Thượng Quan Thần Húc đối mặt với sự uy hiếp của Thượng Quan Ngưng Mạn, anh căng thẳng tới mức trắng bệch cả mặt.
Anh cảnh cáo nói, "Ngưng Mạn, tốt nhất là em đừng có nói lung tung."
Thượng Quan Ngưng Mạn lạnh lùng nhìn anh, "Anh à, chuyện này em cũng không nói giỡn đâu, hiện giờ chỉ có anh có thể giúp được em thôi."
"Rốt cục em muốn làm gì?" Thượng Quan Thần Húc nhận ra, giờ khắc này anh thật sự không quen người em gái đã lớn lên cùng mình.
Thượng Quan Ngưng Mạn cắn răng, không từ bỏ ý định nói, "Cả đời này em chỉ cần anh Lăng Sơ thôi, nếu như không thể ở bên anh ấy, cuộc đời em chẳng còn ý nghĩa gì nữa."
Thượng Quan Thần Húc thật sự ân hận về chuyện lần này, anh thật sự không nên vì ghét Hạ Lăng Sơ nhất thời mà đẩy Thượng Quan Ngưng Mạn ra, hiện giờ còn chẳng thể cản lại nổi.
Tàn cục này đến cả anh cũng không chịu nổi.
"Em cũng biết rằng anh Lăng Sơ rất yêu bạn gái là Cung Vũ Ninh, em vốn chẳng có chút cơ hội nào cả, em vẫn nên từ bỏ đi!" Lúc này, cho dù Thượng Quan Thần Húc bị uy hiếp, anh cũng chẳng muốn lại gây thêm phiền hà cho Hạ Lăng Sơ nữa.
Bởi vì chuyện này đã khiến anh hiểu rõ rằng bản thân mình nên làm người thế nào.
Thượng Quan Ngưng Mạn cười lạnh, "Trên đời này chẳng có gì là không làm được cả, sẽ luôn có cách để anh Lăng Sơ trở thành người của em thôi."
Ngưng Mạn, em không thể làm ra chuyện gì cực đoan đâu đấy, anh cảnh cáo em, em đừng có giở trò linh tinh."
"Sao em lại giở trò linh tinh được? Chẳng qua em chỉ cần anh giúp một chuyện thôi."
"Chuyện gì?"
Kế hoạch này Thượng Quan Ngưng Mạn đã sớm nung nấu trong lòng từ lâu rồi, chỉ là vẫn luôn không dám làm thật, cô ta chuẩn bị để làm vào lúc cuối cùng.
Hiện giờ, Thượng Quan Thần Húc đã không giúp cô ta nữa, cô đành phải tự mình hoàn thành chuyện này thôi.
Thượng Quan Ngưng Mạn nhìn chằm chặp anh, gằn từng chữ nói, "Em muốn anh nghĩ cách hẹn anh Lăng Sơ tới khách sạn, cho anh ấy uống chút thuốc mê để em gạo nấu thành cơm với anh ấy."
"Em bị điên rồi à!" Thượng Quan Thần Húc đột nhiên tức giận đẩy cô ra.
Thượng Quan Ngưng Mạn nhìn anh đang muốn rời đi, cô ta liền cười lạnh nói, "Anh không giúp em phải không? Vậy thì giờ em sẽ đi nói cho mẹ biết anh thích đàn ông, hơn nữa còn đang có bạn trai rồi, em còn có ảnh thân mật của anh với bạn trai anh cơ."
Thượng Quan Thần Húc quay đầu trừng cô, "Em lục điện thoại của anh?"
Thượng Quan Ngưng Mạn cười đắc ý, "Ai bảo anh lại để mật mã đơn giản tới vậy? Anh à, em thật sự nhìn không ra anh thích đàn ông đó!"
"Em câm miệng lại cho anh." Thượng Quan Thần Húc nghiến răng cảnh cáo.
"Tối hôm nay, em không cần biết anh dùng cách gì, đưa anh Lăng Sơ tới khách sạn, làm anh ấy hôn mê, chỉ cần anh giúp em chuyện này, hai bí mật của anh không phải sẽ được bảo toàn hay sao, em sẽ vĩnh viễn giấu nó ở tận sâu đáy lòng." Ánh mắt Thượng Quan Ngưng Mạn mang theo vài phần hung ác.
Thượng Quan Thần Húc vẫn cho rằng cô phát điên, lúc này, xem ra cô vốn chẳng điên, mà còn vô cùng tỉnh táo lập ra kế hoạch này.
Thượng Quan Ngưng Mạn bước tới, lại lần nữa dặn dò, "Nếu như anh không đồng ý, vậy thì chúng ta hãy nhìn xem."
Thượng Quan Ngưng Mạn nhìn bóng lưng của cô, thật sự nhận ra có cảm giác lạ lùng với người em gái lớn lên cùng mình.
Buổi trưa đã hẹn ba mẹ Thượng Quan Ngưng Mạn ăn cơm, Thượng Quan Thần Húc không đi, Phan Lệ đưa Thượng Quan Ngưng mạn đi rồi. Trên bàn ăn, đôi vợ chồng đối diện với con gái mình, trong ánh mắt không khỏi lộ ra sự yêu thương và áy náy, thậm chí còn muốn đền bù cho cô.
Ăn cơm xong, họ muốn đưa Thượng Quan Ngưng Mạn đi dạo phố, mua quà cho cô, điều này khiến Thượng Quan Ngưng Mạn vẫn luôn nôn nóng khong vui trên bản cơm cuối cùng cũng đã chú ý tới ba mẹ.
"Ba mẹ định tặng quà cho con? Vậy con có được tự chọn không?"
"Tất nhiên là được rồi." Đường Mai gật đầu.
Trương Trạch Phúc cũng đồng ý, "Chỉ cần con thích thì ba mẹ sẽ làm con hài lòng."
Thượng Quan Ngưng Mạn cau mày, có chút nghi ngờ, Phan Lệ thì cũng biết ý cho bọn họ thời gian, để cả gia đình ba người bọn họ nói chuyện tìm hiểu nhau một chút.
Bà đã hẹn bạn thân đi uống trà ở gần đây.
Thượng Quan Ngưng Mạn đưa thẳng đôi vợ chồng này tới cửa hàng đá quý đắt tiền, mua chiếc vòng tay trị giá năm mươi vạn cô ta đã ngắm trúng từ rất lâu nhưng không có tiền mua.
Vào lúc trả tiền, vợ chồng Trương Trạch Phúc đưa mắt nhìn nhau, dù sao bọn họ không phải người cực kỳ giàu có, trong tay cũng chỉ có khối tài sản trị giá khoảng năm nghìn vạn ở nước ngoài. Hơn nữa lại là vốn lưu động, cũng không đủ ngàn vạn, vì vậy, cuộc sống xa xỉ để mua một chiếc vòng tay năm mươi vạn như vậy, bọn họ cũng chưa trải qua bao giờ.
Có điều chỉ cần con gái thích, tất nhiên bọn họ cũng không nói hai lời mà mua cho Thượng Quan Ngưng Mạn. Mua xong vòng tay, Thượng Quan Ngưng Mạn nghĩ tới tối nay còn phải đi gặp Hạ Lăng Sơ, cô ta lại để hai vợ chồng đưa đi mua vài bộ quần áo, tiêu tốn cũng mất mười mấy vạn rồi.
Vợ chồng Trương Trạch Phúc biết từ nhỏ Thượng Quan Ngưng Mạn đã lớn lên trong một gia đình giàu có, vì vậy cũng chỉ đành tận lực làm thỏa mãn yêu cầu của cô, mong rằng có thể khiến cô không ghi thù việc làm năm đó của họ.
Sau khi mua xong, Thượng Quan Ngưng Mạn liên tiễn họ về khách sạn, mà cô chỉ ngồi trong xe để bọn họ xuống, còn cô thì về nhà Thượng Quan.
Thượng Quan Thần Húc vẫn đang làm ổ trong nhà, vì lần này đầu tư thất bại khiến ý chí của anh sa sút vô cùng, lại thêm chuyện bị Thượng Quan Ngưng Mạn nắm được nhược điểm, anh cảm thấy mọi chuyện hỏng bét đều tụ lại với nhau.
Lúc này, Thượng Quan Thần Húc vô cùng nhớ tới quãng thời gian có Cổ Hạo ở bên, cậu sẽ luôn nhẫn nại và dịu dàng khuyên anh, mang tới sức mạnh cho anh.
Thượng Quan Thần Húc gọi cho Cổ Hạo.
"Alo, Thần Húc hả." Cổ Hạo ở đầu dây bên kia đang chạy bộ, trong giọng nói tràn đầy năng lượng sống.
"Tiểu Hạo, em có rảnh không? Anh muốn em tới ở bên anh." Thượng Quan Thần Húc khẩn cầu nói.
"Sao vậy? Anh có chuyện gì sao?"
"Chỉ là mệt, nhớ em thôi."
Ở đầu bên kia, Cổ Hạo cân nhắc vài giây, lại thật sự đáp ứng anh, "Được, để em tới với anh, em cũng nhớ anh lắm."
Bỏ điện thoại xuống, Thượng Quan Ngưng Mạn liền gõ cửa, hiện giờ Thượng Quan Thần Húc không thể cho cô một sắc mặt tốt được.
"Có chuyện gì?" Thượng Quan Thần Húc nhìn cô hỏi.
Thượng Quan Ngưng Mạn khoanh tay, nhướn mày nói, "Em đã sớm nói kế hoạch cho anh rồi, anh có đồng ý không?"
"Nếu anh nói không thì sao?"
"Vậy giờ em nói cho mẹ nhé! Dù sao thì chuyện này chắc chắn mẹ sẽ bị tức phát điên thôi, anh là con trai của mẹ mà lại chẳng có tiền đồ gì, còn chẳng lấy vợ sinh con được..."
"Câm miệng." Thượng Quan Thần Húc nghiến răng tức giận quát.
Ánh mắt của Thượng Quan Ngưng Mạn như muốn đâm thủng anh, "Tám giờ tối nay em sẽ đợi anh ở khách sạn Cẩm Tú, nếu như anh không đưa anh Lăng Sơ tới thì đừng có trách em."
Thượng Quan Thần Húc đóng sầm cửa, ôm lấy đầu về giường nằm, đầu anh giờ đau nhức vô cùng.
Trong nước, Cổ Hạo thu dọn hành lý chuẩn bị qua thì bị Cổ Duyệt bắt gặp. Cổ Duyệt thấy cậu không đi không được, dĩ nhiên là cô không yên tâm, định đi qua cùng cậu, vừa khéo cô cũng muốn tới gặp Cung Vũ Ninh.
Phan Lệ về nhà, Thượng Quan Thần Húc đang định ra ngoài, anh có chút căng thẳng nói, "Mẹ, mẹ về rồi."