Mục lục
Truyện không tên số 14
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

19743

"Thưa ngài, ngài tìm ai vậy?" Có bảo vệ bước tới hỏi anh.

"Tôi tìm Sở Nhan."

"Sở tiểu thư đang ở sau sân khấu!"

Chiến Tây Dương bước vội đi, sau sân khấu, Sở Nhan đang đợi kết quả, bỗng nhiên bên ngoài có tiếng đẩy cửa, cô ngẩng đầu lên, Chiến Tây Dương cầm áo của cô bước vào.

"Cậu tỉnh rồi sao!" Sở Nhan mỉm cười đứng dậy đón anh.

Ánh mắt Chiến Tây Dương nhìn cô chăm chú, không nói gì, nhưng khi Sở Nhan cách anh không tới nửa mét, anh liền đưa tay đặt lên trán cô để kiểm tra nhiệt độ một cách rất tự nhiên.

Trái tim Sở Nhan lập tức đập nhanh hơn, trợ lý bên cạnh cũng sững sờ vài giây, người đàn ông là bạn trai của Sở tiểu thư sao?

Nếu không, tại sao động tác sờ trán lại tự nhiên như vậy?

Hơn nữa, Sở tiểu thư cũng không từ chối! Vừa rồi nhìn thấy cô mang phong thái nữ cường nhân trên sân khấu, lúc này, trước mặt anh chàng đẹp trai này, cô lập tức biến thành một cô gái ngoan hiền.

Chiến Tây Dương sờ một lát, trầm giọng nói: "Vẫn hơi sốt nhẹ, về tiếp tục uống thuốc."

Sở Nhan lùi lại một bước, mỉm cười nói: "Không sao, diễn thuyết của tôi đã kết thúc rồi, lát sẽ về nghỉ ngơi."

Chiến Tây Dương có phần thất vọng tròn mắt nhìn cô: "Cô phát biểu xong rồi? Tôi còn muốn nghe cô diễn thuyết!"

Trợ lý bên cạnh bật cười: "Sở tiểu thư diễn thuyết rất lợi hại!"

Ánh mắt Chiến Tây Dương thoáng vẻ nuối tiếc, Sở Nhan rót cho anh một cốc nước ấm: "Uống cốc nước đi!"

Chiến Tây Dương đúng là rất khát, vì anh ngủ trong phòng điều hòa một lát, cổ họng rất khô, anh vừa cầm cốc nước, điện thoại liền đổ chuông, anh nhìn qua sau đó cầm lên nghe: "Alo! Đông Đông."

"Cuộc họp chiều nay tôi sẽ tới."

Chiến Tây Dương mỉm cười: "Được thôi, cám ơn cô, uống cà phê không? Vẫn là tiệm lần trước? Được, lát nữa tôi sẽ mua rồi mang cho cô."

Sở Nhan đứng bên cạnh cũng uống nước nhưng ánh mắt thoáng qua chút tâm sự, người tên Đông Đông này có khi nào là nữ bác sĩ xinh đẹp lần trước không?

Chiến Tây Dương vốn dĩ không chỉ đối xử tốt với một mình cô, mà còn đối xử rất dịu dàng với những người con gái khác? Là cô đã nghĩ quá nhiều rồi chăng?

Chiến Tây Dương ngắt điện thoại, Sở Nhan nói với anh: "Chiều cậu có hẹn, tôi sẽ bảo bác Lưu đưa cậu về bệnh viện trước! Chỗ tôi cũng không có việc gì cả!"

"Cô không cùng tôi tới bệnh viện thăm ông của cô sao?"

"Chiều tôi sẽ đi."

"Vừa hay ba giờ tôi có một cuộc họp, vì thế trưa vẫn có thể cùng ăn cơm."

"Được thôi, tôi mời." Sở Nhan cho rằng bữa cơm này cô phải mời, vì tối qua anh thức chăm sóc cô suốt đêm.

Chiến Tây Dương không có ý kiến gì.

"Anh tôi tới rồi chứ!" Chiến Tây Dương hỏi một câu.

"Ừ, tới rồi, chắc diễn thuyết xong, anh ấy liền về xử lý công việc."

Mười một rưỡi, Sở Nhan và Chiến Tây Dương cùng bước ra từ nhà ăn, kết quả tuyển cử lần này sẽ thông báo sau ba ngày nữa, Sở Nhan không hề quá lo lắng, ngược lại cô rất thoải mái, chỉ cần nỗ lực hết sức mình là được.

Buổi trưa, trong một nhà hàng cao cấp, Chiến Tây Dương yêu cầu cô ăn một chút đồ ăn thanh đạm, Sở Nhan thực sự không thấy ngon miệng nên chỉ ăn một ít cháo. Ăn xong, khi Sở Nhan thanh toán, nhân viên phục vụ nói với cô, tiền đã được thanh toán rồi.

Sở Nhan trừng mắt nhìn anh chàng đang mỉm cười ở đối diện: "Đã nói là tôi mời mà, tại sao cậu cứ giành thanh toán trước vậy?'

"Sau này chúng ta vẫn còn cơ hội, để lần sau." Chiến Tây Dương mỉm cười nói.

Sở Nhan bất giác mỉm cười, đôi mắt ánh lên vẻ tức cười, cơ hội cũng không có nhiều! Nếu sau này anh có bạn gái chính thức, cô sẽ không thể cùng anh công khai xuất hiện ở những nơi thế này được.

Buổi chiều tới trước cửa bệnh viện, khi Sở Nhan bước trên hành lang dẫn tới phòng ông mình thì gặp nữ bác sĩ trẻ tuổi xinh đẹp kia, cô liếc nhìn thẻ tên trước ngực cô ấy, viết hai chữ Hạ Đông, quả nhiên Đông Đông mà Chiến Tây Dương nói là cô ấy.

"Chào Sở tiểu thư." Hạ Đông lên tiếng chào cô.

"Chào cô." Sở Nhan cũng mỉm cười đáp lại sau đó đi về phía phòng ông mình. Ông Sở đã vượt qua nguy hiểm, chuyển tới phòng bệnh bình thường, lần này cả nhà họ Sở đều lo lắng, sợ hãi.

Tâm trạng của ông Sở rất tốt, ông cũng đã sống đủ rồi, con cháu đuề huề, hơn nữa bây giờ thấy họ đều có thành tích của riêng mình, ông chết cũng không có gì tiếc nuối.

Sở Liệt gọi Sở Nhan ra bên cạnh hỏi cô về việc diễn thuyết, Sở Nhan trả lời rất thư thái. Sở Liệt vô cùng hài lòng với thành tựu của con gái, mình mặc dù ông chỉ có hai người con gái nhưng một người sắp trở thành phu nhân tổng thống, người còn lại cũng có một vị trí nhất định trên chính đàn.

Ông cảm thấy rất mãn nguyện.

Chiến Tây Dương ngồi trong phòng làm việc bóp trán, vì ngủ một tiếng đồng hồ là quá ít.

Trên đầu bỗng nhiên xuất hiện một cốc trà nóng, anh ngẩng đầu lên, nụ cười xinh đẹp của Hạ Đông xuất hiện trước mặt: "Sao vậy? Tối qua lại thức đêm sao? Nhưng tối qua anh đâu có trực ban! Anh không về nhà sao?"

Chiến Tây Dương mỉm cười: "Tối qua tôi phải chăm sóc một bệnh nhân, không ở bệnh viện."

"Ồ, nam hay nữ thế!" Hạ Đông hiếu kì hỏi.

"Một cô gái!" Chiến Tây Dương cũng không giấu.

Nụ cười của Hạ Đông lập tức trở lên lo lắng, tuy nhiên cô không hề nói gì.

"Lát nữa gặp lại ở cuộc họp!"

Sau khi Hạ Đông rời đi, Chiến Tây Dương mới nhớ tới việc Sở Nhan cần uống thuốc hạ sốt, anh nói với y tá bên cạnh: "Tiểu Viên, giúp tôi đưa một liều thuốc hạ sốt tới phòng bệnh nhà họ Sở, giao cho người bệnh Sở Nhan, nhắc cô ấy uống thuốc."

"Vâng, được thôi!"

Sở Nhan đang nói chuyện với ông mình, khóe mắt rớm lệ, giọng nói của ông rất thư thái nhưng những người làm con cháu như cô thì không thể chấp nhận được.

"Sở tiểu thư có đây không? Bác sĩ Chiến gửi thuốc hạ sốt tới cho cô, dặn cô nhất định phải uống thuốc đúng giờ." Y tá mang thuốc vào.

Sở Nhan sững người, không ngờ Chiến Tây Dương vẫn còn nhớ cô bị bệnh, cô mỉm cười cầm lấy: "Được thôi! Giúp tôi nói với cậu ấy, tôi sẽ uống thuốc đúng giờ."

"Đây là toa thuốc của hôm nay và ngày mai."

"Vâng!" Sở Nhan cầm thuốc, Lý Nhân đã đưa cho cô một cốc nước ấm: "Tối qua Chiến thiếu gia ở đây chăm sóc con cả đêm có phải không?"

Sở Nhan ngẫm nghĩ, chắc người giúp việc đã nói với mẹ, cô hơi bối rối gật đầu: "Đúng vậy!"

"Chiến thiếu gia này tốt thật, lại đẹp trai nữa, mặc dù nhỏ hơn con hai tuổi nhưng... cũng không tồi." Lý Nhân lên tiếng ám thị.

Sở Nhan bật cười: "Mẹ, mẹ nghĩ đi đâu vậy, Chiếu thiếu gia người ta thích người khác rồi."

"Ồ, cậu ta thích người khác rồi sao? A, thật đáng tiếc." Lý Nhân thực sự cảm thấy tiếc nuối, một anh chàng đẹp trai tới vậy lại có bạn gái rồi.

Sở Nhan thấy mẹ mình thất vọng, cô uống thuốc xong liền tự cười chế giễu: "Mẹ à, cho dù mẹ lo lắng cho hôn sự của con thì cũng nên nhìn vào những người đàn ông lướn tuổi hơn con một chút."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK