Quý An Ninh xuống tầng thì thấy Quý Thiên Tứ đang xem báo chờ cô: “Anh trai, tối hôm qua em đã xem xong tài liệu rồi, lát nữa trên đường đi em sẽ báo cáo lại với anh nhé!"
"Được!" Quý Thiên Tứ gật đầu: “Chúng ta ra ngoài ăn sáng thôi."
"Vâng!"
Trên đường đi, Quý An Ninh báo cáo công việc với Quý Thiên Tứ, anh yên lặng nghe hết mới phê bình mấy chỗ còn thiếu sót, Quý An Ninh cố gắng nhớ kỹ, cô rất thích nghe kiến nghị và đánh giá của anh trai trong vấn đề này.
Ăn sáng xong, cả hai đi tới công ty. Quý An Ninh có một vài công việc cần phải hoàn thành. Trong lúc đó Cung Vũ Trạch gọi điện thoại qua nói cho cô biết anh phải họp, hẹn buổi trưa hai người sẽ cùng nhau ăn cơm.
Quý An Ninh muốn nhanh chóng xử lý xong mọi chuyện cần làm nên cũng đồng ý buổi trưa gặp.
Trong văn phòng của Quý Thiên Tứ, điện thoại nội bộ chợt đổ chuông, anh cầm lên nghe: “Alo."
"Quý tiên sinh, tôi là Âu Dương Mộng Duyệt, tôi muốn gặp anh." Trong điện thoại truyền đến giọng nói của Âu Dương Mộng Duyệt.
Quý Thiên Tứ nhíu mày rồi từ chối: “Thật ngại quá, bây giờ tôi rất bận nên không có thời gian gặp cô được."
"Quý tiên sinh, nếu như anh không gặp tôi thì tôi sẽ tới gặp chị tôi! Dù sao tôi cũng sẽ không từ bỏ ý định đâu." Trong giọng nói của Âu Dương Mộng Duyệt rõ ràng có phần đe dọa.
Quý Thiên Tứ tức giận nói: “Rốt cuộc cô muốn thế nào hả?"
"Chúng ta gặp mặt, nói chuyện một lát đã! Hai rưỡi chiều, tôi sẽ chờ anh ở quán cà phê bên cạnh công ty anh, hi vọng Quý tiên sinh không nên lỡ hẹn." Âu Dương Mộng Duyệt nói xong thì đã cúp máy trước.
Trên gương mặt ôn hòa của Quý Thiên Tứ lộ ra sự tức giận hiếm thấy, thiên kim của nhà Âu Dương này đúng là lớn mật, lại dám uy hiếp bắt anh tới gặp mặt như vậy.
Nhưng cho dù có gặp mặt cũng sẽ không thể làm anh thay đổi quyết định được, trong chuyện này không có gì để thương lượng cả.
Mười một rưỡi, Quý An Ninh cùng Cung Vũ Trạch ra ngoài ăn cơm. Quý Thiên Tứ lại ăn cơm cùng với mấy Phó tổng trong công ty ở nhà hàng gần đó, bọn họ nói về một vài chuyện trong công ty, không để ý đã đến hai rưỡi.
Ở trong một đám đàn ông mặc comple đi giày da, dáng vẻ đẹp trai trẻ tuổi của Quý Thiên Tứ lại đặc biệt bắt mắt, mà anh lại còn là ông chủ của những người này nên trong cử chỉ cũng lộ ra phong thái của người lãnh đạo.
"Mọi người đi lên trước đi! Tôi còn có chuyện cần phải giải quyết." Quý Thiên Tứ vừa nói, vừa cúi đầu nhìn đồng hồ đeo tay, kim đồng hồ đã chỉ vào hai giờ hai mươi lăm phút.
Đám người kia chào anh rồi rời đi, bên cạnh có mấy cô nhân viên của tập đoàn Quý thị bất ngờ gặp được ông chủ lớn của mình, bọn họ đều đỏ mặt đi tới bên cạnh anh mà đánh bạo chào hỏi.
"Quý tổng, chào ngài."
Quý Thiên Tứ khẽ gật đầu rồi đi lướt qua bên cạnh các cô, dáng người anh cao lớn cùng cử chỉ tao nhã, tính cách lại ôn hòa, tuyệt đối là người yêu hoàn hảo nhất trong lòng các cô gái.
Mấy cô nhân viên ôm nhau, kích động nhảy loạn, tất cả đều như đang tự hỏi, liệu ánh mắt của Quý Thiên Tứ vừa rồi có phải nhìn mình hay không?
"Hình như Quý tổng vừa mới nhìn mình."
"Cô suy nghĩ nhiều rồi, anh ấy là nhìn tôi mới đúng chứ? Tôi đứng ở ngay phía trước mặt anh ấy, người anh ấy nhìn là tôi."
"Rõ ràng là tôi mà."
"Được rồi, các cô đừng tranh cãi nữa, ngài ấy chẳng qua chỉ liếc nhìn các cô thì các cô tưởng rằng ngài ấy coi trọng các cô sao?"
Ba cô nhân viên lập tức cảm thấy mất mát, các cô làm gì có may mắn được Quý tổng coi trọng chứ! Không biết phải là người phụ nữ xinh đẹp tới mức nào mới có thể xứng đáng được với người đàn ông như anh ấy!
Bên cạnh công ty của Quý Thiên Tứ chỉ có một quán cà phê được trang trí theo phong cách xa hoa. Quý Thiên Tứ đứng chờ thang máy, bên cạnh có mấy người đẹp đang quan sát anh, bọn họ chỉ hận không thể lập tức tiến lên làm quen.
Chỉ tiếc rằng Quý Thiên Tứ ôn hòa nhưng lại có khí chất khiến phụ nữ không dám tùy tiện đến gần.
Thang máy một đường đi đến tầng tám của quán cà phê, lúc này vừa đúng hai rưỡi.
Quý Thiên Tứ đi tới. Lúc này, trong quán cà phê đã vắng khách, bởi vì xung quanh đều là nhân viên văn phòng, đến giờ làm việc nên bọn họ đều rời đi.
Quý Thiên Tứ mới vừa vào lại nhìn quanh, anh nhìn thấy ở một vị trí gần cửa sổ trong góc có một người đang đưa mắt tìm người, ánh mắt của hai người gặp nhau. Bởi vì Âu Dương Mộng Duyệt mới tới đây nên cô không có thời gian điều tra xem Quý Thiên Tứ trông thế nào.
Hơn nữa mục đích cô tới đây lần này chỉ là tiến vào tập đoàn Quý thị để tìm hiểu về quá khứ của cha nên chuẩn bị không được đầy đủ.
Nhưng qua hai lần nói chuyện qua điện thoại, nghe giọng nói của Quý Thiên Tứ, lúc này cô không chắc người đàn ông trẻ tuổi anh tuấn này có phải là Quý Thiên Tứ hay không. Hơn nữa Quý Thiên Tứ có khả năng chống đỡ cả tập đoàn Quý thị khiến tuổi tác của anh lại trở thành một câu đố.
Nhưng Quý Thiên Tứ vừa nhìn qua đã nhận ra cô, bởi vì về khí chất và ngoại hình thì Âu Dương Mộng Duyệt và Quý An Ninh thật sự có vài phần giống nhau.
Âu Dương Mộng Duyệt nhìn thấy anh thâm trầm đi về phía mình thì mới xác định được anh chính là anh trai của chị! Cô giật mình ngạc, cố gắng tập trung tinh thần, mỉm cười nói: “Chào anh, Quý tiên sinh, tôi là Âu Dương Mộng Duyệt."
Cô giơ tay ra muốn bắt tay anh, nhưng Quý Thiên Tứ lại lạnh lùng không có ý muốn bắt tay cô.
Âu Dương Mộng Duyệt ngượng ngùng thu tay lại, ngồi vào chỗ của mình, cô ngẩng đầu nhìn thấy ánh mắt Quý Thiên Tứ thâm thúy lại sắc bén đang nhìn chằm chằm vào cô, không hiểu sao cô thấy căng thẳng cùng chút khẩn trương và sợ hãi.
Trên thực tế cô nhỏ hơn Quý Thiên Tứ bảy tuổi! Chênh lệch tuổi tác như vậy thật sự rất lớn.
Nhưng Âu Dương Mộng Duyệt lại thận trọng và trưởng thành hơn so với lứa tuổi của cô.
"Chào anh, Quý tiên sinh, tôi tự giới thiệu trước, tôi. . ."
Quý Thiên Tứ cúi đầu, thản nhiên nhìn qua đồng hồ nói: “Tôi cho cô năm phút, cô muốn nói gì thì nói nhanh đi, tôi đang bận." Nghe anh nói vậy, trên mặt Âu Dương Mộng Duyệt có phần sốt ruột, cô hít một hơi thật sâu nói: “Anh là do ông cụ Quý nuôi lớn nên anh chắc chắn cũng biết ân oán của hai nhà chúng ta, tôi cảm thấy ân oán đời trước thì không nên truyền lại đời sau, cho nên tôi muốn làm quen với chị tôi để cho ân oán giữa của hai nhà chúng ta sẽ kết thúc ở thế hệ chúng ta."
Quý Thiên Tứ cười khẽ nói: “Ân oán giữa hai nhà chúng ta đã sớm được tính toán rõ ràng rồi, luôn luôn nên nước giếng không phạm nước sông. Quý tiểu thư cô làm như thế này sẽ chỉ gây thêm một đợt tranh chấp mới mà thôi, hoàn toàn không có ý nghĩa gì cả."
"Sao có thể như vậy được? Tôi và chị của tôi có thể quen biết nhau mà!" Âu Dương Mộng Duyệt nói rất chắc chắn..
"Tôi cảnh cáo cô không nên đến làm phiền tới cuộc sống của cô ấy, bây giờ cô ấy rất hạnh phúc, tôi không hy vọng cô ấy bi thương khi biết về chuyện ba cô bỏ mẹ của cô ấy, cưới người khác." Quý Thiên Tứ nhìn cô với ý cảnh cáo.
Âu Dương Mộng Duyệt ngạc nhiên nhìn anh: “Nhưng nếu như chị ấy biết được nỗi khổ của ba tôi năm đó thì chị ấy sẽ tha thứ cho ba thôi."
"Âu Dương tiểu thư, tôi khuyên cô đừng làm như thế, bởi vì ông cụ Quý đã qua đời không đồng ý để cháu gái của ông nhận cha cô." Quý Thiên Tứ vẫn duy trì lập trường của mình.