Trong gia đình giàu có này thì chẳng có thiếu thốn thứ gì.
Ăn xong, Hạ lão gia gọi riêng Hạ Lăng Sơ tới thư phòng. Ánh mắt của Hạ Hải Dật đầy vẻ đố kỵ.
Bên cạnh, cha của anh vỗ vai, ý muốn khuyên cậu đừng thể hiện thái độ.
Hạ Hải Dật cắn rắng, rõ ràng là ông nội có ý thiên vị Hạ Lăng Sơ. Hạ Lăng Sơ bước vào thư phòng cùng Hạ lão gia. Cụ ông năm nay đã 83 tuổi, nhưng sức khỏe còn tốt, tinh thần minh mẫn.
Hạ Lăng Sơ dìu ông ngồi lên ghế sô pha. Hạ lão gia chống gậy, nhìn anh nói,, "Lăng Sơ à ! Cháu ngồi đi. Ông muốn nói chuyện riêng với cháu."
"Ông, ông cứ nói đi ạ !" Hạ Lăng Sơ lắng nghe một cách nghiêm túc.
"Ông năm nay đã lớn tuổi rồi. Mấy ngày nay quả thực cảm thấy lực bất tòng tâm, sức khỏe không còn như trước, không có nhiều thời gian." Hạ lão gia cảm thán.
"Ông, ông vẫn còn khỏe mạnh, nhất định sẽ sống lâu trăm tuổi."
"Sống tới ngày hôm nay, chuyện gì ông cũng đã hiểu. bây giờ, ông chỉ còn điều duy nhất không yên tâm chính là gia đình này. Kết quả kinh doanh lần này chẳng còn gì nghi ngờ nữa. Cháu chính là người kế nghiệp xuất sắc nhất. Hạ Hải Dật không thể gánh được trọng trách này. Chỉ có cháu mới có thể dẫn dắt nhà họ Hạ tiếp tục thành công."
"Ông nội, ông quá đề cao cháu rồi." Hạ Lăng Sơ khiêm tốn nói.
Hạ lão gia lắc đầu, "3 năm nay, mọi hành động của cháu ông đều chú ý tới. Năng lực của công không phải là điều phải nghi ngờ. Cả gia tộc này không tìm được người thứ hai." Hạ lão gia cảm thấy rất hài lòng.
"Ông nội, nếu ông giao cả sự nghiệp cho cháu, cháu sẽ không làm ông thất vọng đâu." Hạ Lăng Sơ nhìn ông, anh không hề lo lắng trước sứ mệnh to lớn mà ông nội sắp giao cho ông.
"Rất tốt, ông không nhìn nhầm người. Cháu sẽ là người kế nghiệp."
"Ông nội, vẫn còn thời hạn 3 tháng nữa."
"Đúng thế ! Còn 3 tháng nữa. Đợi khi hết 3 tháng, tới lúc đó sẽ dễ nói hơn với bác của cháu. Điều có thể khiến họ tâm phục khẩu phục nhất chính là thành tích của cháu. Ngày trước ông muốn hai cháu tranh đua cũng là vì ông đã nhìn ra năng lực của cháu. Vì thế cuộc đua này chẳng qua chỉ là để dễ bề nói chuyện với bác của cháu."
"Nếu cháu thắng, bác trai sẽ thực sự cam lòng không ?" Hạ Lăng Sơ có chút lo lắng.
"Không chấp nhận cũng phải chấp nhận." Hạ lão gia trả lời một cách kiên quyết.
Hạ Lăng Sơ gật đầu, Hạ lão gia tiếp tục nói, "Lăng Sơ, cháu phải cẩn thận với Hải Dật. Đứng trước lợi ích, tình thân sẽ trở lên mờ nhạt. Cháu lúc nào cũng phải đề phòng cảnh giác. Ông không mong cháu xảy ra chuyện gì." Hạ lão gia dặn dò.
"Ông nội yên tâm, cháu đã có chuẩn bị."Hạ Lăng Sơ gật đầu.
Lúc đó, Hạ Lăng Sơ nhìn thấy bên ngoài của sổ có một bóng người. Quả nhiên, những lời khi nãy đã bị người khác nghe trộm.
Hạ lão gia không nhìn rõ như xưa nên không phát hiện ra. Nhưng Hạ Lăng Sơ thì biết rõ.
Trong gia đình này, mọi người giúp việc đều rất nghe lời bác của Hạ Lăng Sơ, nên có lẽ người nghe trộm khi nãy là người của bên bác của anh.
Quả nhiên tại một góc trong vườn, Hạ Hải Dật và cha anh đang nói chuyện thì người quản gia bước tới.
Quản gia tới gần họ, 3 người tới một chỗ gốc cây vắng vẻ.
“Ông tôi nói với anh ta những gì ?” Hạ Hải Dật hỏi với giọng thận trọng
“Lão gia nói ông đã quyết định, sẽ trao vị trí đứng đầu cho Nhị thiếu gia”. Quản gia thông báo những điều ông nghe thấy.
“Ông chắc chứ ? Có nghe nhầm không ?”
“Tôi nghe rất rõ ràng. Lão thái gia rất coi trọng Nhị thiếu gia. Hơn nữa có nói chuyện thi đấu lần này chẳng qua là để lão gia và thiếu gia không còn có ý kiến gì được.”
“Ông nội quả thật quá thiên vị. Lẽ nào ngay từ khi bắt đầu thi đấu, ông đã quyết định chọn anh ta.” Hạ Hải Dật giận giữ nắm chặt tay.
“Hải Dật, con vội vàng gì. Càng lúc này càng phải bình tĩnh. Con nghĩ rằng Hạ Lăng Sơ nó ăn chay hay sao ? Bố con ta đấu nó 3 năm, nó đều chiếm thế thượng phong, điều đó cho thấy nó quả thực có năng lực.”Hạ Long lạnh lùng nói.
“Cha, cha cứ yên tâm. Con có cách để nó không còn mặt mũi nào trước mặt ông.”
“Cách gì ?”
“Con cử một cô gái tới quyến rũ nó, rồi chụp cảnh giường chiếu. Tới lúc đó chắc chắn ông sẽ không còn thích nó nữa.”
“Con ngốc ạ. Ông nội tin tưởng nó như thế. Chuyện này không ổn đầu.” Hạ Long có cách nhìn thấu đáo hơn.
“thế nhưng, con đã bố trí 1 cô gái tiếp cận nó rồi.”
“Cha cũng không nói là chuyện này sẽ không có tác dụng. Chỉ đứa con gái này không phải là để đến nhăng nhít với nó, mà là tới để lấy mạng nó.”
Hạ Hải Dật nghe vậy hết sức kinh ngạc. Thế nhưng 3 người đều cùng hội cùng thuyền. Nếu lúc này hạ bệ được Hạ Lăng Sơ, họ mới có được vinh hoa phú quý.
“Lão gia nói đúng, lão thái gia luôn tin tưởng Nhị thiếu gia. Nếu không mạnh tay thì e rằng đại thiếu gia sẽ không còn cơ hội.” Tên quản gia lúc này cũng muốn can dự vào chuyện nhà họ.
Sắc mặc Hạ Hải Dật biến đổi, nhưng cuối cùng cũng đồng ý với cách làm của cha cậu.
“Được, chuyện này con sẽ thông báo với cô gái đó, lựa thời cơ giết nó.”
Hạ Lăng Sơ từ thư phòng bước ra. Cha của anh đang uống trà, Hạ Lăng Sơ nói với ông, “Cha, con đưa cha về.”
“Ừ, chúng ta về thôi.” Hạ Khâm gật đầu, đứng dậy đi ra ngoài cùng con.
Hạ Lăng Sơ cũng không có ý định chào hỏi người khác. Anh cùng cha mình rời khỏi nhà họ Hạ.
Trên xe, Hạ Khâm quay sang nhìn con trai, “Ông nội con có phải đã quyết định rồi phải không ?”
“Vâng ! Hạ Lăng Sơ gật đầu.”
“Ông chọn con rồi ?”
“Vâng !”
Trong lòng Hạ Khâm cảm thấy tự hào. Ông gật đầu với vẻ hài lòng, “Rất tốt, con rất giỏi. Con có biết trước đây cha và bác con cũng nghĩ rằng mình sẽ là người kế nghiệp. Thế nhưng ông nội con còn trẻ, nên nắm quyền điều hành. Bây giờ thì ông đã thấy lo lắng rồi.”
“Cha, trước đó chẳng phải cha muốn đi du lịch hay sao ? Con thấy bây giờ là thời điểm phù hợp.”Hạ Lăng Sơ quay sang nhìn cha.
“Con muốn tiễn cha đi, lo ngại họ làm điều gì với cha phải không ?” Hạ Khâm hiểu rõ tấm lòng hiếu thuận của con trai mình.
“Con ở đây có thể ứng phó mọi chuyện.”
“Được ! Để con yên tâm, cha sẽ rời khỏi đây.” Hạ Khâm cũng không muốn trở thành điểm yếu của con trai.
Trong lòng ông, mặc dù từ nhỏ không ở bên con trai nhiều, nhưng tình cảm cha con hết sức sâu đậm.
Hạ Lăng Sơ đưa cha về phòng nghỉ. Anh vốn định nói chuyện của anh với Cung Vũ Ninh cho ông. Thế nhưng xem ra bây giờ chưa phải thời cơ tốt nên anh tạm gác lại.
“Lăng Sơ, con phải cẩn thận, kẻo trúng kế của chúng.” Lúc xuống xe, Hạ Khâm dặn dò.
“Con sẽ cẩn thận !” Hạ Lăng Sơ gật đầu.