Mục lục
Truyện không tên số 14
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

191239
Bên cạnh, vệ sĩ cầm điện thoại lên, điện thoại của mỗi người đều được gọi qua.
Chỉ là trong cuộc hỗn chiến lúc nãy, họ không có thời gian rãnh rỗi đi bắt máy, lúc này, một trong số bọn họ nhìn sang đồng đội, gọi vào số máy của A Đoàn.
“Alo, đại ca.”
“Mọi người đang ở đâu? Có sao không?” Giọng nói gấp gáp của A Đoàn ở đầu dây bên kia.
“Mấy người anh em trong đám chỉ bị thương ngoài da, Hạ tiên sinh bị thương nghiêm trọng hơn, đang cấp cứu ở một bệnh viện huyện.”
“Cái gì? Bệnh viện nào? Chúng tôi tới liền.”
Vệ sĩ gửi địa chỉ bệnh viện, để hai người Cung Vũ Ninh tới đây.
Cung Vũ Ninh gấp muốn phát điên đi được, khi nhận được tin tức này, hốc mắt của cô vì lo lắng mà bỗng chốc đỏ lên, đám bắt cóc đó thoạt nhìn đã biết là bọn không màng mạng sống, sao có thể dễ dàng tha cho bọn họ được chứ?
Xe của A Đoàn quay lại con đường cao tốc, chạy thẳng đến bệnh viện mà Hạ Lăng Sơ đang nằm.
Trên đường, trái tim của Cung Vũ Ninh treo lên tận cổ họng, Hạ Lăng Sơ bị súng bắn thương, rốt cuộc bị thương ở đâu? Có sao không?
Cung Vũ Ninh không dám suy nghĩ sâu thêm, trong đêm tối, cô bịt chặt môi, nước mắt không tiếng chảy xuống như mưa rơi.
A Đoàn nghe thấy tiếng thút thít của cô, vội an ủi, “Tiểu thư, cô đừng sợ, Hạ tiên sinh sẽ không bị gì đâu.”
Cung Vũ Ninh nhắm mắt lại, nước mắt chảy dữ dội hơn, lúc này, cô thật hối hận tại sao để anh qua đây đỡ nạn giùm cô? Cho dù cô có bị bọn bắt cóc bắt đi, cũng không muốn anh chịu tội như thế.
Trước cửa bệnh viện, xe của A Đoàn thắng gấp, đít xe xẹt lên tiếng lửa tia tia, băng ghế sau Cung Vũ Ninh đã đẩy cửa chạy nhanh vào bên trong.
A Đoàn lập tức đẩy cửa dí theo sau lưng.
Phòng cấp cứu ở lầu một, Cung Vũ Ninh tìm được bọn Nhiếp Quân Cố, họ đang đợi kết quả của ca cấp cứu, vệ sĩ ở bên cạnh, trên người ai nấy cũng đầy vết thương, đều là những vết thương ngoài da nghiêm trọng, những chiếc dao dài trên tay của bọn giang hồ, vung đại một nhát, nếu không tránh kịp, sẽ bị xẻ ra một đường máu.
“Đại ca, là chúng tôi vô dụng, không bảo vệ tốt cho Hạ tiên sinh.”
A Đoàn nhìn đám thuộc hạ, cũng đau lòng lắm, anh lắc đầu, “Tụi em đã cố gắng hết sức rồi.”
“Là bọn người nào nổ súng vậy, bị thương ở đâu?” Cung Vũ Ninh hỏi vệ sĩ.
“Là đầu trọc dẫn đầu nổ phát súng đó, lúc đó chúng tôi đứng rất gần nhau, lúc hắn nổ súng, chúng tôi không thể nào ngờ tới, Hạ tiên sinh không có khả năng tránh được.”
“Nhưng mà, theo kinh nghiệm của tôi, có thể Hạ tiên sinh đã né khỏi vị trí của quả tim, viên đạn ghim vào xương sườn bên trái.”
Cung Vũ Ninh nhìn vào cánh cửa màu xanh biển, cô chạy tới cửa, nhìn vào cửa, trong mắt tràn đầy nỗi cấp bách.
Nhiếp Quân Cố thở dài một hơi, an ủi cô, “Đừng lo lắng, Lăng Sơ mạng lớn, cậu ta nhất định sẽ không sao đâu.”
Trong lòng của Cung Vũ Ninh đã cầu nguyện suốt đường đi rồi, lúc này, bất kể cô phải trả giá đắt như thế nào, chỉ cần anh bình an vô sự là được.
Hai tiếng đồng hồ qua đi, cuối cùng, cửa phòng cấp cứu đã mở, ngoài cửa đợi một đống người, đều nóng lòng muốn biết kết quả.
“Bác sĩ, bạn của tôi sao rồi.” Nhiếp Quân Cố hỏi gấp.
“Mạng lớn, lượm về lại, viên đạn đã thành công lấy ra, máu đã được cầm, ngoài ra, vết thương ngoài hơi nghiêm trọng, bạn của cậu rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?” Bác sĩ hỏi với vẻ kinh ngạc.
“Vết thương ngoài?” Trái tim của Cung Vũ Ninh lại thắt chặt, rốt cuộc tối nay anh đã trải qua những chuyện gì vậy?
“Hạ tiên sinh gặp một đối thủ nặng kí, e rằng cả ba chúng tôi cộng lại mới miễn cưỡng đối phó được, còn anh ta chỉ dựa vào sức một mình, đánh bại đối phương.”
Trái tim của Cung Vũ Ninh vò lại, hiện tại, không còn từ ngữ nào có thể hình dung được cảm xúc của cô nữa.
“Lăng Sơ đương nhiên có thể đánh rồi, cậu ta thường xuyên qua chiêu với vệ sĩ của mình, đều là một chọi ba cơ mà.” Nhiếp Quân Cố lúc này mới thở phào một hơi, anh lớn lên cùng Hạ Lăng Sơ, đối với quá trình trưởng thành anh hiểu rõ nhất.
“Bác sĩ, bây giờ vẫn chưa đẩy anh ta ra được sao?”
“Vẫn còn phải truyền dịch ở bên trong, tạm thời đừng di chuyển anh ta.”
“Vậy tôi có thể vào thăm anh không?”
“Cô là bạn gái của anh ta đúng không! Được, vậy cô vào thăm đi! Nhưng đừng làm phiền anh ta nghỉ ngơi.” Bác sĩ cũng rất chu đáo.
Cung Vũ Ninh gật đầu, sau khi y tá mặc cho cô bộ đồ vô khuẩn và đôi giày phòng bụi, Cung Vũ Ninh nhẹ nhàng bước vào.
Trong hơi thở, có thể ngửi thấy mùi thuốc men xen lẫn mùi máu me.
Nhưng lúc này, mắt của Cung Vũ Ninh đỏ chót, cô đến gần trước mặt của Hạ Lăng Sơ. Ngực trái của anh quấn đầy băng gạc, có thể nhìn rõ vết máu nhạt xâm ra ở miếng băng.
Và trán của anh cũng quấn băng, đấm tay cũng vậy, trên cơ thể những chỗ chưa được quấn băng, đều là những vết bầm tím.
Nước mắt của Cung Vũ Ninh lại lặng lẽ rơi, lúc này cô đang ở sát bên cạnh anh, nhưng lại không thể chạm vào anh.
Cung Vũ Ninh nhìn khoảng mười phút, liền đi ra, Nhiếp Quân Cố đưa cho cô một miếng khăn giấy, trấn an cô, “Đừng lo, ý chí của Lăng Sơ mạnh mẽ lắm, cậu ta vì cô, nhất định sẽ nhanh chóng tỉnh lại thôi.”
Chẳng mấy chốc, Hạ Lăng Sơ được đẩy ra, đưa vào trong phòng bệnh, Cung Vũ Ninh bảo A Đoàn đi chăm sóc cho đàn em, còn cô và Nhiếp Quân Cố chăm sóc bên giường bệnh của Hạ Lăng Sơ.
Trên mặt của Hạ Lăng Sơ cũng có vài vết bấm tím, nhưng ngủ ngon giấc ổn định.
Nhiếp Quân Cố và Cung Vũ Ninh đều không nói chuyện, chỉ ngồi yên lặng đợi anh tỉnh lại. Sự đợi chờ này, kéo dài tới buổi sáng hôm sau, Cung Vũ Ninh thức trắng chưa chợp mắt, Nhiếp Quân Cố cũng ngồi cùng suốt đêm.
Cuối cùng, lông mi của Hạ Lăng Sơ động đậy, Cung Vũ Ninh lập tức kích động nhìn anh, im lặng đợi anh tỉnh dậy.
Hai hàng mi dày của Hạ Lăng Sơ từ từ mở ra, đôi mắt mê ly hé mở, có lẽ vết thương trên người khiến anh cảm thấy đau, anh lập tức nhắm nghiền mắt lại, và rồi, anh cảm nhận bên cạnh có người, lại mở mắt ra ngay.
Trong mắt anh, hiện lên khuôn mặt của Cung Vũ Ninh, khóe miệng của anh nở nụ cười, giọng nói khàn của anh vang lên, “Vũ Ninh, em không sao chứ!”
“Đồ ngốc, em không sao cả, nhưng anh lại xảy ra chuyện.” Cung Vũ Ninh lập tức vui mừng vừa rớt nước mắt, vừa lên tiếng.
Nhiếp Quân Cố cũng đứng dậy, nhìn anh cười, “Rốt cuộc cậu cũng đã tỉnh rồi, Vũ Ninh đã ở bên cậu cả đêm chưa ngủ!”
Hạ Lăng Sơ nghe câu nói này, liền gấp gáp ngồi dậy, Nhiếp Quân Cố vội vàng ấn cậu xuống, “Cậu không muốn sống sao, bị như vậy rồi còn dám ngồi thẳng, ngoan ngoãn nằm xuống.”
Cung Vũ Ninh vội vã lau nước mắt, “Đừng động đậy, đừng để vết thương bị hở.”
Hạ Lăng Sơ giơ tay nắm lấy bàn tay của Cung Vũ Ninh, anh giơ nắm đấm lên, hai nắm đấm đều bị bó chặt, anh chỉ có thể nói, “Vũ Ninh, em đi ngủ đi, để Quân Cố chăm sóc cho anh được rồi.”
Cung Vũ Ninh lắc đầu, “Em không muốn, em phải chăm sóc cho anh.”
“Đừng hao tổn sức khỏe.” Hạ Lăng Sơ đau lòng nhìn cô.
“So với vết thương của anh, em thức đêm thì có gì đâu chứ?” Cung Vũ Ninh dứt lời, nắm lấy bàn tay bó bột của anh, Hạ Lăng Sơ giơ tay vuốt nhẹ khuôn mặt cô, anh nhớ rõ khoảnh khắc bị bắn trúng ấy.
Trong đầu anh toàn là hình bóng của cô, trái tim anh khi ấy, sợ nhất không phải là bản thân chết đi, mà là, nếu anh rời khỏi thế gian này, cô phải làm sao?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK