Tiết tấu của mùa hè đã bắt đầu, tới các con phố cũng trở lên rực rỡ.
Ánh sáng bên ngoài cửa sổ vô cùng chói mắt, trước cửa sổ, Cung Muội Muội đỡ hai má, ngắm nhìn cảnh đẹp mặt trời chiếu trong vườn hoa, cô thực sự rất muốn mặc những bộ đồ mát mẻ, khoác tay người đàn ông sau lưng, tự do tự tại đi dạo phố, cảm nhận sự tuyệt vời của ngày hè.
Cô chớp mắt, hàng lông mi dài chập chờn, nếu như ngoài cửa sổ có người chụp hình, đây tuyệt đối sẽ là một hình ảnh vừa ấm áp lại hút hồn.
"Mùa hè tới rồi, hay là anh cũng mở mắt ra ngắm nhìn đi?" Cung Muội Muội quay người lại, đưa tay ôm lấy eo anh một cách thân mật, cô khẽ vùi mặt mình vào ngực anh: "Lương Thành, anh mau tỉnh lại ở bên em được không? Em muốn nói chuyện với anh."
Cung Muội Muội nói xong liền đưa tay mô tả đường nét ngũ quan của anh, cho dù nhìn thế nào đi nữa cũng không biết chán, bàn tay nhỏ bé của cô nắm lấy tay anh, đặt xuống ngực anh, mười ngón đan xen.
Sau đó cô lại có phần tinh nghịch, khẽ đan chéo ngón của mình lên tay anh, nói với anh: "Dạ Lương Thành, anh có thể nắm tay em không?"
Cung Muội Muội nói xong liền nghiêng đầu nhìn bàn tay mình, trái ngược hoàn toàn với tay anh, tay cô nhỏ bé, tay anh rộng dầy, khi nắm tay nhau tạo lên vẻ đẹp khác biệt.
Khi Cung Muội Muội nắm tay anh bỗng nhiên cô thấy tay của Dạ Lương Thành khẽ động đậy cô lập tức mở tròn mắt, tưởng rằng đó là ảo giác.
Cô nín thở, nhìn tay Dạ Lương Thành không hề chớp mắt, lúc này cô thấy ngón tay vốn đang cong của Dạ Lương Thành lại động đậy.
"Trời ơi, Lương Thành, anh cử động rồi, anh cử động rồi." Cung Muội Muội mừng rỡ, nước mắt tuôn trào, cô nắm lấy tay anh hôn một cái, sau đó cầm lấy điện thoại ở bên cạnh gọi cho bác sĩ điều trị.
Đầu dây bên kia lập tức nghe máy, cô vui mừng báo cáo: "Bác sĩ Vương, tay của Lương Thành cử động rồi, vừa rồi liên tục cử động hai lần."
"Thật vậy sao? Tốt quá rồi, tôi sẽ tới ngay lập tức."
Nửa tiếng sau, bác sĩ Vương dẫn theo trợ lý của mình tới, lúc này Cung Muội Muội vừa nói chuyện với Dạ Lương Thành, vừa nắm lấy tay anh, quả nhiên bàn tay của Dạ Lương Thành khẽ run run, ngón tay làm động tác cong lại.
"Tốt quá rồi, cuối cùng anh ấy cũng có tri giác rồi, bây giờ chắc anh ấy đang bị nhốt ở nơi nào đó không ra được, thực ra anh ấy rất muốn tìm được cửa ra, chỉ có điều nhất thời chưa tìm được." Bác sĩ Vương thở dài.
"Vậy phải làm sao? Có cách nào kích thích để anh ấy tỉnh lại không?" Cung Muội Muội lo lắng hỏi.
"Điều này rất khó nói, chúng tôi cũng không có cách nào giúp anh ấy cả, theo như tình hình hiện tại, rất có khả năng anh ấy sẽ tự tỉnh lại. Nếu như chúng ta liều lĩnh can thiệp khiến anh ấy tỉnh lại có thể sẽ càng bất lợi."
Cung Muội Muội cắn môi nhìn Dạ Lương Thành, buồn bã nói: "Chỉ có thể dựa vào bản thân anh ấy thôi sao? Chúng ta không thể giúp gì sao?"
"Cung tiểu thư, hàng ngày cô nói chuyện với anh ấy, có tiếp xúc cơ thể cũng là đã giúp anh ấy rồi, cô đang chỉ dẫn anh ấy, có lẽ mỗi lời cô nói, mỗi âm thanh, mỗi lần tiếp xúc đều sẽ chỉ đường cho anh ấy giúp anh ấy tỉnh lại.
"Vâng, tôi sẽ không từ bỏ, tôi sẽ luôn ở bên anh ấy, nói chuyện với anh ấy." Cung Muội Muội kiên định nói.
Bác sĩ Vương thở dài: "Cô cũng thật lạc quan, tôi đã gặp rất nhiều bệnh nhân thế này rồi, cô là người suy nghĩ thấu đáo nhất đấy."
"Vì tôi tin rằng anh ấy nhất định sẽ tỉnh lại." Cung Muội Muội nhìn Dạ Lương Thành, cô tin là như vậy.
"Được rồi, tôi sẽ để trợ lí của tôi lại giúp anh ấy mát xa, nếu cô mệt có thể đi nghỉ một lát."
"Tôi không mệt, tôi có thể chăm sóc anh ấy, hàng ngày tôi cũng đều không mệt." Cung Muội Muội mỉm cười.
Tiễn bác sĩ đi khỏi, Cung Muội Muội nhìn nam trợ lí trẻ tuổi, mỉm cười nói: "Tiểu Việt, vất vả cho anh rồi."
"Không vất vả, tôi thực sự cảm động, cũng hi vọng bạn trai cô sớm ngày tỉnh lại." Tiểu Việt vừa mát xa cho Dạ Lương Thành, vừa nói chuyện với Cung Muội Muội, sau khi mát xa xong, anh nói với Cung Muội Muội: "Nhà tôi có chút việc bận, có lẽ sẽ phải về nhà một chuyến, khi đó sẽ có một người mới tới thay tôi."
"Cũng là nam trợ lý sao?"
"Đúng vậy, chỉ có thể là nam thôi, nếu không lực không đủ, hiệu quả sẽ không tốt."
"Vâng!" Cung Muội Muội gật đầu, bây giờ cô chỉ hi vọng Dạ Lương Thành được chăm sóc tốt nhất.
Một lát sau, cô nhận được điện thoại của nhà họ Dạ, người nhà họ Dạ sắp tới, cô cũng báo tin tốt lành cho họ, họ cảm thấy rất vui liền từ nhà tới đây.
Trong dinh thự, cậu nhóc được đưa tới lớp, Cung Dạ Tiêu tới công ty, Trình Ly Nguyệt liền lái xe đi, cô đi qua hướng nhà họ Tịch, bây giờ cô cần ở bên mẹ, bù lại những tháng ngày đã qua.
Mặc dù cô biết không thể bù đắp được nhưng mẹ đã lớn tuổi, cô sẽ cố gắng ở bên bà nhiều hơn.
Người giúp việc vô cùng vui mừng khi thấy cô, cô vừa bước vào cửa liền nhiệt tình gọi: "Tiểu thư, cô tới rồi sao!"
Trình Ly Nguyệt cảm thấy cô đã trở thành một phần của nhà họ Tịch, cô mỉm cười: "Mẹ tôi có nhà không?"
"Có! Tịch phu nhân đang định đi thăm cô! Không ngờ cô lại tới rồi, tốt quá!"
"Mẹ tôi không được khỏe, sau này tôi sẽ thường xuyên tới thăm bà." Trình Ly Nguyệt nói xong liền tò mò hỏi một câu: "Anh tôi có nhà không?"
"Tịch thiếu gia không có nhà, anh ấy có việc sáng sớm đã đi rồi."
"Vâng." Trình Ly Nguyệt bước vào đại sảnh, Tịch phu nhân nghe thấy tiếng cô liền mỉm cười bước ra: "Ly Nguyệt, con tới rồi à, mẹ đang mong con tới."
"Mẹ ạ!" Trình Ly Nguyệt giơ tay nắm lấy tay bà, ánh mắt dịu dàng và kính yêu.
"Lão phu nhân sáng nay còn nói, muốn đi dạo, lâu rồi chưa ra ngoài dạo phố, hay là tiểu thư cùng lão phu nhân đi dạo cho khuây khỏa đi?" Người giúp việc kiến nghị.
"Được thôi! Tôi cũng định như vậy" Trình Ly Nguyệt khoác tay mẹ, "Mẹ, chúng ta cùng đi dạo phố sắm một ít quần áo có được không?"
"Được thôi, nghe theo con, đi cho khuây khỏa cũng được."
"Bây giờ tôi sẽ gọi điện cho thiếu gia để anh ấy sắp xếp xe."
Tịch phu nhân nắm lấy tay Trình Ly Nguyệt ngồi xuống sofa, dưới ánh đèn sáng trưng, bà nhìn ngắm cô thật kĩ: "Ừ, mọi người đều nói con giống mẹ hồi trẻ, giờ nhìn kĩ thấy giống thật."
"Con cũng nghe người khác nói khi mẹ còn trẻ là một đại mĩ nhân."
"Ồ! Con nghe ai nói vậy?"
"Con nghe một người bạn cũ của ba nói, dì từng gặp mẹ mấy lần."
"Đáng tiếc mẹ đã không còn nhớ cô ấy nữa rồi." Tịch phu nhân nuối tiếc nói, bây giờ bà chỉ có thể nhớ được người thân và người giúp việc ở xung quanh thôi.