Mục lục
Truyện không tên số 14
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

19579

Trên một hòn đảo xinh đẹp, một đôi tình nhân đang chọn cảnh chụp ảnh cưới. Cô dâu tương lai xinh đẹp khoác trên mình một chiếc váy cưới cao cấp đứng dưới ánh hoàng hôn. Tà váy cưới của cô buông rủ trên mặt đất, cô vòng tay qua cổ người đàn ông cao lớn, hơi ngẩng mặt lên, ngũ quan tinh xảo hoàn mỹ của cô như ẩn như hiện sau tấm khăn voan trong suốt.

Sau khi chụp được một tập ảnh hoàn hảo, nhiếp ảnh gia bạo gan lên tiếng: “Mời Cung tiên sinh hôn Trình tiểu thư, chúng ta sẽ chụp cảnh hôn.”

Nhân viên bước lên chùm khăn voan của Trình Ly Nguyệt lên đầu Cung Dạ Tiêu. Hai khuôn mặt bên trong tấm khăn voan mỏng manh, lộ ra một vẻ đẹp mơ màng. Cung Dạ Tiêu hơi nghiêng mặt, đôi môi mỏng tự nhiên chạm vào đôi môi căng mọng của Trình Ly Nguyệt. Nhiếp ảnh gia lập tức chụp lại khoảnh khắc này, liên tiếp mấy tiếng “tách tách” vang lên. Nhiếp ảnh gia tưởng rằng Cung tiên sinh đã hôn xong, nhưng nào biết Cung tiên sinh vẫn chưa hôn xong. Thế là nhiếp ảnh gia có gần hai phút để chụp lại cảnh hôn này, hắn ta cũng không lãng phí thời gian, lập tức chụp hình ở mọi góc độ.

Lúc này, mấy nhân viên ở cạnh đó đều cảm thấy rõ ràng Cung tiên sinh mượn cơ hội này để hôn cô dâu tương lai của hắn đây mà!

Khuôn mặt xinh đẹp của Trình Ly Nguyệt đỏ bừng, trước mặt bao nhiêu người như vậy, người đàn ông này lại không biết xấu hổ mà hôn cô lâu như thế. Sau khi hôn xong, hắn còn hùng hồn nói là luyện tập trước, vì hắn còn phải hôn cô trước mặt quan khách trong ngày kết hôn.

Trình Ly Nguyệt hoàn toàn câm nín. Chùm ảnh chụp vào buổi hoàng hôn tươi đẹp đã xong. Tiếp theo sẽ là chùm ảnh có độ khó khá cao trên du thuyền, ngày mai bọn họ sẽ di chuyển ra mặt biển yên ả để chụp.

Trình Ly Nguyệt đã mệt mỏi sau một ngày chụp ảnh. Cô nhớ đến hai bảo bối của cô, liền vội vàng thay sang quần áo thường ngày rồi lập tức chạy bộ về khách sạn. Cô ôm lấy con gái đang chạy về phía cô, hôn vài cái lên khuôn mặt nhỏ bé của nó, nhóc con ôm cổ cô, lúng búng gọi: “Mami... mami...”

Khi nhìn thấy người đàn ông đi vào từ phía sau, nó lập tức vẫy vẫy hai cánh tay ngắn bụ bẫm: “Daddy, daddy...”

Cung Dạ Tiêu đón lấy con gái. Hắn vẫn khoác trên mình chiếc áo vest màu trắng lúc chụp ảnh cưới, mái tóc đen tuyền được chải ngược ra phía sau rất gợi cảm, cả người hắn toát ra khí chất ngang tàng quyến rũ.

“Chụp ảnh thuận lợi chứ?” Hạ Hầu Lâm cười hỏi.

“Rất thuận lợi, ngày mai phải ra biển chụp một tập ảnh nữa ạ.” Trình Ly Nguyệt nói với bà.

“Các con cứ yên tâm mà chụp! Hai đứa bé cứ giao cho ba mẹ!”

“Mẹ à, hôm sau chúng con quyết định chụp một chùm ảnh cả gia đình.”

“Ừm! Cũng được.” Hạ Hầu Lâm mỉm cười, nhìn Trình Ly Nguyệt được điểm trang xinh đẹp, ánh mắt bà lộ ra sự quý mến. Có được người con dâu như này thì bà còn gì để lo lắng đây?

Lúc này, ánh mặt trời bên ngoài cửa sổ vẫn chưa tắt, là thời điểm thú vị nhất trên bãi biển. Lúc này, có thể nhặt được rất nhiều vỏ sò xinh xắn trên bãi cát, còn có những thứ có hình dáng kỳ lạ, giống như đi đào kho báu vậy. Cung Vũ Trạch xách một chiếc xô nhỏ, chạy trên bờ cát mềm mại , khuôn miệng nhỏ nhắn hào hứng tươi cười. Cung Muội Muội và Trình Ly Nguyệt bế con gái cùng chơi đùa với sóng biển, khiến hai nhóc con cười khanh khách, tiếng trẻ con đáng yêu vang khắp bãi biển.

Gần đó, mấy vệ sĩ đang đứng bảo vệ cho Cung Dạ Tiêu và ba hắn ngồi dưới đình nghỉ mát, hai người cùng bàn luận một số chuyện của công ty. Hạ Hầu Lâm cùng cháu trai đi nhặt vỏ sò. Có lúc, người lớn nghiêm túc cùng trẻ con làm những việc nó thích, sẽ khiến bạn nhỏ càng có cảm giác thành tựu hơn.

Dưới đình nghỉ mát, Cung Thánh Dương có chút lo lắng mà nhìn con trai: “Dạo này hai chú của con có động tĩnh gì không?”

“Cả hai đều rất an phận.” Cung Dạ Tiêu nheo mắt đáp một tiếng.

“Con cũng đừng lơ là, vì chuyện lợi ích không biết con người có thể làm ra chuyện gì đâu.” Cung Thánh Dương có chút lo âu, quá nhiều chuyện đã xảy ra khiến ông cảm thấy kinh hãi. Năm đó, em trai Cung Nghiêm vì muốn chiếm đoạt vị trí đứng đầu nhà họ Cung, nên đã thuê hai sát thủ nhà họ Hoắc đuổi giết hai vợ chồng bọn họ. Cuối cùng, ông phải rút lui khỏi vị trí người thừa kế, mới khiến cậu em trai này buông bỏ sự đề phòng. Nếu năm đó bọn họ sơ suất một chút nữa thôi thì không chừng đã sớm không còn sống trên cõi đời này nữa rồi.

Mà chuyện tranh giành của hai anh em lúc ba bệnh nặng càng khiến người lạnh lòng hơn. Một tập đoàn khổng lồ sắp bị chia thành hai nửa, đồng nghĩa với việc cả cơ nghiệp lớn mạnh sẽ sụp đổ trong nháy mắt.

Sở dĩ tập đoàn Cung Thị có thể trở nên hùng mạnh, là do ông không ngừng giữ vững mọi tài sản. Nếu cứ cứng rắn chia tách thì tập đoàn sẽ chỉ đi đến con đường bị phá hủy.

Vì vậy, cuối cùng ba ông đã lựa chọn đặt cả đại nghiệp nhà họ Cung lên vai một người con trai. Chính là hy vọng, về sau sẽ không còn xảy ra chuyện anh em tàn sát lẫn nhau nữa.

Tuổi tác ngày càng cao, Cung Thánh Dương càng cảm thấy mệt mỏi. Chỉ hy vọng cảnh con cháu sum vầy yên bình này có thể dài lâu, không còn xảy ra biến cố nào nữa.

“Con biết rồi, con sẽ chú ý.” Cung Dạ Tiêu gật đầu. Hắn vẫn luôn đề cao cảnh giác với chuyện này. Vì em họ Cung Thừa Vĩ của hắn đã thế chấp toàn bộ tài sản trong nhà, nên bây giờ đang bị Cung Nghiêm quản thúc nghiêm khắc. Hắn ta đang tiến hành mua một công ty nhỏ, cũng đã từng gọi điện yêu cầu Cung Dạ Tiêu tạo điều kiện cho công ty hắn nhiều lần. Còn chú ba thì cầm một tỷ rồi đưa cả nhà ra nước ngoài, hiện tại đang làm nghề đầu tư.

Dưới ánh hoàng hôn, ánh mắt của Cung Dạ Tiêu và Cung Thánh Dương đều nhìn khung cảnh vui vẻ của người thân trên bãi biển. Hai ba con nhìn nhau mỉm cười, gạt bỏ mọi phiền não ra khỏi tâm trí. Lúc này, bọn họ chỉ muốn tận hưởng bầu không khí hạnh phúc của gia đình.

Trong bệnh viện hoàng gia ở thành phố A, Tịch phu nhân đang làm kiểm tra định kỳ. Từ lúc dùng thuốc được nghiên cứu ra, bà hiếm khi về nhà mà luôn ở trong bệnh viện. Bà vẫn luôn giấu Trình Ly Nguyệt chuyện này. Hôm nay, bà đã dùng thuốc được nửa tháng, còn khối u trong đầu bà đã có xu hướng teo nhỏ lại. Mọi chuyện đều đang phát triển theo chiều hướng tốt đẹp. Bác sĩ rất tự tin, Tịch phu nhân cũng vô cùng tin tưởng bọn họ mà nỗ lực phối hợp làm kiểm tra, để xem hiệu quả điều trị giai đoạn sau.

Sắp phải tham dự lễ kết hôn của con gái, Tịch phu nhân vừa mong đợi vừa xúc động, bà đang chờ đợi giây phút con gái đi lấy chồng.

Tịch Phong Hàn có thời gian liền ghé vào thăm bà. Chiến Tây Dương cũng ở trong bệnh viện để có thể thường xuyên chăm sóc bà.

Trong biệt thự của Lam Ca, lại một buổi tối nữa sắp đến. Hôm nay có bác sĩ đến thay thuốc cho vết thương trên trán của Lam Ca, vết thương hồi phục khá nhanh. Còn tên đánh người Triển Minh Dương đã bị bắt vì chơi gái, bị phán ba năm tù giam.

Lam Ca không nói chuyện này cho Diệp Tiểu Thi. Hắn hy vọng về sau tên khốn kia không còn xuất hiện trước mặt cô khiến cô ghê tởm nữa.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK