Buổi chiều, Phan Lê Hân tới văn phòng. Một mình Nhan Lạc Y ở biệt thự đi xung quanh một vòng để quen với môi trường. Công việc của cô coi như đã ổn định.
Cô chợt nghĩ tới Vương Hương. Cô ấy ở ngay khu văn phòng. Cô ấy vẫn còn nửa năm thực tập, không biết sau này còn có cơ hội gặp nhau không.
Thế nhưng cô nghĩ sẽ không có khả năng ấy. Khu vực phủ tổng thống phân chia rất nghiêm ngặt, khu vực này không thể tùy tiện sang khu vực khác.
Thế nhưng trước khi đi Phan Lê Hân có dặn rằng cô có thể đi lại tự do trong biệt thự. Nếu muốn giết thời gian, có thể lên thư phòng tầng 3.
Nhan Lạc Y lên một căn phòng trên tầng 3, trông không giống như phòng ngủ của anh ấy nên đẩy cửa bước vào.
Cô ồ lên một tiếng.
Nhiều sách quá ! Giá sách cao tới hơn 2m, chạy quanh căn phòng. Trên giá sách được liên kết bởi hai thang di động, người đọc sách chỉ cần đẩy nhẹ là có thể tìm được cuốn sách mình cần.
Nhan Lạc Y nghĩ thời gian còn sớm, nên cô có thể giết thời gian bằng cách đọc sách. Cô đứng đó tìm một cuốn sách, rồi đem ra ghế sô-pha cạnh ban công ngồi đọc.
Cô cứ thế đọc. Thời gian này chăm sóc em trai nên ngủ khá ít. Cô cảm thấy ghế sô-pha thật mềm mại. Cô dựa vào đó, chẳng mấy chốc đã ngủ thiếp đi. Ánh mặt trời mùa thu sau buổi trưa ấm áp. Cô cầm sách che khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, chẳng mấy chốc cô đã ngủ đi.
Tại văn phòng phủ tổng thống, Phan Lê Hân đã làm xong việc. Anh đứng dậy muốn đi dạo một lát. Đứng từ văn phòng có thể nhìn thấy nơi anh ở. Mái nhà ngói đỏ lấp ló sau hàng cây khiến anh nhớ tới Nhan Lạc Y đang ở đó.
Khi anh ở đây một mình cảm thấy rất cô đơn. Lúc này, anh đã trói cô vào đây, không biết cô ấy đang làm gì.
Phan Lê Hân mặc chiếc áo bên ngoài vào rồi bước ra.
Tần Chính thấy anh đi ra nên hỏi, “Thưa ngài, ngài muốn ra ngoài sao ?”
“Tôi đi lấy ít tài liệu.” Phan Lê Hân đáp lời.
Tần Chính lập tức hiểu ra anh ấy muốn đi đâu nên cười, “Vâng.”
Phan Lê Hân ra khỏi tòa nhà, bước về phía nhà ở, ở cách đó không tới 1km. Anh nhanh chóng bước tới trước cửa. Cánh cửa khép hờ, vì ở đây được bảo vệ chặt chẽ nên bình thường cửa luôn mở. Chỉ có buổi tối khi ngủ mới khóa cửa.
Phan Lê Hân đẩy cửa đi vào, không nhìn thấy Nhan Lạc Y ở tầng 1. Lúc này anh nghĩ có lẽ cô ấy trên tầng 3 đọc sách.
Phan Lê Hân bước khoan thai lên tầng, lắng nghe xung quanh. Anh chợt nghĩ, đưa cô ấy tới đây làm việc, có lẽ là chuyện chẳng thú vị gì.
Điều này liệu có khiến cô ấy bị thiệt thòi không ?
Phan Lê Hân bước tới trước cửa thư phòng. Cánh cửa cũng khép hờ. Anh đưa tây đẩy cửa, cũng không thấy Nhan Lạc Y ngồi ở bàn đọc trong đó. Thế nhưng anh vẫn bước vào, đi tới chỗ ban công.
Trên chiếc ghế sô-pha màu xám ngoài ban công, một thân hình thon thả đang năm, cuốn sách che lên đôi má nhỏ xinh, chỉ lộ ra vầng trán cao. Phan Lê Hân bỗng thấy thật thú vị, không ngờ công việc khiến cô ấy cảm thấy nhạt nhẽo tới mức ngủ quên.
Thế nhưng lúc này là mùa thu, cũng sắp bước vào đông, ngủ như thế chẳng phải sẽ bị cảm lạnh hay sao
Phan Lê Hân quay lại thư phòng, lấy ra một chiếc đệm mỏng rồi mang ra chỗ ban công, nhẹ nhàng đắp lên người cô.
Lúc này Nhan Lạc Y ngủ rất say, hoàn toàn không biết có người đắp chăn cho cô. Phan Lê Hân cũng không ở lại mà quay về văn phòng.
Nhan Lạc Y cứ thể ngủ cho tới tận 4h. Khi cô cầm cuốn sách che mặt và chuẩn bị đứng dậy, thì chiếc chăn trên người cô rơi xuống.
Cô lập tức định thần lại, một chiếc chăn xám màu được đắp ở trên người. Cô ngạc nhiên nhìn xung quanh, rồi lại nhìn ra phía cửa.
Rõ ràng khi cô ngủ làm gì có chăn đâu, sao bây giờ là có chăn đắp trên người.
Ai đã đắp chăn cho cô khi cô ngủ ? Chẳng lẽ là người dọn dẹp ở đây ? Hay là... anh ta ?
Nhan Lạc Y trong lòng lúc này cảm thấy ngạc nhiên. Cô nghiêng về giả thuyết là khi nãy Phan Lê Hân quay trở về.
Bởi vì Tần Chính nói, người dọn dẹp chỉ tới trong thời gian nhất định, thường là buổi sáng.
Nhan Lạc Y đột nhiên đỏ mặt. Cô vỗ vào má mình. Tai sao cô lại ngủ cơ chứ ? Cô đang làm việc cơ mà !
Hơn nữa tư thế ngủ của cô rất xấu. Nhan Lạc Y thấy xấu hổ quá, gãi đầu gãi tai tự trách mình, lần sau tuyệt đối không thể như thế này được.
Ngày đầu tiên đi làm mà đã như thế này chắc chắn không lâu dài được. Cô tới đây là để bù đắp sai lầm của cha nuôi cô, để phó tổng thống bỏ qua cho ông,
Nhan Lạc Y nghĩ, liệu tối nay cô có bị đuổi việc luôn không. Vì chuyện này mà cô lo lắng cả buổi. Tới 5h30 chiều, Tần Chính gọi điện thoại tới.
“Alo, trợ lý Tần” Nhan Lạc Y nghe điện.
“Nhan tiểu thư, cô tới chỗ hôm nay tôi để cô xuống xe, để tôi đưa cô về nhà.”
Nhan Lạc Y đợt nhiên giật mình, lẽ nào cô bị sa thải hay sao ?
Nhan Lạc Y cầm túi lên, tới chỗ cô xuống xe lúc sáng, xe của Tần Chính đang chờ cô.
Nhan Lạc Y ngồi vào trong xe, Tần Chính nhìn cô cười, “Nhan tiểu thư, hôm nay làm việc thế nào ?”
“Cũng được ạ !” Nhan Lạc Y trả lời.
“Từ hôm nay, cô cứ coi đây như là nhà mình.”
“Hả? Tôi không bị đuổi việc sao ?” Nhan Lạc Y vì chuyện đó mà lo lắng cả một chiều, nên cô buột miệng hỏi như vậy.
“Đuổi việc ?” Tần Chính hỏi ngược lại, “Ai đuổi việc cô ?”
“Tại lúc chiều tôi buồn ngủ quá nên ngủ quên trong thư phòng. Có lẽ phó tổng thống đã biết” Nhan Lạc Y cảm thấy áy náy trong lòng.
Tần Chính nghe xong lập tức cười, cô Nhan tiểu thư này quả thật rất thuần khiết.
“Cô yên tâm, ngài ấy không dễ dàng đuổi việc cô đâu.” Tần Chính muốn cô được yên tâm.
“Vì sao ?” Nhan Lạc Y tò mò hỏi.
“Nói chung, cô cứ yên tâm làm việc ở đây thôi.” Tần Chính không muốn giải thích thêm, có một số chuyện bản thân anh cũng không chắc chắn.
“Tôi đưa cô về dọn dẹp đồ, ngày mai cô chuyển tới đó ở.”
“Vâng !” Nhan Lạc Y gật đầu.
Nhan Lạc Y quay về tới nhà họ Đỗ. Tần Chính sáng sớm mai sẽ tới đón cô.
Nhan Lạc Y đeo túi đi vào. Đỗ Hữu Vọng đang ngồi trên sô-pha đọc báo.
“Cha nuôi, con về rồi.” Nhan Lạc Y nhìn ông và chào.
“Ừ ! Ngày đầu tiên thế nào ?” Đỗ Hữu Vọng ngẩng đầu hỏi.
“Cũng được ạ. Cha ơi, có lẽ con phải ở lại nhà trọ của công ty để tiện đi làm.” Nhan Lạc Y nhìn cha cô với vẻ cẩn thận.
Đỗ Hữu Vọng lập tức chau mày, “Lúc nào vào đó ở ?”
“Ngày mai ạ...”
Lúc này Nhan Tử Dương đang ở tầng hai lên tiếng, “Cha nuôi, chị con khó khăn lắm mới tìm được viện này, cha đồng ý đi !”
Đỗ Hữu Vọng ngẩng đầu nhìn con trai, ông lại mềm lòng , nhìn Nhan Lạc Y nói, “Được, vậy con quyết định đi.”
“Cảm ơn cha nuôi.” Nhan Lạc Y thở phào nhẹ nhõm. Cô lập tức đi lên tầng, nhìn em trai, “Tử Dương, em đừng đi lại linh tinh đấy.”
“Không sao, em sắp khỏi rồi. Chị, chị đừng lo lắng cho em’ Nhan Tử Dương còn trẻ nên hồi phục rất nhanh, chỉ khoảng 1 tuần nữa là được tháo bó bột.
Nhan Lạc Y nhìn em trai, trong lòng cảm thấy áy náy. Lúc này cô vẫn muốn được chăm sóc em cô. nếu chỉ là công việc bình thường, cô có thể sẽ không nhận.
Thế nhưng đây là công việc cô không thể không nhận.
“Tử Dương, hai ngày cuối tuần chị sẽ về chăm sóc cho em.’ Nhan Lạc Y nói.
“Chị, chị tự chăm sóc mình đi. Em không sao, có cha nuôi chăm sóc em rồi. Ông rất tốt đối với em.” Nhan Tử Dương cũng cảm thấy tình thương của Đỗ Hữu Vọng dành cho mình.
“Ừ,” Nhan Lạc Y gật đầu.
Chiều tối tại nhà họ Phan, đoàn xe của Phan Lê Hân dừng ở trước của. Vệ sỹ của Phan Lê Hân xuống mở cửa, sau đó Phan Lê Hân bước vào bên trong nhà.
Vừa bước vào, anh đã nhìn thấy bóng dáng một người con gái lạ mặt.
Liễu phu nhân đang nói chuyện vói cô ấy. Nhìn thấy con trai về, bà lập tức cười, “Lê Hân, con về rồi đấy à.”