Mục lục
Truyện không tên số 14
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

19453
“Dạ Tiêu, chú ba đã có phần trông con lớn lên, khi con sinh ra, chú cũng từng bế con, bây giờ con lại vô tình với người chú thế này sao?” Cung Nghiêm bắt đầu kể lể chuyện tình nghĩa, ông ấy nghĩ, Cung Dạ Tiêu nắm trong tay tất cả tiền tệ của cả một tập đoàn họ Cung, số tiền này đối với anh ấy mà nói, thật sự chẳng đáng là bao.
“Con biết, chú và chú tư đều là người nhà của con, cho nên, con càng không thể bênh vực cho bên nào, với lại, nếu như Thừa Vĩ lại không chịu được cám dỗ, lại lấy số tiền đến sòng bài cờ bạc, chú ba, số tiền ấy lại phải do con trả sao?” Giọng Cung Dạ Tiêu vang lên một cách bình tĩnh.
Khuôn mặt già dặn của Cung Nghiêm đỏ bừng, vụ việc lần này của con trai, tức đến ông muốn cắt đứt mối quan hệ cha con với nó, nhưng, dù thế nào thì cũng là đứa con trai duy nhất, ông đành phải đến nơi tìm sự giúp đỡ.
“Cho nên, hướng giải quyết tốt nhất là kêu luôn ba con, kêu luôn chú tư và Thừa Vĩ, chúng ta cùng nhau bàn bạc giải quyết.”
“Nói như vậy, là con không chịu giúp rồi?” Sắc mặt của Cung Nghiêm trở nên vô cùng khó coi.
“Con không có nói không chịu.” Cung Dạ Tiêu nói với ánh mắt nghiêm túc.
“Hứ! Số tiền này đối với con mà nói, chẳng phải chỉ là chuyện có thể tùy tiện giải quuyết sao, làm vậy con chỉ muốn khiến hai cha con tôi mất mặt thôi!” Cung Nghiêm vẫn muốn Cung Dạ Tiêu trực tiếp đưa tiền, nếu kêu luôn những người khác, thì khác gì đánh thẳng vào mặt cha con ông ?
Sau khi trải qua vụ việc này thì con ông còn làm sao có thể ngẩng đầu lên với dòng họ ?
“Chú ba, chú hiểu lầm rồi, vụ việc này, con sẽ liên hệ với chú tư, ba con, ngày mai sẽ bàn bạc kĩ hơn.”
“Con…”Cung Nghiêm không nghĩ là anh ấy lại phải làm vậy thật.
“Chú ba, thật xin lỗi, hôm nay chắc con không thể giúp gì rồi.” Cung Dạ Tiêu nói xong, đi về hướng bàn làm việc của anh ấy, cầm một xấp tài liệu lên bắt đầu coi.
Cung Nghiêm đợi được vài giây, phát hiện ông không thể nói thêm gì, ông chỉ có thể cắn răng, quay đầu đi về.
Nhưng bóng dáng lại vô cùng tức giận.
Cung Nghiêm đi một mạch từ phòng làm việc đến chiếc xe hơi màu đen dừng trước cửa công ty, ông ấy mở cửa ra và ngồi vào trong, bên còn lại Cung Thừa Vĩ đang ngồi, lập tức vội vàn hỏi, “Ba, sao rồi? Dạ Tiêu có đồng ý không? Anh ấy có chịu giúp công ty chúng ta không ?”
Vẻ mặt của Cung Nghiêm trầm ngâm, không trả lời con, nhưng Cung Thừa Vĩ thấy vẻ mặt của ông, cũng đủ biết kết quả, anh ấy lập tức tức giận nghiến răn nói, “Có phải là Cung Dạ Tiêu không đồng ý không? Con biết lắm mà, chúng ta không nên đến nhờ nó.”
“Ngậm miệng mày lại, mày đang chê cái họa mày gây ra không đủ lớn sao? Công ty đang tốt lành, đều bị mày thua sạch rồi, giờ còn ở đó lên mặt hả ?”
Khuôn mặt chỉnh chu của Cung Thừa Vĩ, giờ đây đã trở nên móe mó khó coi, anh ấy nghiến răng, tiếng mắng chủi của ba, nghe đến trong lòng anh ấy, như đã hoàn toàn tuyệt vọng với con người này.
Phận làm con, trước mặt ba, cảm thấy không còn nói nên lời nữa, ba luôn có kì vọng ở anh, nhưng anh, lại nhiều lần khiến ông phải thất vọng, giờ đây cả bản thân mình còn hoài nghi mình , có còn năng lực để đứng lên không.
“Ba, con xin lỗi, đều là lỗi của con, là con sai, xin ba hãy tha thứ cho con! Con sai rồi, con thực sự sai rồi.”
Cung Nghiêm thấy bộ mặt vô dụng của con trai, làm sao có thể sánh với cái khí chất và sựu kiên định của Cung Dạ Tiêu, ông ấy càng tức giận hơn, ông táng thẳng một bạt tay lên mặt con, “Mày là một thằng tồi tệ, chính vì mày, để một trưởng bố như tao phải đi nhờ vã một người vai vế nhỏ hơn.”
Cung Thừa Vĩ bị cái tát làm ngẩng người ra vài giây, tiếp theo,anh ấy không dám nói tiếng nào, nhưng trong lòng lại vô cùng tức giận, mà lại chỉ về một người, Cung Dạ Tiêu.
Anh ấy cắn răng, che nửa khuôn mặt vừa bị đánh của mình lại, nhìn chằm chằm, thở mạnh, như đang vô cùng hận một ai đó.
Cung Nghiêm sau khi đánh con, người đau lòng vẫn là chính mình, ông ấy tức giận bảo, “Mày xem thằng Cung Dạ Tiêu, nó chỉ lớn hơn mày một tuổi, nó đã có sự nghiệp như vậy, còn mày, toàn làm những việc ngu.”
Cung Thừa Vĩ không nhịn được nói, “Đúng, từ nhỏ đến lớn con đều không bằng nó, con thừa nhận.”
CungNghiêm tức đến lại muốn đánh nó, giơ đây lên rồi lại bỏ xuống, hứ một tiếng, “Con tôi chỗ nào không bằng nó, nếu tập đoàn họ Cung hiện nay nằm trong tay cha con chúng ta, cũng sẽ huy hoàng như hôm nay.”
“Ba, ba nói, chúng ta phải chấp nhận vận mệnh vậy sao? Chúng ta không thể vậy được.”
“Vậy con còn muốn làm gì?Hiện nay công ty chúng ta đã bị tịch thu, con còn muốn trở lại như trước, hiện tại, con phải giải quyết vấn đề trước mắt rồi tính tiếp.”
“Vậy chúng ta phải làm gì? Ngày mai, Cung Dạ Tiêu sẽ triệu tập ba nó, chú tư con, chúng ta sẽ cùng nhau thương lượng việc này.”
“Cái gì? Nó làm vậy chẳng phải làm con mất mặt sao? Nó không phải là chống đối con sao, nó muốn mọi người cười con.” Cung Thừa Vĩ tức giận chủi.
“Thôi được, bây giờ chỉ còn cách này thôi, Cung Dạ Tiêu có chết cũng không chịu nhượng bộ, chúng ta cũng không còn cách nào khác.” Cung Nghiêm cũng đành mặt kệ tiếng tâm của họ nữa, mặc dòng họ nói gì.
Chẳng mấy chốc, xe họ đã rời đi.
Cách họ không xa trong công ty thiết kế châu trang sức Thế Tước, một chiếc siêu xe ngừng lại, sau khi ngừng lại, người trong xe không có lập tức xuống xe, chỉ thấy trên chỗ lái, Lục Tuấn Hiên đang xem gương chỉnh lại tóc của anh, còn trang phục nữa, tuy đã ba mươi tuổi, nhưng khí chất của anh ấy lại thêm phần chính chắn, anh ấy soi gương được một lúc, cầm bó hoa ở ghế kế bên xuống xe.
Anh ấy hít một hơi sau, nghĩ đến sắp được gặp Trình Ly Nguyệt, nhịp tim bỗng đập mạnh, lúc bấy giờ, anh lại có cảm giác như mối tình đầu.
Anh ấy vừa bấm điện thoại, vừa nói thầm vài lần những câu chào hỏi, anh ấy lại nghĩ, dù Trình Ly Nguyệt có đuổi anh ấy đi, anh cũng không giận, vì lần này anh đã có chuẩn bị cho cuộc chiến trường kì.
Khi hình bóng của Lục Tuấn Hiên xuất hiện tại phòng làm việc, tất cả nhân viên đều chưa phản ứng kịp, chỉ có thể nhìn anh ấy bước đến phòng làm việc cũ của Trình Ly Nguyệt với ánh mắt khiên định, Lục Tuấn Hiên gỏ cửa rồi đẩy vào.
Lục Tuấn Hiên thấy trên ghế ngồi có một người đàn ông thời thượng trẻ tuổi, trần trừ vài giây, nhăng mặt hỏi, “Cho hỏi cô Trình Ly Nguyệt đâu?”
“Anh có việc gì?” Người đàn ông trẻ thấy trên tay anh đang cầm hoa, có chút kinh ngạc.
“Tôi tìm cô Trình Ly Nguyệt.”
“Cô ấy xin nghỉ rồi.” Người thanh niên trẻ mới đến, không biết anh ta là chồng cũ của Trình Ly Nguyệt.
“Nghỉ bao lâu?”
“Cô ấy đã hai tháng không đi làm.”
Lúc này, Linda từ ngoài đẩy cửa vào, “Anh Lục, chào anh, xin hỏi anh có việc gì không?”
Lục Tuấn Hiên biết cô ấy là tổng giám đốc ở đây, bèn lập tức hỏi, “Sao Trình Ly Nghiệt không làm ở công ty cô nữa?”
“Vâng! Ly Nguyệt sẽ không đến công ty nữa.”
“Tại sao?” Lục Tuấn Hiên vội vàn hỏi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK