói với nhóm người bên cạnh: “Được rồi, bây giờ mọi người có thể đi ra ngoài."

Bác sĩ chỉ giữ lại trợ lý ở trong phòng chờ còn mình thì đi tới trong phòng chăm sóc đặc biệt, ông cụ Âu Dương vẫn đang mong chờ vở diễn được kết thúc, khi nhìn bác sĩ của mình tiến vào, ông vội mở mắt ra hỏi: “Mọi chuyện tiến hành thế nào rồi?"

"Quý tiên sinh được tiêm thuốc mê và đang còn nằm ở trong phòng giải phẫu, cậu ấy đã bằng lòng tặng ông một quả thận."

"Cho tôi xem video quay lại đã." Âu Dương Đoàn ngồi dậy, các y tá kéo rèm cửa sổ lại khiến cho nơi đây trở thành một không gian riêng.


Âu Dương Đoàn cầm ipad xem hình ảnh bác sĩ đối mặt với Quý Thiên Tứ, trong video, gương mặt, ánh mắt và giọng nói đầy kiên định của Quý Thiên Tứ hiện ra rất rõ ràng.

Ánh mắt của Âu Dương Đoàn vô cùng chấn động và kinh ngạc, đồng thời cũng không dám tin tưởng, ông cẩn thận nhìn gương mặt đẹp trai lại trẻ tuổi của Quý Thiên Tứ, nhìn ánh mắt hoàn toàn không do dự của anh.

Đây rõ ràng không thể là ánh mắt giả vờ, cũng không phải là diễn kịch, cậu ta thật sự muốn cứu mình.
"Ông cụ, Quý tiên sinh rõ ràng muốn cứu mạng của ông, cậu ấy một người rất tốt." Bác sĩ cũng không nhịn được muốn nói giúp Quý Thiên Tứ vài lời.

Âu Dương Đoàn xem xong hình ảnh của Quý Thiên Tứ ở trong phòng giải phẫu, nhìn anh nằm ở trên giường phẫu thuật mà trong ánh mắt không có bất kỳ đau khổ, không cam lòng hoặc là ép buộc nào, anh chẳng qua chỉ bình tĩnh nhắm mắt lại rồi chờ đợi bác sĩ tiến hành phẫu thuật lấy thận của mình ra.

Trong lòng Âu Dương Đoàn rất kinh ngạc, ông chậm rãi để ipad sang một bên rồi thở dài nói: “Lẽ nào tôi thật sự sai rồi sao?"

Âu Dương Đoàn xuống giường và nói với bác sĩ: “Ông gọi con trai và cháu gái tôi vào đây, tôi có lời muốn nói với bọn họ."

"Được."

Chỉ lát sau, Âu Dương Bộ Vinh đã dẫn theo Âu Dương Mộng Duyệt đi tới. Âu Dương Mộng Duyệt nhìn ông nội ngồi ở trên ghế sa lon nên kinh ngạc hỏi: “Ông nội, ông không sao chứ ạ? Ông thấy thế nào, có khó chịu ở đâu không? Bác sĩ nói ông có thể ghép thận rồi, ông sẽ không có chuyện gì đâu."

Âu Dương Đoàn nhìn vẻ mặt cháu gái đang vui mừng thay mình, ông mỉm cười và đưa tay xoa đầu cô: “Tiểu Duyệt, cháu ngồi xuống đi, ông nội có chuyện muốn nói với cháu."

Âu Dương Bộ Vinh nhìn sắc mặt ba như vậy, cuối cùng cũng có thể thở phào nhẹ nhõm. Điều này có nghĩa là Quý Thiên Tứ đã thành công vượt qua lần kiểm tra lần này, sau này ba sẽ không can thiệp vào chuyện của hai đứa trẻ nữa.

"Ông nội, cháu dẫn theo một người tới thăm ông, ông đừng tức giận có được không?" Âu Dương Mộng Duyệt cẩn thận nhìn ông hỏi.

Âu Dương Đoàn lập tức biết được cô muốn nói tới ai nên khẽ thở dài, Âu Dương Mộng Duyệt cho rằng ông sắp nổi giận lên vội nói: “Ông nội, ông đừng giận có được không?"

"Ba, đã đến lúc này rồi thì ba nên nói cho Tiểu Duyệt biết đi." Âu Dương Bộ Vinh nói với ba mình.

"Nói cho con biết chuyện gì ạ?" Âu Dương Mộng Duyệt nghe vậy thì không nhịn được tò mò hỏi.

"Ba và ông có chuyện muốn nói cho con biết." Âu Dương Bộ Vinh ngồi xuống, trong lòng ông lại lo lắng không biết sau khi Âu Dương Mộng Duyệt nghe xong việc này sẽ có phản ứng gì.

Lúc này Âu Dương Mộng Duyệt cảm thấy không hiểu nổi, nhìn ba và ông nội mình: “Có chuyện gì mà con chưa biết sao?"

"Tiểu Duyệt, ba hi vọng sau khi con nghe xong sẽ không quá tức giận."

"Ba, ông nội hai người mau nói đi! Cho dù là chuyện gì thì con cũng sẽ không tức giận đâu ạ." Âu Dương Mộng Duyệt híp mắt cười nói.

Âu Dương Bộ Vinh nhìn cô: “Lần trước không phải con nói Quý Thiên Tứ bằng lòng giao tất cả cổ phần của tập đoàn Quý thị trong tay cậu ấy cho con sao? Ba chuẩn bị một phần hợp đồng để cho cậu ta ký tên rồi."

"Cái gì? Anh ấy ký tên rồi sao?" Âu Dương Mộng Duyệt kinh ngạc nhìn ba mình.

"Đúng vậy! Con yên tâm, đây chỉ là một lần kiểm tra đối với cậu ta thôi, sau chuyện này thì ba sẽ xé hợp đồng đó đi."

"Ba, ba đang kiểm tra anh ấy sao? Tại sao ba lại muốn làm như thế?" Âu Dương Mộng Duyệt không hiểu nhìn ba mình: “Hai người... tại sao hai người muốn làm như thế?"

"Đây là ý của ông, ông muốn kiểm tra xem địa vị của cháu ở trong lòng Quý Thiên Tứ này thế nào, ông muốn biết trong lòng cậu ta có cháu hay không." Âu Dương Đoàn ôm hết trách nhiệm vào mình.

Ánh mắt Âu Dương Mộng Duyệt ngây ra vài giây, lúc này cô không biết mình nên trách ông nội và ba thế nào, chẳng qua cô đau lòng thay cho Quý Thiên Tứ khi thấy anh bị đối xử như vậy.

"Ba, ông nội, cháu cầu xin hai người đừng đối xử với anh ấy như vậy có được không? Anh ấy có yêu cháu hay không, trong lòng cháu biết rõ ràng nhất. Anh ấy rất yêu cháu." Âu Dương Mộng Duyệt cắn môi nói với giọng điệu đầy cầu khẩn.

Âu Dương Đoàn đau lòng nhìn cháu gái, ông cũng ý thức được mình làm như vậy có phần quá đáng nên khẽ thở dài nói: “Ông lo lắng khi phải giao cháu cho cậu ta nên không nhịn được muốn kiểm tra thôi."

"Tiểu Duyệt, hôm nay ông nội con cũng không phải bị ốm, đây cũng là một phần kiểm tra." Lúc này, Âu Dương Bộ Vinh không đành lòng lại nói ra chuyện này.

"Cái gì? Kiểm tra? Kiểm tra thế nào?" Âu Dương Mộng Duyệt chớp mắt, sau đó nghĩ đến chuyện gì, cô đứng phắt dậy: “Ba, ông nội hai người lại kiểm tra gì Thiên Tứ nữa? Anh ấy làm sao? Anh ấy đi đâu rồi?"

"Cậu ta không có việc gì đâu, chẳng qua chỉ đang ngủ thôi."

"Tại sao anh ấy lại ngủ chứ?" Trong mắt Âu Dương Mộng Duyệt ngập lo âu và bất an.

"Đó là ý của ông, ông đã bảo bác sĩ giúp ông diễn trò để xem thử Quý Thiên Tứ có phải thật lòng không còn oán hận gì đối với gia tộc Âu Dương gia chúng ta nữa không, cũng muốn xem tình cảm của cậu ta đối với cháu thế nào." Âu Dương Đoàn càng tự trách mình.

Sắc mặt Âu Dương Mộng Duyệt trắng bệch và lui về phía sau một bước, cô dường như nghĩ đến cái gì đó làm cho hơi thở trở nên nặng nề, nói: “Cho nên, cho nên hai người đã làm gì anh ấy rồi?"

"Bố và ông nội bảo bác sĩ giả vờ không có thận rồi nói với Thiên Tứ là cần gấp một quả thận, Thiên Tứ nghe xong đã hoàn toàn không do dự liền đồng ý đưa một quả thận ra để cứu ông nội con." Âu Dương Bộ Vinh giải thích.

Âu Dương Mộng Duyệt ngây người, hóa ra tất cả những điều này đều là diễn kịch thôi sao? Chuyện ông nội có khả năng phải chết cũng không phải là sự thật, ông nội không có việc gì lại tiến hành kiểm tra đối với Thiên Tứ như vậy sao?

"Hai người... tại sao hai người lại đối xử với anh ấy như vậy chứ? Vì sao?" Âu Dương Mộng Duyệt thật sự rất tức giận, cô yêu người nhà của mình nhưng cô cũng không hy vọng người nhà sẽ dùng cách này để kiểm tra người đàn ông mà cô yêu.

"Tiểu Duyệt." Âu Dương Bộ Vinh gọi cô và cố gắng an ủi cô.

"Hai người thật là quá đáng." Vành mắt Âu Dương Mộng Duyệt đỏ hoe, cô vừa đau lòng lại có phần tức giận và tự trách mình.

"Là ông nội sai rồi." Âu Dương Đoàn thở dài, lúc này nhìn cháu gái mình tức giận như vậy, ông thật sự thấy hối hận.

"Anh ấy đang ở đâu? Thiên Tứ ở đâu? Anh ấy thế nào rồi?" Âu Dương Mộng Duyệt sốt ruột chỉ muốn đi tìm anh.

Âu Dương Bộ Vinh vội vàng an ủi cô: “Cậu ta không sao đâu con. Bác sĩ chẳng qua chỉ gây mê và cho cậu ta nghỉ ngơi ở trong một phòng khác thôi."

"Tại sao hai người phải gây mê cho anh ấy? Tại sao hai người phải đối xử với anh ấy như vậy?" Âu Dương Mộng Duyệt kéo cửa lao ra ngoài.

Cô tìm được Quý Thiên Tứ ở phòng bên cạnh. Quả nhiên anh vẫn đang chìm trong giấc ngủ say và trên người đã thay bằng bộ đồng phục bệnh nhân.

"Thiên Tứ, anh tỉnh lại đi, Thiên Tứ, là em đây..." Âu Dương Mộng Duyệt cầm tay anh lắc, hi vọng anh có thể mau tỉnh lại.

Nhìn anh ngủ sâu như vậy khiến cô thật sự rất lo lắng, cô sợ anh sẽ xảy ra chuyện gì. Bởi vì nhìn anh mặc đồng phục bệnh nhân làm cho cô đau lòng.

Không biết có phải là tại ánh sáng hay không mà Âu Dương Mộng Duyệt phát hiện sắc mặt Quý Thiên Tứ tái hơn bình thường.

"Thiên Tứ, Thiên Tứ." Âu Dương Mộng Duyệt cũng cảm thấy lòng bàn tay của anh rất lạnh, không phải gây mê chỉ là ngủ một chút thôi sao? Vì sao sắc mặt của anh là không bình thường như vậy?

Lúc này, một y tá đi tới và kinh ngạc hỏi: “A! Sao người này còn chưa tỉnh lại vậy?"

"Anh ấy không ổn, sắc mặt của anh ấy không bình thường, cô mau gọi bác sĩ qua đây, mau đi..." Âu Dương Mộng Duyệt vội nói với cô y tá.

Cô y tá xoay người chạy ra ngoài rồi kéo một bác sĩ vừa vặn đi qua nói: “Bác sĩ, ở đây có bệnh nhân có tình hình không ổn."

Âu Dương Mộng Duyệt sắp phát điên, bác sĩ nhìn qua bảng theo dõi rồi nói với Âu Dương Mộng Duyệt: “Anh ấy có dị ứng với thuốc gì không?"

"Tôi không biết, bác sĩ anh ấy làm sao vậy?"

"Có thể là do dị ứng thuốc dẫn đến nhịp tim của anh ta giảm xuống, nhanh đưa vào phòng cấp cứu." Bác sĩ nói xong thì vội vàng tập trung nhóm bác sĩ đẩy vội Quý Thiên Tứ vào trong phòng cấp cứu.



Chương 1117 Cuối cùng cũng tỉnh dậy rồi

Bên ngoài cửa phòng cấp cứu, Âu Dương Mộng Duyệt lo lắng như sắp phát điên, cô cứ đứng mãi ở khung cửa màu xanh lạnh lẽo đó, không biết vì cô lo lắng hay hoảng loạn bất an, cô vòng hai tay ôm lấy đôi vai khẽ run rẩy.

Âu Dương Bộ Vinh đứng bên cạnh cô, Âu Dương Đoàn thì chống cây gậy xuống đất ngồi ở trên ghế, ánh mắt bọ họ đều vô cùng lo âu.

Việc mà Quý Thiên Tứ dị ứng với thuốc là điều mà bọn họ đều chưa từng nghĩ tới, họ nghĩ thể chất của mỗi người đều sẽ không xảy ra tác dụng phụ gì với những loại thuốc với đặc tính thường dung này.

Thế nhưng lúc này, Quý Thiên Tứ lại đang vì điều này mà phải ở trong phòng cấp cứu.

“Tiểu Duyệt à, con đừng lo lắng, Thiên Tứ sẽ không sao cả đâu.” Âu Dương Bộ Vinh khẽ nói an ủi con gái.

“Tại sao lại phải làm như vậy? Tại sao các người lại phải ép anh ấy làm như vậy? Anh ấy đã rất đáng thương rồi, anh ấy vì con mà phải trả giá quá nhiều, sao các người còn ép anh ấy đến bước đường này?” Ánh mắt Mộng Duyệt không hề tức giận, không hề trách cứ bởi khi đối diện với người nhà của mình, cô không thể lớn tiếng trách cứ, nhưng cô rất đau khổ, cô vô cùng xót xa khi thấy anh như vậy.

“Tiểu Duyệt, do chúng ta không đúng, chúng ta cũng vô cùng án náy.” Âu Dương Bộ Vinh nói lời xin lỗi chân thành từ đáy long.

Âu Dương Đoàn nãy giờ không hề nói gì, nhưng lúc này, ông nhìn ra được đứa cháu gái của mình thích Quý Thiên Tứ nhiều thế nào, nếu Quý Thiên Tứ nhỡ đâu có bị làm sao chắc cháu gái của ông cũng đau khổ tuyệt vọng lắm.

Quý Thiên Tứ vì cháu gái ông mà làm đến mức này cũng đã là quá đủ rồi, Âu Dương Đoàn thở dài một tiếng: “Nếu cậu ta có thể qua được ải này thì hai đứa hãy ở bên nhau đi!”

Âu Dương Mộng Duyệt giờ phút này cũng chẳng còn vui vẻ gì nữa, bởi trái tim cô hoàn toàn đã bị kéo theo vào phòng bệnh cùng Quý Thiên Tứ rồi, cô không biết tình hình bên trong như thế nào, tóm lại, lồng ngực cô giống như đang bị một con dao đặt phía trước, bất cứ lúc nào cũng có thể đâm xuyên qua tim.

“Anh ấy nhất định sẽ vượt qua được, nhất định là như vậy.” Âu Dương Mộng Duyệt nhìn vào ô cửa sổ, lẩm bẩm nói, bởi cô không cho phép anh xảy ra chuyện, anh phải khoẻ mạnh quay về, phải bảo vệ cô thương yêu cô cả đời.

Trải qua gần một tiếng đồng hồ cấp cứu, cuối cùng cánh cửa kia cũng đã mở, bác sĩ chủ trì ca cấp cứu tháo khẩu trang xuống, sắc mặt có chút nghiêm trọng: “Coi như là đã qua được cơn nguy kịch rồi, nhưng Quý tiên sinh có thể sẽ vẫn hôn mê vài ngày để thích nghi với loại thuốc mà chúng tôi mới truyền vào người, anh ấy cầm một thời gian để thích nghi với dược tính, trong thời gian này Quý tiên sinh có lẽ sẽ phải ngủ sâu một thời gian.”

“Vậy anh ấy có bị nguy hiểm tới tính mạng không?”

“Tạm thời không thể nói chắc chắn là đã thoát khỏi nguy hiểm, còn cần quan sát thêm vài ngày rồi mới kết luận được, ít nhất phương án mà chúng tôi chữa trị là vô cùng có hiệu quả.”

“Bác sĩ Trình, bất luận thế nào anh cũng nhất định phải chữa cho cậu ấy bình an vô sự.” Âu Dương Đoàn lên tiếng, đây là bệnh viện mà gia tộc Âu Dương đầu tư vào, lời nói của Âu Dương Đoàn vô cùng có trọng lượng.

“Xin ngài hãy yên tâm! Âu Dương lão tiên sinh, chúng tôi nhất định sẽ cố gắng hết sức để Quý tiên sinh hồi phục.”

“Tôi có thể vào trong thăm anh ấy không?” Âu Dương Mộng Duyệt không chờ them được một giây phút nào nữa để có thể nhìn thấy anh.

“Lát nữa chúng tôi sẽ đưa anh ấy vào phòng bệnh, xin Âu Dương tiểu thư hãy chờ một chút.”

Âu Dương Bộ Vinh cũng thở phào một hơi, chỉ một cuộc thử nghiệm mà lại có kết quả như vậy, cũng là điều xảy ra ngoài ý muốn của ông.

Một lúc sau, Quý Thiên Tứ được đẩy từ phòng phẫu thuật ra, sắc mặt anh vẫn tái nhớt trắng bệch, nhìn như vậy anh giống như đang chìm trong giấc ngủ.

Âu Dương Mộng Duyệt ngồi mãi bên giường anh, cô nắm lấy bàn tay anh rồi khẽ áp vào má mình, nước mắt nhịn rất lâu cuối cùng cũng trào ra, từng giọt lệ ấm nóng khẽ rơi xuống lòng bàn tay anh, thế nhưng, Quý Thiên Tứ vẫn không tỉnh dậy, anh không thể đưa tay lên lau nước mắt choc ô.

Nếu anh biết cô khóc đến mức như vậy thì nhất định anh sẽ đau lòng lắm.

Cha con Âu Dương Đoàn thở dài một tiếng rồi để cho cháu gái ở đó, bọn họ đi ra bên ngoài.

Ánh mắt Âu Dương Bộ Vinh nhìn phụ thân: “Ba à, chuyện này cũng coi như là đã thông qua rồi chứ! Chúng ta không nên còn bất cứ thành kiến gì với người nhà Quý gia nữa.”

Vẻ áy náy và muộn phiền cũng lộ rõ ra trên khuôn mặt của Âu Dương Đoàn, ông thở dài một tiếng thật mạnh: “Nếu lúc đầu ta nghe lời con chỉ cầm bản hợp đồng đò thử cậu ta thì tốt rồi, ta thật sự không ngờ thể chất của Quý Thiên Tứ lại không phù hợp với thử nghiệm như vậy, đây là lỗi của ta.”

“Ba à, chỉ cần ba đồng ý cho hai đứa nó ở bên nhau thì chuyện này Tiểu Duyệt sẽ không trách ba đâu.”

“Nhưng trong lòng ta cũng không cảm thấy nhẹ nhõm.” Âu Dương Đoàn ngồi xuống, ánh mắt trở nên thâm trầm.

Bên trong phòng bệnh, Âu Dương Mộng Duyệt ngồi bên giường, cô đã không khóc nữa, ánh mắt cô dịu dàng nhìn ngắm Quý Thiên Tứ đang ngủ, cô khẽ sờ lên mặt anh, có chút tức giận trách cứ anh: “Sao anh lại ngốc như vậy? Sao anh lại không nói mọi việc với em? Nếu anh nói với em thì em sẽ ngăn không cho ông nội làm vậy với anh.”

“Xin lỗi anh… là gia đình em có lỗi với anh…” Âu Dương Mộng Duyệt xin lỗi, cô có rất nhiều điều muốn nói với anh nhưng giờ phút này chỉ có thể thốt ra một tiếng xin lỗi.

Âu Dương Mộng Duyệt không rời khỏi giường nửa bước, lúc này cũng đã muộn rồi, Âu Dương Bộ Vinh định đưa Âu Dương Đoàn về nhà, Âu Dương Đoàn muốn ở lại bệnh viện để chờ Quý Thiên Tứ tỉnh lại rồi mới đi về.

Có lẽ đây là sự hối hận từ tận đáy lòng ông! Ông quan tâm tới việc Quý Thiên Tứ tỉnh dậy bằng cách riêng của mình.

Buổi tối, Âu Dương Mộng Duyệt chỉ ở trong phòng bệnh, cô thức tới tận 3 giờ 30 sáng, thật sự là vì quá mệt mỏi nên có ngồi ngủ thiếp đi ở trên giường, thế nhưng cô lập tức bị đánh thức bởi một cơn ác mộng, mãi cho đến khi nhìn thấy Quý Thiên Tứ bình an vô sự trên giường thì cô mới thấy yên lòng.

Cô cứ chăm sóc anh liên tục như vậy trong hai ngày, Âu Dương Mộng Duyệt mệt mỏi gầy rộc đi, cha con Âu Dương Đoàn thấy vậy thật vô cùng xót xa.

Vào giây phút này họ mới thật sự cảm nhận được tình yêu của đôi tình nhân trẻ tuổi này, không từ bỏ không rời xa, cam nguyện vì đối phương mà trả giá bằng mọi thứ.

Quý Thiên Tứ có lẽ cũng biết chuyện sức khoẻ của mình không tương thích với dược tính nhưng anh khi đó vẫn không hề từ chối, vì vậy mới nói, anh thà rằng làm tổn thương tới thân thể của mình nhưng cũng vẫn kiên trì cứu Âu Dương Đoàn.

Chuyện này chỉ cần nghĩ một chút là cũng sẽ rõ.

Sáng sớm ngày thứ ba, Âu Dương Mộng Duyệt vẫn cứ nắm lấy tay của Quý Thiên Tứ đang ngủ sâu, cô vì quá mệt mỏi nên ngủ say, đang ngủ bỗng cô cảm giác như có ai đó đang nắm lấy tay mình, cô tưởng rằng đang nằm mơ, miệng cô khẽ cong lên.

Thế nhưng, tóc cô cũng được ai đó xoa nhẹ, cảm giác này chân thật như thật vậy, Âu Dương Mộng Duyệt đang tận hưởng sự ngọt ngào bỗng mở mắt, vậy mà, nam nhân nằm trên giường đã ngồi dậy, đang xót xa ngắm nhìn cô.

Một tay anh nắm lấy tay cô, tay kia thì vuốt mái tóc dài của cô.

Đây không phải là mơ, đây là thật.

“Anh tỉnh rồi! Anh tỉnh rồi!” Âu Dương Mộng Duyệt xúc động đến mức bổ nhào vào long anh, Quý Thiên Tứ giang đôi tay dịu dàng ôm chặt lấy cô.

“Anh sao vậy?” Quý Thiên Tứ vẫn không biết bản than đã xảy ra chuyện gì, anh khẽ giọng cười hỏi cô: “Anh ngủ một lúc à?”

Âu Dương Mộng Duyệt không kiềm được chui ra khỏi long anh, ngẩng đầu lên vô cùng xót xa nhìn anh, nói với anh sự thật: “Không phải anh ngủ một lúc đầu, anh đã ngủ ba hôm nay rồi, anh… anh doạ em sợ chết đi được.” Nói xong, Âu Dương Mộng Duyệt tiếp tục ôm chặt lấy anh, cảm nhận hơi ấm của anh.

Chương 1118 Phá vỡ trở ngại


Sắc mặt Quý Thiên Tứ lộ vẻ kinh ngạc, thế nhưng lúc này, anh ý thức được bản thân mình không hề cảm thấy sự đau khổ mà ca phẫu thuật đem tới, anh chau mày, rút một tay ra, khẽ sờ lên vùng bụng của mình, nguyên vẹn lành lặn.

“Ông nội em sao rồi? Ông được cứu chưa?” Quý Thiên Tứ vội đưa tay ra nắm lấy vai cô, đẩy cô từ trong long ra.

Âu Dương Mộng Duyệt dường như hổ thẹn không dám nhìn thẳng vào mắt anh, bởi mọi hành động mà người nhà cô làm với anh đều vô cùng quá đáng.

“Ông nội em hế nào rồi? Thận của anh tại sao vẫn chưa ghép cho ông?” Lúc này Quý Thiên Tứ cũng ý thức được rằng nhất định cô sớm đã biết việc ghép thận rồi.”

Khoé mắt Âu Dương Mộng Duyệt đỏ au, cô tiếp tục sà vào lòng anh: “Không sao cả, ông nội em không sao hết.”

Quý Thiên Tứ nghe xong mới thở phào nhẹ nhõm: “Thật chứ? Ông không sao là tốt.”

Lúc này, bác sĩ đi vào kiểm tra phòng, thấy Quý Thiên Tứ đã tỉnh dậy bền lập tức làm các xét nghiệm kiểm tra cho anh, xác định rằng triệu chứng dị ứng với thuốc của Quý Thiên Tứ đã hoàn toàn bị đẩy lùi.”

“Quý tiên sinh, anh nghỉ ngơi quan sát thêm hai hôm nữa là có thể xuất viện được rồi.” Bác sĩ nói với anh.

Âu Dương Mộng Duyệt không nén nổi sự vui sướng, cuối cùng mọi cửa ải khó khan cũng đều vượt qua được rồi, chỉ là cô vẫn không biết làm thế nào để nói hết mọi việc với anh, nói với anh, đây chẳng qua chỉ là một cuộc thử nghiệm không công bằng với anh mà thôi.

Nghe tin Quý Thiên Tứ đã tỉnh lại, cha con Âu Dương Đoàn tức tốc từ trong phòng nghỉ tới thăm anh, họ đẩy cửa bước vào, Quý Thiên Tứ lúc này đang uống trà, anh ngẩng đầu nhìn Âu Dương Đoàn, ánh mắt anh có chút kiêng dè trước ông.

“Thiên Tứ, cậu đã tỉnh rồi.” Âu Dương Bộ Vinh cũng vô cùng xúc động hoan hỉ.

“Bác trai.” Quý Thiên Tứ lễ phép chào hỏi, anh vừa mới tỉnh lại, khuôn mặt tuấn tú vẫn hơi nhợt nhạt nhưng trông lại càng trẻ hơn.

Âu Dương Đoàn chống gậy bước tới trước giường anh, đôi mắt uy nghiêm nhìn anh, nói với anh: “Chuyện này là ta có lỗi với cậu, ta xin lỗi cậu, đồng thời ta cũng sẽ không can thiệp vào chuyện giữa cậu và Tiểu Duyệt nữa, cậu nhất định phải đối xử thật tốt với Tiểu Duyệt.

Sắc mặt Quý Thiên Tứ vô cùng ngạc nhiên và vui mừng, anh nhìn Âu Dương Mộng Duyệt, Ây Dượng Mộng Duyệt lại không hề vui vẻ như anh nghĩ, cô nói với ông nội: “Ông nội à, xin ông sau này đừng làm khó anh ấy nữa.”

“Đều đã là người một nhà rồi, sao còn có thể làm khó cậu ta nữa chứ?” Âu Dương Bộ Vinh lập tức tiếp lời.

Âu Dương Đoàn gật gật đầu: “Ba con nói đúng đấy.”

“Ba à, để hai đứa nó ở lại đây đi! Chúng ta đi về trước thôi.” Âu Dương Bộ Vinh cảm thấy lúc này là thời gian dành cho đôi trẻ.

“Được!” Âu Dương Đoàn quay người cùng con trai đi ra khỏi cửa.

Trong lòng Quý Thiên Tứ đầy ắp những nghi vấn, xem ra tâm trạng của Âu Dương Đoàn khá tốt, vậy nhưng sao ba hôm trước anh còn phải đeo máy oxy nằm trên giường mà đến bây giờ lại hoàn toàn bình phục rồi?

Và vừa xong tại sao ông ta lại nói xin lỗi anh? Rõ rang anh không hề ghép thận cho ông ta thì sao lại phải xin lỗi?

Âu Dương Mộng Duyệt nhìn biểu cảm chẳng hiểu gì của anh, cô bèn ngồi xuống, ái ngại nhìn anh hỏi: “Có phải anh có rất nhiều điểm nghĩ không thông không?”

Quý Thiên Tứ gật đầu nói: “Ba ngày hôm nay rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy? Tại sao ông nội em lại nói xin lỗi với anh, lại còn đồng ý cho chúng ta ở bên nhau nữa?”

“Tất cả đều là vì mọi cái anh đã làm, điều đó đã thay đổi ông.” Âu Dương Mộng Duyệt nhìn anh xót xa, sau đó, cô nói hết ngọn ngành đầu đuôi câu chuyện cho anh nghe.

Quý Thiên Tứ hơi ngây ra, hoá ra, đây chẳng qua chỉ là một sự thử anh mà thôi?

“Xin lỗi anh! Em thay mặt người nhà xin lỗi anh.” Âu Dương Mộng Duyệt sợ anh sẽ tức giận, bởi chuyện này đặt vào hoàn cảnh của ai thì cũng sẽ cảm thấy vô cùng bất công !

Quý Thiên Tứ nhoẻn miệng cười khẽ: “Tại sao em lại phải nói xin lỗi chứ? Anh nên cảm thấy vui mới đúng, tuy anh chịu tội có một lần nhưng đổi lại là lấy được sự công nhận của ông nội em, anh thấy đáng lắm.”

“Nhưng mà… nhưng mà anh suýt chút nữa thì…” Âu Dương Mộng Duyệt không dám nói tiếp, nhưng lúc đó, khi anh bị đưa vào phòng cấp cứu, cô thật sự cảm giác như sắp phát điên.

“Chẳng phải anh không sao rồi đó sao? Đừng lo lắng nữa, sức khoẻ của anh không tệ vậy đâu!” Quý Thiên Tứ giang tay ra ôm lấy cô, ánh mắt đong đầy sự an ủi.

“Em không biết đâu, sau này em không muốn trả qua sự việc như này nữa, em muốn anh phải thật khoẻ mạnh, em muốn anh bình an cả đời.” Âu Dương Mộng Duyệt dựa vào lòng anh, nũng nịu nói.

Quý Thiên Tứ cười vuốt mái tóc dài của cô, anh cảm nhận được cô đã tiều tuỵ đi nhiều, tim anh như bị bóp nghẹt lại.

Anh có thể tưởng tượng ra ba ngày hôm nay cô không kể ngày đêm đều chầu trực bên giường anh, vất vả choc ô quá rồi.

“Buổi chiều chúng ta cùng ra viện nhé!”

“Không được, nhất định anh phải ở đây kiểm tra xong xuôi hết rồi mới được xuất viện. Âu Dương Mộng Duyệt kiên trì nói.

Quý Thiên Tứ bất lực, anh chỉ đành phối hợp tiếp tục ở viện them hai ngày để quan sát, tâm trạng của anh rất tốt, cuối cùng, giữa hai bọn họ đã không còn bất cứ trở ngại nào nữa rồi, ân oán của hai nhà cuối cùng cũng có đến ngày hoá giải.
并且,即将成为一家人。
Và còn, sắp sửa trở thành người một nhà.

Quý Thiên Tứ cảm thấy việc này anh nhất định phải quay về trước mộ phần của Qus lão gia để thỉnh tội, tất cả mọi việc anh làm nếu như thật sự phải chịu trừng phạt thì phần đời còn lại của anh bảo anh làm gì anh cũng cam lòng.

Đời này anh tuệt đối sẽ không rời xa cô.

Sau khi quan sát hai ngày, Quý Thiên Tứ xuất viện, anh và Âu Dương Mộng Duyệt về chung cư, tâm trạng của cả hai người đều rất nhẹ nhõm và vui vẻ, phá bỏ được trở ngại ân oán của hai nhà, lại được phép ở bên nhau đến trọn đời, điều này tuyệt đối là một đặc ân lớn nhất dành tặng cho hai người họ.

Họ mua hoa quả về nhà, Quý Thiên Tứ đứng dậy định đi rửa, Âu Dương Mộng Duyệt lập tức giành lấy: “Anh ngồi im đó, để em làm.”

“Anh không sao cả, những việc nhỏ nhặt này anh có thể làm được.” Quý Thiên Tứ cũng xót xa cô vì mấy hôm nay đã quá mệt mỏi.

“Không được, bắt đầu từ bây giờ, anh phải ngồi yên để dưỡng sức, tất cả mọi thứ cứ giao cho em.”

Quý Thiên Tứ vừa bất lực vừa buồn cười: “Anh thật sự là không có yêu ớt vậy đâu.” Sau đó anh vòng tay ôm lấy vòng eo thon của cô: Có cần anh chứng minh cho em xem không?”

Âu Dương Mộng Duyệt biết anh ám chỉ điều gì, khuôn mặt thanh tú bỗng chốc đỏ bừng, cô lườm anh: “Bây giờ không được.”

“Tại sao chứ?”

“Bác sĩ bảo ít nhất trong vòng một tuần anh không được phép vận động mạnh.”

“Cái gì?” Khuôn mặt Quý Thiên Tứ bỗng nhiên nghệt ra: “Bác sĩ nói lúc nào?”

Âu Dương Mộng Duyệt cười rồi nói: “Ông ấy chỉ nói với em.”

“Không được, bây giờ anh phải đi tìm ông ta hỏi cho rõ, chuyện này tuyệt đối anh không đồng ý.” Biểu cảm trên mặt Quý Thiên Tứ như muốn tìm ai để nói lý lẽ.

Điều này lại khiến Âu Dương Mộng Duyệt cảm thấy tức cười, cô cười phì lên: “Không được cũng phải được, em chỉ nghe lời bác sĩ thôi.”

“Buổi tối, Âu Dương Mộng Duyệt ngủ trên giường của mình, cuối cùng cũng có thể chìm vào giấc ngủ say rồi, lần này không có ác mộng, cũng chẳng có cái gì quấy nhiễu, cô ôm lấy người đàn ông của mình, cô ngủ rất ngon giấc, Quý Thiên Tứ mấy hôm nay nghỉ ngơi nhiều quá lúc này lại mất ngủ.

Anh bắt đầu suy nghĩ, nên làm thế nào để có một sự bàn giao thoả đáng cho tình cảm của đôi bên.

Chương 1119 Bàn bạc về hôn lễ

Sáng sớm, biết được tin Quý Thiên Tứ đã xuất viện, Âu Dương Bộ Viinh đã gọi điện tới lúc 9 giờ, bảo họ về nhà ăn cơm vào buổi trưa, Âu Dương Mộng Duyệt nghe điện thoại xong, cô vui mừng đi tới cạnh người đàn ông đang ngồi trên ghế sô pha, đưa tay ra ôm lấy cổ anh: “Ba em gọi hai đứa mình trưa nay về nhà ăn cơm.”

Quý Thiên Tứ đưa tay ra ôm lấy eo cô, ánh mắt anh có sự vui vẻ: “Được! Vừa đúng lúc anh cũng muốn bàn bạc với bác trai và ông nội em về việc khi nào tổ chức hôn lễ.”

Âu Dương Mộng Duyệt hơi trợn tròn mắt: “Kết hôn sao?”

“Sao cơ? Lẽ nào em nghĩ là sẽ không lấy anh sao?” Quý Thiên Tứ khẽ véo lấy cái mũi nhỏ xinh của cô.

Âu Dương Mộng Duyệt cười rồi vùi chỗ cổ anh: “Lấy ạ, em đồng ý hang triệu lần hang tỷ lần lấy anh, kể cả anh không cần em thì em cũng vẫn cứ gả cho anh.”

Quý Thiên Tứ ôm lấy cô, đặt một nụ hôn trên trán cô: “Đời này không thể có chuyện anh không cần em.”

Trong lòng Âu Dương Mộng Duyệt cảm thấy vô cùng ngọt ngào và hạnh phúc, cô ôm lấy anh nói: “Nếu đã muốn bàn bạc chuyện này thì chúng ta về nhà sớm chút nhé!”

Ở trong sơn trang, Âu Dương Bộ Vinh cũng đã hoàn toàn cảm thấy yên lòng, ông không còn phải buồn phiền vì hôn sự của con gái nữa, vừa nãy gọi điện thoại cho con cái bé xong, con gái lớn lại gọi tới, tuần trăng mật của Quý An Ninh và Cung Vũ Trạch đã kết thúc rồi, đang trên đường quay về đây, máy bay khoảng 6 giờ tối sẽ hạ cánh.

Âu Dương Bộ Vinh nghe điện thoại xong, ông cảm thấy có một sự toại nguyện mà cả đời chưa bao giờ có, kiếp này của ông, việc ông lo nghĩ nhiều nhất chính là ân oán giữa hai gia tộc, đến nay, cuối cùng thì ân oán giữa hai nhà cũng có thể xoá bỏ, trở thành người một nhà.

Trong lòng Âu Dương Đoàn thì vẫn có chút chưa quen, có điều ông cũng đang cố gắng thích nghi gặp Quý Thiên Tứ, ông chỉ cần nghĩ tới bộ dạng đau đớn tuyệt vọng của đứa cháu gái khi lo lắng cho Quý Thiên Tứ là ông đã thấy sợ.

Ông sống đến tuổi này cũng chẳng sợ hãi trước cái chết, cũng chẳng sợ hãi bất cứ điều gì, cái ông lo lắng nhất chính là hậu bối sống không được hạnh phúc.

“Ba, chúng nó đang trên đường rồi, chắc là cũng sắp tới nơi rồi.”

“Được! Con bảo nàh bếp chuẩn bị vài món, phải tiếp đãi Quý Thiên Tứ cho thật tử tế!”

“Ba à, ba có thể không gọi Thiên Tứ như vậy không?” Như vậy cảm giác xa cách quá, ba cứ gọi nó là Thiên Tứ đi nhé!”

Âu Dương Đoàn không kiềm được bèn thử gọi một tiếng: “Thiên Tứ?” Sau đó, ông mới bắt đầu hoàn hồn lại, rồi lại bất giac gật gật đầu: “Cái tên này đặt hay thật, nghe thôi cũng biết là người có phúc khí.”

Âu Dương Bộ Vinh buồn cười, nhưng cũng vẫn kìm được, nghiêm túc gật gật đầu: “Đúng vậy ạ, Thiên Tứ cái tên này đặt hay thật đó.”

“Chúng ta có cần nghĩ xem nên đặt tên các chắt của ba là gì không? Nếu ba không sống được đến lúc bọn chúng chào đời thì ít nhất cũng biết được tên chúng là gì chứ nhỉ!”

“Ba à, ba nói những lời này có phải là sớm quá rồi không?”

“Không sớm gì cả, sớm chỗ nào nữa? Lát nữa Thiên Tứ tới đây ba sẽ nói ngay với nó về hôn sự của Tiểu Duyệt, nó mà dám không lấy, thì ba sẽ…” Âu Dương Đoàn nói đến đây bỗng nhiên lại không biết nên uy hiếp thế nào.

Bây giờ Quý Thiên Tứ đã là người mà cháu gái của ông coi trọng nhất rồi, sao ông dám làm gì anh ta cơ chứ.

“Ba à, Thiên Tứ sao lại không lấy Tiểu Duyệt cơ chứ? Chỉ cần ba nói là cậu ta nhất định sẽ nhận lời.”

“Được, vậy chờ cậu ta đến rồi nói.” Âu Dương Đoàn sa sầm mặt nói.

Nửa giờ sau. Xe của Quý Thiên Tứ tới.

Âu Dương Mộng Duyệt và anh nắm tay nhau đi vào nhà, Âu Dương Mộng Duyệt cười nhìn nam nhân bên cạnh, miệng cô nở nụ cười vô cùng hứng khởi, cảnh tượng cứ như vậy nắm tay anh đi vào trong nhà là việc là cô luôn mong muốn trong giấc mơ đã từ lâu.

Đến nay, cuối cùng đã trở thành hiện thực.

Âu Dương Đoàn và Âu Dương Bộ Vinh cùng đi từ thư phòng ra, Âu Dương Mộng Duyệt lập tức cười gọi: “Ba, ông nội.”

“Bác trai, lão gia.” Quý Thiên Tứ lễ phép chào hỏi.

“Đừng gọi ta là lão gia nữa, cháu hãy gọi ta là ông nội giống Tiểu Duyệt đi! Người một nhà rồi đừng khách khí nữa.” Âu Dương Đoàn chống gậy ngồi ở ghế thái sư nói.

“Vâng ạ! Ông nội.” Quý Thiên Tứ mỉm cười sửa cách gọi, ánh mắt đối diện với mọi thứ trước đây đã không còn chút bất mãn.

Lòng dạ khoan dung của anh khiến Âu Dương Đoàn vô cùng hài logng, như vậy, nếu sau này cháu gái ông có làm sai chuyện gì thì cậu ta cũng sẽ không so đo với con bé.

“An Ninh và Vũ Trạch 6 giờ hơn tối nay sẽ bay tới đây.” Âu Dương Bộ Vinh nhắc một tiếng.

“Thật vậy sao? Chị hái và anh rể sắp về đây rồi, vậy thì tuyệt quá rồi, con cũng nhớ chị lắm rồi.” Âu Dương Mộng Duyệt cảm thấy hôm nay có thật nhiều chuyện vui.

“Tiểu Duyệt, Thiên Tứ lại đây, chúng ta sẽ bàn bạc về hôn sự của hai đứa.” Âu Dương Đoàn vẫy tay gọi bọn họ.

Âu Dương Mộng Duyệt và Quý Thiên Tứ nhìn nhau, hoá ra mục đích của họ không bàn mà trùng hợp quá.

“Vừa hay, khi con và Tiểu Duyệt tới cũng định như vậy, muốn bàn bạc với hai người về việc này.”

“Vậy à? Vậy chúng ta sẽ cùng nhau bàn xem nên tổ chức hôn lễ này như thế nào!”

“Ta nghĩ là nhất định phải làm thật long trọng, không thể uỷ khuất Tiểu Duyệt được.” Âu Dương Đoàn nói.

Ánh mắt Âu Dương Mộng Duyệt thâm tình nhìn khuôn mặt của Quý Thiên Tứ rồi đáp lại ông một câu: “Hôn lễ tổ chức thế nào cũng không quan trọng, con chỉ cần gả cho anh ấy là đủ rồi ạ.”

“Xem con xem a đầu này, trong lòng con trong mắt con bây giờ chỉ có cậu ta thôi đúng không! Ông nội và ba không còn chỗ trong tim con nữa sao?” Âu Dương Đoàn trêu cô.

Ngay lập tức khuôn mặt xinh xắn của Âu Dương Mộng Duyệt đỏ bừng, cô nhìn Âu Dương Đoàn lườm ông một cái, giẫm giẫm chân: “Ông nội, ông cứ trêu con.”

“Được, ta không trêu con nữa, nào, cùng bàn bạc chuyện chính thôi.” Âu Dương Đoàn cười he he một tiếng.

Quý Thiên Tứ ở bên cạnh cũng nhoẻn miệng cười, ánh mắt anh đầy ắp sự yêu chiều nhìn cô gái đang làm nũng.

Sau đó cả bốn người cùng nhau bàn bạc về chuyện tô chức hôn lễ, hôn lễ quyết định sẽ tổ chức tại quốc gia này, bởi sức khoẻ của lão gia không tốt, khó mà ngồi máy bay đường dài, nên làm tại đất nước này luôn.Về phía bên gia tộc Quý Thiên Tứ, ngoại trừ Quý An Ninh thì cũng không còn ai, anh cũng không có ý kiến gì, hôn lễ lần này, anh chỉ mời đối tác làm ăn tới, số người khống chế trong khoảng 20 người.

Về phía Âu Dương Đoàn thì còn có cả họ hàng than thích ở xa, cùng với cả đối tác và bạn bé trong kinh doanh, rơi vào khoảng hơn 100 người, rõ rang là hôn lễ này không náo nhiệt cũng phải náo nhiệt rồi.

Về phương diện này, váy cưới của Âu Dương Mộng Duyệt cũng không cần phải lo, bửoi khi Quý An Ninh làm hôn lễ cô đã vô cùng quan tâm tới váy cưới, cô sớm đã chọn được thương hiệu váy cưới lý tưởng rồi.

“Nếu Tiểu Duyệt không cần thời gian đặt váy cưới, vậy hôn lễ này chúng ta sẽ đặt vào mùng hai tháng sau nhé! Hôm đó là một ngày vô cùng tốt lành!”

“Vâng ạ! Tranh thủ thời tiết này con vẫn có thể mặc được chiếc váy cưới thật đẹp, nếu không thì lạnh hơn nữa con không dám mặc mất.” Âu Dương Mộng Duyệt vô cùng tán thành.

Quý Thiên Tứ cũng không có ý kiến, việc tiếp theo là lựa chọn địa điểm, và việc trang trí hôn lễ, họ sẽ tìm một công ty tổ chức hôn lễ đẳng cấp, chỉ cần đợi đến ngày hôm đó là được.

Chương 1120 Hai đôi trẻ

Buổi trưa, Quý Thiên Tứ và Âu Dương Mộng Duyệt ăn cơm xong không đi ngay, Âu Dương Mộng Duyệt đưa anh vào tham quan khuê phòng của cô.

Đây cũng là lần đầu tiên Quý Thiên Tứ vào phòng cô, Âu Dương Mộng Duyệt đưa cho anh xem một album ảnh khi cô còn nhỏ. Bọn họ ngồi xem từng tấm một, bỗng nhiên khuôn mặt xinh xắn của Âu Dương Mộng Duyệt đỏ bừng lên, cô quên béng mất là mình có tấm ảnh mặc mỗi cái áo yếm khi cô một tuổi, cô giơ tay ra che lại: “Bức này không được xem.”

Quý Thiên Tứ lại bật cười: “Anh muốn xem cơ.”

“Vì sao chứ? Anh muốn cười em đúng không?” Âu Dương Mộng Duyệt lườm anh.

“Không phải, anh muốn nhìn ảnh hồi bé của em, như vậy anh có thể tưởng tượng ra được con của chúng ta sẽ trông như thế nào, nhất định sẽ giống em.”

Âu Dương Mộng Duyệt bất giác xấu hổ, nhưng trái tim cô lại cảm thấy vô cùng ngọt ngào, cô bỏ tay đang che ảnh ra, chỉ thấy trên bức ảnh, là cô khi còn nhỏ đang mặc một cái yếm đỏ, trắng trẻo non nớt, trông vô cùng đáng yêu.

Quý Thiên Tứ ngắm nhìn, ánh mắt anh lộ ra vẻ khao khát, con của họ nhất định sẽ giống cô.

Xem xong ảnh của cô, Quý Thiên Tứ chỉ có một cảm giác rằng, tuổi thơ của cô cũng không phải thực sự vui vẻ, bởi thiếu vắng đi hình bóng người mẹ, dẫu rằng cô được bố và ông nội yêu chiều hết mực.

Quý Thiên Tứ đặt ảnh xuống, anh nhìn cô gái vừa huýt sáo vừa xem máy tính, anh ngồi tới cạnh cô, nhẹ nhàng đưa tay ra ôm lấy cô.

Âu Dương Mộng Duyệt cảm nhận được sức mạnh ôm lấy cô phát ra từ anh, đó là một sự ấm áp và thương yêu cô truyền tới, cô quay nghiêng mặt. áp má mình vào má anh cọ cọ, rồi cắn một nửa quả táo đưa vào miệng anh, cùng chia sẻ với anh.

Quý Thiên Tứ cắn một miếng, Âu Dương Mộng Duyệt coi ngực anh là một cái ghế sô pha cao cấp, cô lười biếng dựa người vào, đó là sau bữa trưa của một ngày đầu thu, cảm giác vô cùng ấm áp và thoải mái.

6 giờ 30 phút tối, tại sân bay quốc tế, một chiếc máy bay tư nhân cỡ lớn đã đỗ xuống sân bay nước đó, máy bay đang mở cầu thang ra.

Cung Vũ Trạch dắt Quý An Ninh xuống sân bay, phía sau là các vệ sĩ cầm hành lý cho họ, tuần trăng mật này đã khép lại một cách vô cùng hoàn mỹ.

Tài xế của gia tộc Âu Dương và Âu Dương Bộ Vinh đích thân tới sân bay đón hai vợ chồng.

“Ba.” Quý An Ninh gọi ông, bộc lộ biển cảm vô cùng nhớ mong.

“Con về rồi đấy, à, con chơi vui chứ!”

“Vâng ạ! Bọn con đi chơi vui lắm ba à!” Cung Vũ Trạch mỉm cười trả lời, biểu cảm trên khuôn mặt của Quý An Ninh vô cùng mãn nguyện.

“Tốt lắm, các con về nhà nghỉ ngơi thôi.” Âu Dương Bộ Vinh nói với hai người họ.

Về tới sơn trang, bên trong sảnh lớn, Âu Dương Mộng Duyệt và Quý An Ninh cũng khá lâu không gặp, hai chị em có rất nhiều chuyện để nói với nhau, để hai nam nhân của họ ở sô pha sảnh lớn nói chuyện cùng phụ thân và ông nội, hai chị em trốn vào trong phòng nó chuyện riêng tư của con gái.

Quý An Ninh hoàn toàn không ngờ rằng mới có một tháng mà tình cảm của em gái và đại ca lại tiến triển thần tốc như vậy, đến bố và ông nội cũng đều tiếp nhận đại ca rồi.

Cô chỉ thấy vui thay cho bọn họ chứ không hỏi gì cả, hai người bắt đầu thảo luận về chuyện hôn lễ, lần này đến lượt Âu Dương Mộng Duyệt rồi, lần trước cô vô cùng ngưỡng mộ chị gái, đên lượt mình lại không tránh được cảm thấy căng thẳng.

Buổi tối, mọi người cùng dung bữa tối, trong sơn trang đã chuẩn bị phòng xong, Cung Vũ Trạch và Quý An Ninh bây giờ đã là vợ chồng, dĩ nhiên là sẽ ở phòng của Quý An Ninh, còn Quý Thiên Tứ thì ở phòng khách.

Khoảng 10 giờ tối, mấy người trẻ tuổi chưa có ý định đi ngủ, Âu Dương Mộng Duyệt bảo người giúp viẹc chuẩn bị một cái bàn ở trên thiên đài, và chuẩn bị thêm ít rượu vang và điểm tâm, bốn người trẻ tuổi cùng ngồi ở đây ngắm nhìn bầu trời đêm, nói chuyện phiếm.

Quý An Ninh và Cung Vũ Trạch chuyến này đi trăng mật có rất nhiều chuyện thú vị, trong đó phải kể đến lần đó trượt tuyết gặp cướp, vừa nhắc tới chuyện đó thì Âu Dương Mộng Duyệt và Quý Thiên Tứ bị doạ cho sợ chết khiếp, mãi cho tới lúc Cung Vũ Trạch đánh cho hai tên nó nằm thẳng cẳng thì họ mới thở phào nhẹ nhõm.

“May mà có anh ấy chứ nếu không thì em không biết nên làm thế nào.” Quý An Ninh chống cằm, ánh mắt sùng bi mê đắm nhìn nam nhân ngồi cạnh mình.

Cung Vũ Trạch cũng quay sang nhìn cô chăm chú, anh giơ tay lên vuốt mái tóc cô: “Bất luận xảy ra chuyện gì anh nhất định cũng sẽ bảo vệ em chu toàn.”

“Vâng ạ!” Quý An Ninh dung ánh mắt vô cùng tin tưởng nhìn anh trìu mến.

Ánh mắt Âu Dương Mộng Duyệt và Quý Thiên tứ cũng chạm vào nhau, từ ánh mắt của Quý Thiên Tứ cô cũng nhìn được ánh mắt anh đang nhìn mình như vậy, cô xấu hổ cúi đầu xuống, bốn người cạn ly, nhân lúc này cảnh đêm đang rất đẹp.

Ở trên không trung, ở trong bầu trời sao dày đặc bao phủ là một dải ngân hà chói vàng rực rỡ chạy qua, cảnh sắc đẹp đến nao long, khiến người ta như nghẹn lại.

Cả nhóm ngồi nói chuyện tới tận khi trời sang rồi mới về phòng mình ngủ, Quý AN Ninh và Cung Vũ Trạch đi về phía hành lang, đò là hướng phòng của Quý An Ninh,phòng khách của Quý Thiên Tứ được sắp xếp ngay cạnh phòng của Âu Dương Mộng Duyệt.

Quý Thiên Tứ đưa cô đến cửa, anh khẽ giương cánh tay ôm cô vào long, đặt một nụ hôn ngọt ngào lên trán cô nói: “Chúc em ngủ ngon.”

Âu Dương Mộng Duyệt nhìn anh chuẩn bị vào phòng, đột nhiên không nỡ mà nắm chặt lấy tay anh: “Đừng về phòng vội, ở với em một chút được không?”

Ánh mắt Quý Thiên Tứ bỗng đờ ra vài phút, anh nuốt nước bọt, khan giọng nói: “Em chắc là muốn anh ở với em chứ.”

Âu Dương Mộng Duyệt xấu hổ mím môi, kiên định gật gật đầu: “Muốn ạ, em muốn anh ở lại phòng em.”

Hơi thở của Quý Thiên Tứ bỗng gấp gáp vài phút, Âu Dương Mộng Duyệt kéo cửa phòng rồi dắt anh vào trong, nếu đã sắp kết hôn rồi thì cô chẳng e ngại gì cả, cô chỉ muốn ở bên cạnh anh, không muốn rời xa anh.

Trong một căn phòng khác, sau chuyến du lịch về Quý An Ninh cũng đã mệt lắm rồi, cô tắm rửa, nhìn nam chân đang ngồi trên sô pha xem ipad, cô liền vòng tay ôm lấy cổ anh từ phía sau, thơm một cái lên má anh: “Em ngủ trước nhé.”

Cung Vũ Trạch lập tức đặt ipad xuống: “Thế là ngủ luôn à?”

“Vâng! Chứ không thì sao?” Quý An Ninh ngồi trên giường, ôm một cái gối ôm đáng yêu nhìn anh.

“Em chờ anh.” Cung Vũ Trạch đứng lên đi vào phòng tắm, một lúc sau, anh mặc một chiếc áo choàng tắm đi ra, Quý An Ninh đã nằm xuống rồi, anh ngồi xuống bên giường, Quý An Ninh bỗng chốc cảm thấy một cơ thể ấm nóng áp vào người cô.

“Anh… Sao anh lại chẳng mặc gì vậy thế?” Khuôn mặt xinh đẹp của Quý An Ninh đỏ bừng, sao cái tên này lại lên đây như vậy chứ, chiếc áo choàng tắm trên người anh lúc này đã bị vứt xuống đất rồi.

“Anh lười tìm đồ ngủ lắm.” Ánh mắt Cung Vũ Trạch loé lên sự cười cợt nham hiểm, Quý An Ninh thật sự không tiêu hoá nổi nụ cười này của anh.

Như này thì ngủ thế nào? Dĩ nhiên là không thể ngủ được rồi.

Sáng sớm.

Trên bàn ăn sang, Âu Dương Đoàn nhìn hai cô cháu gái, rồi nhìn sang hai chàng cháu rể vô cùng xuất sắc, trong long ông vô cùng mãn nguyện, đây chắc là kết cục hoàn mỹ nhất mà ông có thể tưởng tượng ra rồi.

Ăn sang xong, hai đôi trẻ cùng ra ngoài chọn váy cưới, Âu Dương Mộng Duyệt sớm đã nhắm tới một thương hiệu, và đã đặt một bộ váy cưới vừa được may xong, tên của váy cưới là “Lãng mạn cả đời.”

Đây là một chiếc váy cưới được đặt may mới hoàn toàn, còn chưa gặp được nữ chủ nhân, váy được treo ở trên móc, toả ra ánh sáng lấp lánh mê đắm lòng người, Âu Dương Mộng Duyệt quyết định mặc thử, cô mặc lên vô cùng vừa vặn, dường như là thiết kế riêng cho số đo của cô vậy.
Chương 1121: Tham gia yến tiệc

Quý An Ninh và Cung Vũ Trạch ba ngày sau còn phải bay về thành phố A một chuyến, vì họ đã xa nhà lâu như vậy cũng cần phải về báo một tiếng, có điều một tuần sau họ lại quay lại để cùng tham gia hôn lễ của Âu Dương Mộng Duyệt và Quý Thiên Tứ.

Âu Dương Mộng Duyệt sắp trở thành cô dâu, hàng ngày đều đắm chìm trong hạnh phúc, những việc trước đây không dám làm bây giờ cô đều đã làm hết một lượt.

Ví dụ như đi dạo phố với Quý Thiên Tứ, ôm anh ở mọi lúc mọi nơi, tận hưởng niềm hạnh phúc của một cặp tình nhân.

Những việc này nếu đặt vào mười ngày trước cô sẽ phải lén lút thực hiện, làm xong sẽ sợ bị phát hiện.

Càng kìm nén cảm xúc lúc này sẽ càng phải trải nghiệm hết lượt, để có thể giải tỏa tâm trạng buồn bực trước đây.

Và cô muốn làm gì Quý Thiên Tứ cũng đều chiều cô, thỏa mãn cô.

Hôm nay, Âu Dương Bộ Vinh nhận được một lời mời tham gia một bữa tiệc, tuy không phải bữa tiệc quan trọng gì, chỉ là một buổi tiệc từ thiện, Âu Dương Bộ Vinh tới tuổi này rồi không còn hứng thú với những buổi tiệc như vậy nữa, vì thế đã dành cơ hội cho con gái và con rể mình.

Âu Dương Mộng Duyệt nhận được tin thì rất vui mừng mong đợi, Quý Thiên Tứ đương nhiên sẽ cùng cô tham gia.

Bữa tiệc diễn ra vào tối ngày thứ hai tại sảnh yến tiệc của một khách sạn vô cùng nổi tiếng, Âu Dương Mộng Duyệt trang điểm rất lộng lẫy, Quý Thiên Tứ cũng mặc comple lịch sự, kết hợp với bộ đầm dạ hội đuôi cá màu xanh sẫm hoàn hảo của cô, hai người nhìn rất xứng đôi.

Mẫu thiết kế đầm dạ hội này của Âu Dương Mộng Duyệt, trước ngực có một khoảng vải xuyên thấu, đính những viên kim cương nhỏ lấp lánh, thấp thoáng, thoáng ẩn thoảng hiện rất quyến rũ.

Có điều đối với Quý Thiên Tứ, thiết kế này rất thử thách cơn ghen của anh, cô là người phụ nữ của anh, anh đương nhiên sẽ có tâm lý không muốn để bất cứ người đàn ông nào khác nhìn cô, Quý Thiên Tứ mấy lần nhìn tới vị trí trước ngực cô, muốn nói tới việc này nhưng lại cố kìm nén.

Dù sao đây chẳng qua là phản ứng tâm lí của anh, so với đầm dạ hội của những người khác, bộ của Âu Dương Mộng Duyệt đã rất kín đáo rồi.

Hơn nữa, đêm nay cô ấy xinh đẹp khiến trái tim anh xốn xang.

Âu Dương Mộng Duyệt khi trang điểm vào sẽ có khí chất quý phái, quyến rũ, vô cùng thu hút sự chú ý của đàn ông.

Quả nhiên, khi Âu Dương Mộng Duyệt khoác tay Quý Thiên Phú bước vào lập tức nhận lấy vô số ánh mắt ngắm nhìn của cánh mày râu xung quanh, có một số ánh nhìn thậm chí toát lên ý muốn tiếp cận.

Quý Thiên Tứ cũng cảm nhận được suy nghĩ của những người đàn ông kia, cánh tay anh lập tức bá đạo ôm lấy eo Âu Dương Mộng Duyệt, mạnh mẽ tuyên bố người phụ nữ này thuộc về anh.

Âu Dương Mộng Duyệt cũng cảm nhận được sự bá đạo của anh, cô bất giác e thẹn ngẩng đầu, đôi mắt lo lanh đắm đuối nhìn anh, cũng muốn dùng ánh mắt nói với anh rằng, đừng lo lắng, trong mắt cô chỉ có mình anh.

"Âu Dương tiểu thư, chào cô, tôi vừa nhận được thiệp mời tới dự hôn lễ của cô, xin chúc mừng!" Một phu nhân quý phái bước tới chào hỏi.

"Chào mừng cô tới tham gia hôn lễ của tôi." Âu Dương Mộng Duyệt ôm bà.

"Vị này là vị hôn phu của cô phải không! Quả nhiên tướng mạo khôi ngô tuấn tú, rất anh tuấn." Quý bà nhìn Quý Thiên Tứ khen ngợi.

Quý Thiên Tứ lễ phép gật đầu, mỉm cười đáp lễ.

"Đúng vậy, anh ấy là vị hôn phu của tôi." Âu Dương Mộng Duyệt khoác tay Quý Thiên Tứ giới thiệu với những người xung quanh.

Lời nói của cô khiến cánh mày râu xung quanh đều nhìn Quý Thiên Tứ với ánh mắt vô cùng ngưỡng mộ, cảm khái anh thật có phúc phận, có thể cưới được con gái duy nhất của gia tộc Âu Dương, điều đó có nghĩa là anh sắp tiếp quản toàn bộ sản nghiệp của gia tộc Âu Dương.

Sau khi chào hỏi với người tổ chức, hai người liền đi tới sảnh buffet, Âu Dương Mộng Duyệt và Quý Thiên Tứ cùng mang đĩa đi chọn thức ăn.

Sau khi chọn xong liền bước tới vị trí gần cửa sổ, bên ngoài cửa sổ sát đất là cảnh đêm rực rỡ ánh đèn, vô cùng hoa lệ, tiếng nhạc du dương bay bổng khiến không khí lúc này càng trở nên diệu kì, Âu Dương Mộng Duyệt cầm ly vang đỏ nhìn người đàn ông ở trước mặt, mọi thứ đều giống như một giấc mơ.

"Em thực sự không ngờ có một ngày có thể ở bên anh." Âu Dương Mộng Duyệt cảm khái.

Từ khi quen biết anh, theo đuổi anh, rồi tới khi hai người bày tỏ tình cảm cô đều lo lắng và thấp thỏm bởi tương lai không đoán biết trước được.

Nhưng bây giờ, giấc mơ của cô đã thành sự thật.

"Trên thế giới này chỉ cần có lòng không việc gì không làm được cả." Quý Thiên Tứ mỉm cười an ủi.

"Lần trước trong bệnh viện, em thực sự rất cảm động vì những việc anh làm cho ông em, Thiên Tứ, lần sau anh đừng như vậy được không, mọi việc nguy hiểm đều phải nói với em, vì em không thể không có anh." Ánh mắt Âu Dương Mộng Duyệt nài nỉ.

Quý Thiên Tứ mủi lòng nhìn cô, nghiêm túc gật đầu: "Được, anh sẽ không làm vậy nữa, sau này có việc gì cũng không giấu em."

Việc anh bị mẫn cảm với thuốc khiến Âu Dương Mộng Duyệt rất sợ hãi, khi đó, anh được đẩy vào phòng phẫu thuật, cô thực sự có cảm giác tuyệt vọng sắp mất đi tất cả, cảm giác đau đớn sống không bằng chết đó cô không muốn phải trải qua một lần nữa.

Ăn được một lát, sảnh yến tiệc cũng bắt đầu vô cùng náo nhiệt, Âu Dương Mộng Duyệt khoác tay anh nói: "Tối nay có vũ hội, khiêu vũ cùng em nhé."

"Chỉ cần em vui, bảo anh làm gì cũng được." Quý Thiên Tự ghé sát vào tai cô nói.

Âu Dương Mộng Duyệt hạnh phúc mỉm cười, nhưng lại mủi lòng nói; "Em không nỡ bắt anh làm việc gì hết!"

Quý Thiên Tứ bật cười hôn vội lên má cô, sau đó lại hôn mấy cái lên tóc cô, cảm giác được yêu tới tận xương máu này thực sự vô cùng hạnh phúc.

Thời gian vũ hội đã tới, Âu Dương Mộng Duyệt cùng Quý Thiên Tứ khiêu vũ trong sảnh khiêu vũ, từ nhỏ tới lớn, Âu Dương Mộng Duyệt đã học đủ các thể loại vũ đạo chỉ để thích ứng với mọi hoàn cảnh, vì thế dáng khiêu vũ của cô vô cùng tiêu chuẩn, xinh đẹp.

Quý Thiên Tứ cũng không thua kém, môi trường trưởng thành của anh cũng khiến anh không thể né tránh những trường hợp thế này nên về lĩnh vực này anh cũng rất lợi hại.

Khiêu vũ xong một điệu, Âu Dương Mộng Duyệt cùng anh nghỉ một lát, bàn tay Quý Thiên Tứ không cẩn thận bị rượu vấy lên, anh đứng dậy đi vào nhà vệ sinh.

Lúc này trên chiếc ghế sofa bên cạnh Âu Dương Mộng Duyệt có một người đàn ông đã bị cô lôi cuốn, lễ độ bước tới bên cạnh cô hỏi: "Tiểu thư, cho hỏi có thể mời cô khiêu vũ một điệu được không?"

Âu Dương Mộng Duyệt ngẩng đầu, người mời cô khiêu vũ là một chàng trai phương tây, tướng mạo rất tuấn tú, nhưng Âu Dương Mộng Duyệt chỉ mỉm cười lắc đầu, từ chối thẳng thừng: "Xin lỗi, tôi có bạn nhảy rồi."

"Tôi biết, nhưng ở vũ hội thế này, tôi nhất định sẽ khiến cô vô cùng vui vẻ." Chàng trai vẫn không cam tâm từ bỏ ý định, anh thực sự muốn khiêu vũ cùng Âu Dương Mộng Duyệt một điệu, vì tối nay anh đã bị cô hớp hồn.


Chương 1122: Mong đợi hôn lễ

Ở phía xa, Quý Thiên Tứ bước ra từ nhà vệ sinh, nhìn thấy một người đàn ông đang cúi đầu nói gì đó với Âu Dương Mộng Duyệt, anh nhíu mày bước nhanh lại.

Khi lại gần anh nghe thấy giọng nói kiên định của Âu Dương Mộng Duyệt: "Thành thật xin lỗi, tối nay ngoài ông xã của tôi ra, tôi sẽ không nhận lời mời của bất cứ ai."

"Ông xã của cô? Người đàn ông vừa mới khiêu vũ cùng cô?" Chàng trai thực sự bất ngờ, cô ấy kết hôn rồi sao?

"Đúng vậy, tôi rất yêu ông xã của tôi." Âu Dương Mộng Duyệt lễ độ trả lời.

Người đàn ông này lập tức mỉm cười thất vọng, quay người bỏ đi, Âu Dương Mộng Duyệt nhạy cảm nhận ra có một đôi mắt đang chăm chú nhìn mình ở phía sau, cô quay đầu lại liền bắt gặp đôi mắt đen nhánh sâu thẳm hút hồn của anh, cô mỉm cười.

Quý Thiên Tứ bước tới bên cạnh ôm cô, người con gái như vậy sao anh có thể không yêu tới tận xương tủy?

Âu Dương Mộng Duyệt dựa vào lòng anh, cô cảm giác rằng anh nhất định đã nghe hết những lời cô nói, nếu không anh sẽ không ôm cô thế này, như thể đang cám ơn cô.

Thực ra anh không phải làm vậy, vì bất luận người ông khác đẹp trai hơn, giàu có hơn tới mời cô, cô cũng không động lòng, vì trong tim cô chỉ nhận định một mình anh.

"Khiêu vũ thêm vài điệu nữa rồi chúng ta ra ngoài đi dạo." Quý Thiên Tứ nói với cô.

"Vâng" Âu Dương Mộng Duyệt gật đầu đồng ý.

Hai người chơi thêm nửa tiếng nữa liền rời khỏi bữa tiệc, Âu Dương Mộng Duyệt mặc bộ đầm xanh đuôi cá, khi đi trong hành lang lộng lẫy rực rỡ, xung quanh cô như được bao trùm bởi hơi thở thần bí của đại dương, như thể thực sự có một nàng công chúa mĩ nhân ngư lạc bước tới nhân gian.

Trái tim Quý Thiên Tứ rung động mãnh liệt, từ đây tới vị trí đậu xe vẫn còn một chặng đường, nơi này không có người, lại còn có mấy cây cột kiểu La Mã.

Âu Dương Mộng Duyệt được anh dắt tay đi, bỗng nhiên cô cảm thấy một sức mạnh dịu dàng kéo cô tới phía sau một cây cột ở bên cạnh, cô còn đang kinh ngạc thì anh đã thân mật áp sát, Âu Dương Mộng Duyệt hơi ngẩng đầu nhìn thì một bờ môi ấm áp đã chạm xuống.

Trái tim Âu Dương Mộng Duyệt đập thình thịch như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, cảm giác này thật kích thích, thật bối rối, nhưng cô không từ chối, vì anh là người cô khao khát, cô cũng vô cùng muốn có anh.

Nụ hôn này khiến hơi thở hai người đều trở nên gấp gáp, Âu Dương Mộng Duyệt mặt đỏ bừng được Quý Thiên Tứ ôm eo bước ra, cô chỉ cảm thấy bước chân mình có phần bồng bềnh, nhưng thế không thể đi đứng vững vàng.

"Sao vậy?" Quý Thiên Tứ bật cười hỏi.

"Anh còn hỏi nữa sao?" Âu Dương Mộng Duyệt hờn dỗi lườm anh, Quý Thiên Tứ bật cười, anh cúi người định bế cô lên đi về phía dừng xe.

Âu Dương Mộng Duyệt ôm lấy cổ anh, yên tâm dựa đầu vào ngực anh.

Hai người không đi dạo ở đâu cả mà chạy thẳng về căn hộ ở trung tâm thành phố của Âu Dương Mộng Duyệt, đêm nay là đêm thuộc về họ.

Sáng sớm.

Âu Dương Mộng Duyệt và Quý Thiên Tứ tới công ty tổ chức lễ cưới một chuyến, công ty tổ chức lễ cưới đã trang hoàng lễ đường lộng lẫy nhất, Âu Dương Mộng Duyệt thích lãng mạn, nên họ dùng hoa tươi và vải voan để trang trí, hơn nữa hoa cưới cùng chọn dùng những màu sắc mà cô lựa chọn.

Trái tim xếp bằng bóng bay vô cùng xinh đẹp, kết hợp với vải voan trắng, không gian tổ chức hôn lễ bên bờ biển, mỗi ngày đều sử dụng một sắc màu khác biệt trang trí, đây là một hôn lễ vô cùng lãng mãn.

Buổi trưa, hai người được gọi tới Âu Dương sơn trang dùng bữa, ăn xong, Âu Dương Bộ Vinh liền gọi Quý Thiên Tứ tới thư phòng của mình, ông có điều muốn nói với anh.

Quý Thiên Tứ bước vào, Âu Dương Bộ Vinh liền giao một bản hợp đồng ra trước mặt anh: "Thiên Tứ, cái này con hãy cầm lấy."

Quý Thiên Tứ nhìn qua hợp đồng, anh biết đây là bản lần trước anh đã kí, anh lắc đầu và đẩy trả lại: "Không, cái này bác hãy giữ lại, con hi vọng bác có thể giao cho luật sư lưu trữ, bảo quản cả đời."

Âu Dương Bộ Vinh rất cảm động nhưng ông vẫn không muốn cầm văn kiện này, ông tin tưởng Quý Thiên Tứ, cho dù không dùng văn kiện này để ràng buộc anh thì tình yêu anh dành cho con gái ông vẫn không đổi.

"Không, con hãy cầm lấy, bảo con kí hợp đồng này đã là bất công với con, giờ con đã trở thành người thân trong nhà, bác không muốn dùng cách này để đối xử với con." Âu Dương Bộ Vinh lên tiếng.

Quý Thiên Tứ mỉm cười: "Con không để bụng đâu, nếu không được thì hãy giao cho Tiểu Duyệt."

"Tiểu Duyệt sẽ không đồng ý đâu." Âu Dương Bộ Vinh nói xong dứt lời liền ngẫm nghĩ nói: "Nếu đã vậy, thì bác đành phải làm như vậy thôi."

Quý Thiên Tứ còn chưa kịp phản ứng gì thì Âu Dương Bộ Vinh đã bước tới máy xén giấy, mở lên và nhét văn kiện vào trong.

"Bác trai..." Quý Thiên Tứ muốn ngăn cản ông.

Nhưng tập văn kiện đã nằm trên máy xén giấy, ngay lập tức bị xén thành vô số sợi nhỏ. Âu Dương Bộ Vinh quay đầu nhìn anh: "Thiên Tứ, mọi việc trước đây đã làm đều là vì muốn ba bác thay đổi suy nghĩ về con, bây giờ ông đã nhận ra con là người đáng tin cậy vì thế những việc này con đừng để bụng."

"Con không để bụng! Con biết ông làm vậy cũng là vì chưa hết oán hận quá khứ, con hi vọng thông qua những việc làm của mình có thể được ông tin tưởng." Quý Thiên Tứ lắc đầu nói.

"Đây cũng là việc bác muốn thấy, ân oán của hai nhà không còn, sẽ không còn gì ngăn cản, năm xưa bác không có phúc phận, bây giờ bác hi vọng con gái mình sẽ có phúc phận đó, tận hưởng tình yêu tự do của nó."

"Bác trai, con nhất định sẽ khiến cho Tiểu Duyệt hạnh phúc!" Quý Thiên Tứ nghiêm túc trả lời ông.

Âu Dương Bộ Vinh bước tới vỗ vai anh: "Bác tin con sẽ làm được."

Hôn lễ vẫn đang được bố trí, Âu Dương Mộng Duyệt và Quý Thiên Tứ tạm thời chuyển vào sống trong căn hộ của cô, dù sao thì ở trang viên có nhiều điều bất tiện, hai người có không gian riêng tư sẽ tuyệt vời hơn.

Có thể ôm nhau bất cứ lúc nào, có thể dựa vào nhau bất cứ lúc nào, có thể làm việc muốn làm bất cứ lúc nào.

Âu Dương Đoàn cũng không có ý kiến gì, bây giờ ông thực sự muốn nghe tin vui, tin về chắt nội của mình.

Có điều Quý Thiên Tứ không muốn để Âu Dương Mộng Duyệt có thai khi này, dù sao vẫn còn phải tổ chức hôn lễ, hôn lễ kết thúc còn có tuần trăng mật, anh không muốn cô quá mệt mỏi.

Âu Dương Mộng Duyệt thì chỉ nói tùy duyên, cô không gượng ép.

Thời gian ngày qua ngày, cách hôn lễ càng lúc càng gần, một tuần sau, Quý An Ninh và Cung Vũ Trạch cũng về tới nơi, họ cùng đợi hôn lễ tới.

Âu Dương Mộng Duyệt sắp hóa thân thành cô dâu xinh đẹp về nhà chồng, Quý An Ninh đích thân làm phù dâu cho cô, lúc này mọi thứ không cần quá chi ly chỉ cần vui vẻ là được.

Âu Dương Mộng Duyệt cũng có bạn bè, có điều từ nhỏ tới lớn cô đều học ở nhà, bạn bè không nhiều, từ nhỏ đã là kiều nữ danh giá, cô học tập rất xuất sắc, gia thế giàu có, khó có bạn bè cùng giới để có thể thổ lộ tâm tình, chỉ cần duy trì tình cảm bạn bè là được.

Lần này cô mời mười mấy bạn học tới tham dự, nhưng phù dâu chỉ có một người là Quý An Ninh.


Chương 1123: Dám làm việc nghĩa

Mùa thu tháng mười một, nước M không khí se lạnh nhưng đối với gia tộc Âu Dương, bầu không khí vô cùng ấm cúng vì hôm nay ở đây sẽ diễn ra hôn lễ trọng đại, khách khứa tới từ khắp các nơi trên thế giới, vô cùng náo nhiệt, vô cùng sôi động.

Vợ chồng Cung Dạ Tiêu cũng tham gia hôn lễ, Cung Vũ Trạch và Quý An Ninh làm phù dâu và phù rể đi bên cạnh cặp đôi Quý Thiên Tứ và Âu Dương Mộng Duyệt, Quý Thiên Tứ khôi ngô tuấn tú trong một bộ comple màu đen, Âu Dương Mộng Duyệt khoác trên người một bộ váy cưới màu trắng, hai người vô cùng ân ái, xứng đôi vừa lừa.

Khoảng tám rưỡi sáng, điện thoại của Cung Vũ Trạch đổ chuông, anh cầm lên nhìn là em gái anh gọi tới.

Chả mấy khi cô em ham chơi này chủ động gọi điện cho anh.

"Alo, Vũ Ninh, có chuyện gì vậy?"

"Anh à, em tới nước M rồi này, em có thể tham gia hôn lễ của anh Thiên Tứ và chị Tiểu Duyệt không?"

"Tới đi, ba mẹ cũng ở đây, có cần anh đi đón em không?"

"Không cần đâu, em tự tới là được."

"Đi đường cẩn thận đấy."

"Yên tâm đi, em đai xanh Taekwondo rất lợi hại đấy, những nguy hiểm bình thường có thể ứng phó được, không nói nữa, em vừa mới xuống máy bay! Gặp anh ở lễ cưới nhé."

"Em có biết địa điểm không vậy?"

"Biết chứ! Ba mẹ gửi địa chỉ cho em rồi." Cung Vũ Ninh nói xong liền ngắt máy.

Cung Vũ Trạch nhíu mày, anh vẫn có phần lo lắng cho nha đầu này, chỉ sợ cô xảy ra chuyện gì, anh không yên tâm liền gọi vệ sĩ ở bên cạnh tới, lấy vị trí định vị của em gái nói với vệ sĩ A Đoàn: "Đi đón em gái của tôi tới đây."

"Vâng!" A Đoàn nhìn vị trí định vị trên ipad sau đó đi đón Cung Vũ Ninh.

Trong sân bay quốc tế, Cung Vũ Ninh xách một vali hành lý nhỏ nhắn bước ra, cô mặc trang phục phong cách thể thao, nhìn giống như một em gái nhà bên, ngoài gương mặt quá sức xinh đẹp ra, toàn thân cô lan tỏa khí chất lãng mạn của thiếu nữ.

Cung Vũ Ninh nhìn khắp lượt sân bay, bỗng nhiên trong tầm nhìn của cô xuất hiện một bóng người quen thuộc, đúng là ngời quen, cậu ấy là một trong những người cô quen biết, Cổ Hạo, là em trai sinh đôi bạn thân nhất của cô Cổ Duyệt.

Cung Vũ Ninh còn tưởng rằng mình nhìn nhầm nhưng không phải, Cổ Hạo đang ở đối diện cô nhưng cậu ta không nhìn thấy cô, trước mặt cậu ta là một người đàn ông cao hơn cậu ta nửa cái đầu. Tư thế đứng của người đàn ông này toát lên cảm giám áp bức, chỉ với bóng lưng thôi cũng thể hiện khí thế mạnh mẽ, chấn áp.

Cung Vũ Ninh lập tức cảnh giác, cái gì? Cổ Hạo bị người ta ức hiếp? Cung Vũ Ninh đang định làm gì đó thì thấy cả cánh tay của Cổ Hạo bị người đàn ông kia kéo mạnh, lôi về hướng góc không người, hành động không hề nương tình.

Cổ Hạo cao một mét tám nhưng trước mặt người đàn ông đó lại yếu ớt tới mức bị anh ta xách đi như xách một con thỏ.

Cung Vũ Ninh phẫn nộ, gã kia lại dám ức hiếp em trai của bạn thân cô, sao cô có thể khoanh tay đứng nhìn.

Có điều Cung Vũ Ninh vẫn rất hiểu thế cuộc, Cổ Hạo là một người đồng tính, cậu ta thích đàn ông, lẽ nào người đàn ông kéo cậu ta đi là bạn trai hiện tại của cậu ta?

Đầu Cung Vũ Ninh bấn loạn, nhất thời không biết phải làm sao! Chạy theo cứu người hay cho rằng đây là việc của hai người nhà họ?

Cung Vũ Ninh vẫn không yên tâm, do gã đàn ông kia kéo Cổ Hạo rất dã man, cô cho rằng anh ta có khuynh hướng bạo lực, không được, cô nhất định phải đi cứu Cổ Hạo, nếu không Cổ Duyệt biết cô thấy chết không cứu sẽ giết cô mất.

Em trai của bạn thân cũng chính là em trai cô, Cung Vũ Ninh cắn môi, nheo mắt, suýt chút nữa thì xắn tay áo PK một trận với người ta.

Cung Vũ Ninh vữa tới vị trí ngã rẽ, đây là nơi yên tĩnh hiếm hoi trong sân bay, đại khái là vì bên cạnh có treo biển sửa chữa vì thế hành khách đều không lại gần nơi này, nên nơi này rất yên tĩnh.

Cung Vũ Ninh lại gần thì nghe thấy Cổ Hạo lớn tiếng nói: "Chia tay? Tại sao tôi phải chia tay? Tôi không chia tay?"

Cung Vũ Ninh tâm trạng lo lắng, quả nhiên là bạn trai của Cổ Hạo? Hơn nữa lại muốn chia tay với Cổ Hạo.

"Hừ, không chia tay cũng phải chia." Giọng người đàn ông thấp, trầm bá đạo, vô cùng lạnh lùng.

"Anh không thể làm vậy, anh không thể ép buộc tôi chia tay, lẽ nào tôi yêu một người lại có lỗi sao?" Cổ Hạo vô cùng giận dữ, cũng vô cùng đáng thương, giọng của một cô vợ nhỏ bị bỏ rơi.

"Hừ, người như cậu cũng chỉ có thể để người khác đùa giỡn thôi, cậu tưởng rằng đó là tình yêu thật sự sao, tốt nhất đừng dây dưa nữa, nếu không tôi sẽ không khách sáo với cậu đâu." Người đàn ông đó nói như thể Cổ Hạo giống như một thứ rác rưởi sau khi bị đùa giỡn thì có thể đạp đi, khiến anh ta căm ghét.

"Anh..." Cổ Hạo quả nhiên tức tới nỗi không nói lên lời.

Đừng nói Cổ Hạo giận dữ, tới Cung Vũ Ninh đứng nghe trộm ở bên cạnh cũng cảm thấy người đàn ông này rất đáng ghét, làm gì có kiểu đùa giỡn người khác xong rồi vứt bỏ như vậy? Người đàn ông này cũng thật vô tình.

Cung Vũ Ninh liền thò nửa đầu ra nhìn vào góc tường, Cổ Hạo đáng thương bị gã đàn ông kia ấn vào tường, sắc mặt tái nhợt, sợ hãi và kinh hoàng, đương nhiên còn có cả giận dữ, điều này khiến cậu ta run lên như một chú cún con.

Gã đàn ông kia vô cùng vô lễ lấy ngón tay chỉ vào cậu ta, tiếp tục dọa nạt: "Đây là lần cuối cùng tôi cảnh cáo cậu, đừng giẫm vào giới hạn của tôi."

"Tôi... tôi có quyền lợi của mình, anh không được làm vậy với tôi." Cổ Hạo cắn răng lên tiếng phản bác.

Gã đàn ông kia lên tiếng mỉa mai: "Quyền lợi? Cậu có quyền lợi gì chứ?"

"Tôi có quyền chọn người để yêu, cho dù tình yêu của tôi có thấp hèn, cũng không tới lượt người như anh xem thường và chà đạp." Cổ Hạo giống như đang bảo vệ tôn nghiêm cuối cùng của mình.

Có điều chỉ nhận lại được sự mỉa mai chế giễu của người đàn ông kia, sau đó anh rút tay lại, nắm thành nắm đấm trước mặt Cổ Hạo, phát ra âm thanh răng rắc, Cổ Hạo lập tức sợ hãi co người vào góc tường như thể khiếp sợ tột độ.

Người đàn ông kia như thể có thể cho cậu ta một đấm, đấm mặt cậu ta vào tường bất cứ lúc nào.

Cổ Hạo không dám phản khác, nhưng Cung Vũ Ninh nấp ở một bên thì không thể tiếp tục nhìn được nữa, cô chống hông bước ra: "Này, anh là ai, sao lại ức hiếp cậu ấy!"

Người đàn ông cao lớn đứng nghiêng người về phía Cung Vũ Ninh, nghe thấy giọng nói không mấy sức uy hiếp ở sau lưng, anh khẽ mỉm cười, sau đó quay người lại, khi anh đứng thẳng người anh còn cao lớn hơn tưởng tượng, cho dù vẫn chưa nhìn rõ dung mạo của anh ta nhưng cũng có thể cảm nhận được khí thế đáng sợ thấp thoáng bao quanh, giống như sa tăng tới từ địa ngục, không thể đắc tội.

Cung Vũ Ninh tròn mắt bước tới, khi nhìn kĩ tướng mạo của anh, chắc do cô đã quá miễn dịch với trai đẹp! Gương mặt hoàn mỹ không góc chết của anh trong mắt cô cũng không có gì đặc biệt cả."


Chương 1124: Gã khốn

Nhưng người đàn ông này dám ức hiếp Cổ Hạo khiến cô vô cùng tức giận.

"Cút!" Làn môi gợi cảm của anh mím lại, nói ra lời nói vô cùng lạnh lùng.

Như thể Cung Vũ Ninh là một người nhiều chuyện và nhiễu chuyện.

Cổ Hạo nhìn thấy cô lập tức giật mình: "Chị Vũ Ninh, sao chị lại ở đây!"

"Tiểu Hạo đừng sợ, chị tới cứu em." Cung Vũ Ninh lập tức chuẩn bị tư thế sẵn sàng giao chiến, tay nắm thành hai nắm đấm chuẩn bị đánh nhau.

Cổ Hạo lập tức tròn mắt kinh ngạc nhìn tư thế của Cung Vũ Ninh, cảm thấy không ổn cho lắm: "Chị Vũ Ninh, chị đừng..."

"Này, thả bạn tôi ra nếu không tôi sẽ cho anh thấy sự lợi hại của bổn tiểu thư." Cung Vũ Ninh quát người đàn ông kia.

Người đàn ông kia nheo mắt lại,khóe miệng nở nụ cười giễu cợt: "Chỉ dựa vào cô?"

"Anh dám coi thường tôi." Cung Vũ Ninh lại càng tức giận, người đàn ông này dựa vào đâu mà coi thường người khác?

Một tiếng hừ lạnh lùng vang lên! Đôi mắt sắc lạnh như hồ nước lạnh khóa chặt vào cô, có điều khi quay người chỉ đấm mạnh một cái lên bức tường bên cạnh Cổ Hạo, bức tường đó lập tức lõm vào.

Nếu như nắm đấm đó đánh lên mặt người chắc chắn nhan sắc sẽ bị hủy hoại!

Cung Vũ Ninh tròn mắt kinh ngạc, môi hồng há hốc, người đàn ông này khỏe tới vậy sao, trời ơi, hình như cô không đối phó nổi.

Cổ Hạo lập tức né tránh cánh tay của anh, gương mặt tuấn tú sợ hãi tái nhợt, mồ hôi lạnh vã ra như tắm, cậu ta thở dốc chạy tới bên Cung Vũ Ninh, đưa tay ra kéo cô: "Chị Vũ Ninh, chúng ta đi mau thôi."

Cung Vũ Ninh bị cậu ta kéo chạy được vài mét rồi mới không hiểu hỏi: "Tại sao phải chạy, tên khốn đó ức hiếp em."

Nói xong cô lại ngoảnh đầu lại, tên khốn kia vừa bước ra từ góc tường, bộ comple đắt tiền trên người càng tôn anh ta lên như một hoàng tử cao quý.

Gương mặt người đàn ông ấy, lông mày sắc như kiếm, mắt sắc như cạnh băng, đôi môi gợi cảm mím chặt thành một đường thẳng, toàn thân ẩn chứa bá khí không cho phép xâm phạm, dáng người cao lớn, tạo ra áp lực vô hình đối với người xung quanh.

"Mau... chạy mau!" Cổ Hạo sợ hãi tới mức vội vàng tháo chạy.

Cung Vũ Ninh cũng rất kinh ngạc, Cổ Hạo không phai bạn trai của anh ta sao? Tại sao nhìn thấy anh ta lại sợ tới vậy?

"Tại sao lại phải chạy? Rõ ràng là anh ta không đúng." Nói xong Cung Vũ Ninh lại vùng vẫy, Cổ Hạo không kéo được cô, Cung Vũ Ninh đứng tại chỗ, đôi mắt giận dữ nhìn người đàn ông đang bước tới: "Này, mau xin lỗi bạn tôi."

"Chị Vũ Ninh..." Cổ Hạo bên cạnh sắp phát khóc, cậu thực sự không muốn đắc tội với người đàn ông này.

Đôi mắt đen nhánh của người đàn ông kia khẽ nheo lại, khóe miệng cười nhạt, nhìn cô gái đang chắn đường.

"Này, xin lỗi đi chứ!" Cung Vũ Ninh thấy anh ta không thèm để tâm ngược lại còn đi về phía cô, dáng người cao lớn một bước đi lại lấn sát gần cô như muốn áp đảo.

Cung Vũ Ninh chỉ biết nhìn lồng ngực của anh ta tì sát lại, cô tròn mắt tức giận giơ tay đẩy anh ta ra, anh ta liền lấy tay túm lấy cổ áo sau gáy của cô, Cung Vũ Ninh bị anh ta nhấc bổng lên đặt sang một bên như một đứa trẻ, sau đó thản nhiên bước qua.

"Này, tên khốn..." Cung Vũ Ninh cắn môi chửi một câu.

Người đàn ông hừ một tiếng, đi được mấy bước lại quay đầu lại nhìn gương mặt xinh đẹp tuyệt trần của Cung Vũ Ninh, chế nhạo: "Muốn ra mặt giúp người khác mà cũng không biết tự lượng sức."

"Anh không được ức hiếp chị ấy." Cổ Hạo bước lên chắn trước mặt Cung Vũ Ninh, sợ cô sẽ bị ức hiếp.

Người đàn ông cảm thấy vô vị liền nhướng mày bỏ đi, Cung Vũ Ninh giơ nắm đấm hướng về sau lưng anh ta, người đàn ông này thật quá đáng.

Ánh mắt Cổ Hạo nhìn theo anh ta, đợi anh ta đi khuất rồi cậu mới thở phào, Cung Vũ Ninh lập tức quan tâm hỏi: "Tiểu Hạo, em không sao chứ?"

"Em không sao!" Cô Hạo thở dài, sau đó như nghĩ ra điều gì liền nài nỉ: "Chị Vũ Ninh, chị tuyệt đối không được nói chuyện hôm nay cho chị em biết đấy, nếu không chị ấy sẽ chửi em chết."

"Được rồi, chị không nói, có điều lần sau nhìn người nhìn chuẩn một chút, người như tên khốn đó thì đừng quan tâm." Cung Vũ Ninh bất bình thay cho cậu ta.

Cổ Hạo nghe không hiểu lắm nhưng vẫn gật đầu, nghe lời nói: "Vâng, sau này nhìn thấy anh ta em sẽ tránh đường."

Ở nơi Cung Vũ Ninh và Cổ Hạo không nhìn thấy, bước chân người đàn ông kia đi tới một góc, ở đó có sáu người đàn ông mặc comple lịch sự đang đứng đợi sẵn, vừa nhìn thấy anh ta liền cung kính gọi: "Đại thiếu gia."

Người đàn ông ừ một tiếng, được đám người kia hộ tống rời đi.

Cung Vũ Ninh và Cổ Hạo rời khỏi sân bay, lần này Cổ Hạo cũng không có nơi nào để đi nên quyết định cùng Cung Vũ Ninh đi ăn trực tiệc cưới.

Trên xe, mấy lần Cung Vũ Ninh định hỏi cậu ta nhưng lại thôi, mặc dù cô không kì thị tình yêu đồng giới, ngược lại trong lòng cô còn chúc phúc cho họ, vì tình yêu cao hơn tất cả, chỉ cần đó là tình yêu đẹp thì đều không nên bị phụ lòng.

Cung Vũ Ninh không hề phát hiện ra phía sau taxi của họ có một chiếc xe hơi màu đen đang bám đuôi, đó chính là xe của vệ sĩ A Đoàn, anh ta lái xe sau xe cô để bảo vệ.

Cổ Hạo khá trầm tư, không biết đang nghĩ gì, nửa mặt tuấn tú khiến cậu ta nhiều lúc còn đẹp hơn con gái, trên tai có đeo một chiếc khuyên kim cương, rất cá tính.

Cung Vũ Ninh nghĩ tới việc trước đây khi Cổ Duyệt biết cậu em trai mình thích đàn ông, cô tức muốn phát điên, nhưng đã qua mấy năm cũng không thể khiến cậu ta chuyển đổi trở lại, nên cả nhà họ đều chấp nhận như vậy.

Cổ Hạo thực ra là một anh chàng rất ngoan ngoãn, cậu ta rất cảm tính, khát khao một tình yêu đẹp, đương nhiên cũng chính vì tướng mạo của cậu ta nên cũng có không ít đàn ông theo đuổi.

Không thể không nói, ánh mắt nhìn người của Cổ Hạo quá kém, người đàn ông ban nãy rõ ràng là ác ma.

Cung Vũ Ninh cho rằng cậu ta nên tránh xa người đàn ông đó ra, nghiêm túc tìm một người đàn ông yêu thương cậu ta thì hơn.

Cung Vũ Ninh nghĩ tới chuyện tình cảm của mình, một màu trắng xóa, bất giác cạn lời, bây giờ cô sao có thể làm chuyện gia tình yêu được chứ.

Sắp tới hiện trường hôn lễ, tâm trạng rầu rĩ của Cổ Hạo lập tức phấn chấn lên ít nhiều, Cung Vũ Ninh dắt tay cậu ta nói: "Đợi lát nữa chị gọi cuộc điện thoại bảo anh chị ra đón chúng ta, chị không có thiệp m�

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK