“Mua một bộ thì tốn tiền quá! Hay là thuê thôi!” Sở Nhan không muốn để hắn phải tốn tiền.
“Em yên tâm làm việc đi! Chuyện lễ phục của em thì cứ giao cho anh là được. Anh sẽ giải quyết giúp em.” Chiến Tây Dương rất tự tin nói. Hắn không thiếu tiền, cho nên hắn hi vọng trong buổi dạ tiệc tối nay cô có thể chơi thật vui vẻ, cũng có thể mặc thật đẹp tới tham dự.
“Được! Vừa lúc buổi chiều em còn làm việc, vậy chuyện này cứ giao cho anh!” Sở Nhan cũng rất mong đợi, muốn xem thử người đàn ông này sẽ mang đến cho cô điều bất ngờ gì.
Chiến Tây Dương mỉm cười gật đầu. “ Không thành vấn đề.”
“À! Anh mua lễ phục là được, vòng cổ gì đó thì không cần mua đâu, em dùng đồ của em là được, không cần phải lãng phí tiền.” Sở Nhan nghĩ thầm, nếu chẳng may người đàn ông này nghe nhân viên phục vụ nói vài câu, hắn mua nguyên bộ thì xong rồi!
Chiến Tây Dương cười. “Được, không mua vòng cổ.”
Nhưng trên ngón áp út cô nhất định phải đeo một chiếc nhẫn kim cương, bởi vì tối nay cô sẽ là người đẹp nhất, hắn tuyệt đối muốn để cho tất cả mọi người biết cô là đóa hoa đã có chủ.
Cơm nước xong, Sở Nhan lại quay về phòng làm việc của mình. Chiến Tây Dương đã lái xe rời đi, việc đầu tiên hắn làm chính là lựa chọn trong các cửa hàng lễ phục cao cấp của toàn thành phố này ra một bộ trang phục lễ hội thuộc về Sở Nhan.
Dáng người của Sở Nhan tuyệt đối hoàn mỹ, cho nên không cần lo lắng về kích thước của bộ lễ phục dạ hội, chẳng qua là vấn đề kiểu dáng và hình thức mà thôi.
Đây cũng là lần đầu tiên Chiến Tây Dương chọn lễ phục dạ hội cho phụ nữ, nhưng mục tiêu của hắn rõ ràng, ánh mắt cũng vô cùng độc đáo, cuối cùng, hắn nhìn thấy được một bộ lễ phục dạ hội màu vàng nhạt ở trong một cửa hàng lễ phục dạ hội cao cấp rất có tiếng trong thành phố, loại vải cao cấp, kiểu dáng trang nhã quyến rũ lại hoàn toàn không lộ, mà còn là loại vô cùng kinh điển.
“Được, lại lấy chiếc này đi!” Sau khi Chiến Tây Dương cẩn thận xem xong liền quyết định mua nó.
“Tiên sinh, bộ lễ phục dạ hội này có giá là một trăm hai mươi vạn đô la.” Nhân viên phục vụ mỉm cười giới thiệu giá, bởi vì nhìn Chiến Tây Dương trẻ tuổi, cách ăn mặc lại giống như một thanh niên mới lớn, cho nên nhân viên phục vụ cũng không xác định được hắn có thể tiếp nhận nổi giá tiền này hay không.
Chiến Tây Dương cười. “Không thành vấn đề, lại kết hợp với một đôi giày nữa!”
Lần trước Chiến Tây Dương đã từng đo số giày của Sở Nhan, hắn trực tiếp bảo nhân viên phục vụ lấy thêm một đôi giày cao gót màu trắng bạc.
Chiến Tây Dương trả tiền xong thì cầm lễ phục dạ hội và giày ra cửa, đồng thời, hắn còn không quên mua cho mình một bộ.
Chiến Tây Dương không thiếu tiền, cho dù hắn chẳng qua là một bác sĩ, nhưng hắn đầu tư tốt lại thêm ba hắn đầu tư trong nước trước đó, có thể nói hắn là một thiếu gia nhà giàu ẩn hình.
Hơn nữa thân phận của hắn còn là người của hoàng thất, đại thiếu gia phủ Tổng thống thì lại càng cao quý hơn.
Thậm chí là ở trên phương diện tài chính, hắn cũng tuyệt đối không kém.
Sau khi Chiến Tây Dương trở lại khách sạn, hắn lại treo bộ lễ phục dạ hội này này lên trước. Hắn chờ Sở Nhan xử lý tốt công tác của mình xong sẽ trở về thay đồ, sau đó cả hai sẽ cùng đi tham dự buổi tiệc tối hoàng thất.
Sở Nhan căn thời gian, khoảng bốn giờ năm mươi, cô đã xử lý xong công việc, cô gọi điện thoại cho Chiến Tây Dương. Chiến Tây Dương nói cho cô biết hắn đang ở trong khách sạn.
Sở Nhan trực tiếp quay về gian phòng của khách sạn, cô đẩy cửa ra liền nhìn thấy Chiến Tây Dương đứng ở trên ban công, hắn đã thay trang phục rồi, đó là một bộ comple màu xám, nó càng tôn lên vẻ anh tuấn trẻ trung cùng khí chất đặc biệt của hắn.
Trái tim Sở Nhan đập loạn, người đàn ông này ăn mặc bình thường đã anh tuấn quyến rũ, hắn vừa ăn diện một chút lại có khí chất tuyệt đối không thua bất kỳ người đàn ông nào.
Sở Nhan đột nhiên có một cảm giác như mình nhặt được bảo vật, người đàn ông vừa hoàn mỹ lại anh tuấn như vậy, sao lại để cho cô nhặt được chứ?
Người đàn ông như vậy hẳn phải có rất nhiều người phụ nữ yêu thương nhung nhớ!
Nghĩ đến Hạ Đông đối xử với hắn rất tốt, cô ấy hết đưa khăn quàng cổ, cà- vạt lại tới găng tay, hỏi han ân cần, nhất định là rất thích hắn.
Mà bây giờ, người đàn ông này là của cô, trước đây Sở Nhan cảm thấy Hạ Đông xứng đôi với hắn hơn, cho nên cô vẫn không muốn đi tranh giành, nhưng bây giờ cô sẽ không nghĩ như vậy nữa.
Cô nghĩ, nếu như có người phụ nữ nào dám tranh với cô, cô nhất định sẽ cố gắng giữ chặt lấy hắn.
Chiến Tây Dương nhìn cô đứng tại cửa, yên lặng nhìn mình, hắn không khỏi khẽ cười hỏi. “Sao vậy? Lẽ nào tối nay anh mặc không đẹp sao?”
Sở Nhan lắc đầu, ngược lại cười nói. “Em nhìn sắp hoa cả mắt rồi, anh nói có đẹp hay không?”
Lúc này lại đến lượt Chiến Tây Dương vui mừng. “Thật sự đẹp sao? Em cảm thấy anh đẹp trai sao?”
Sở Nhan nghiêng đầu nhìn hắn một lát nói. “Đẹp trai, đặc biệt rất đẹp trai.”
Trước đây Chiến Tây Dương không quá để ý tới vẻ bề ngoài, nhưng bây giờ có người phụ nữ mình thích thì hắn mới biết được, hắn cũng là người theo đuổi vẻ bề ngoài.
Tuy nhiên, với điều kiện vững chắc như hắn thì chỉ cần chỉnh đốn lại một chút đã rất dễ nhìn rồi.
“Bộ lễ phục dạ hội của em đâu?” Sở Nhan nhìn hắn hỏi.
Chiến Tây Dương mở tủ quần áo của cô, lộ ra một lễ phục dạ hội và đôi giày cao gót màu bạc, Sở Nhan tròn mắt nhìn. “Những thứ này đều là do anh chọn sao?”
Chiến Tây Dương lập tức lo lắng hỏi. “Có phải anh chọn không tốt hay không?”
Sở Nhan mỉm cười lắc đầu. “Không phải đâu, rất đẹp, mắt anh chọn rất tuyệt!”
Sở Nhan nói xong lại đi tới sờ vào bộ lễ phục dạ hội, khi cảm giác được đó là loại tơ lụa cao cấp, cô lập tức quay đầu hỏi. “Anh thuê hay mua vậy?”
Chiến Tây Dương mím môi cười. “Anh mua, cũng không đắt lắm.”
“Anh đừng lừa em, anh tưởng rằng em sẽ không nhìn ra được sao? Không hơn một trăm vạn thì căn bản không mua được bộ lễ phục dạ hội như vậy.”
Chiến Tây Dương lập tức tròn mắt hỏi. “Làm sao em biết được?”
“Ở trên phương diện này em gần như là chuyên gia đấy!” Sở Nhan đã từng nghiên cứu về trang phục.
Chiến Tây Dương lập tức lúng túng, hắn không nghĩ tới mình vừa nói dối đã bị cô vạch trần.
Sở Nhan đi tới bên cạnh hắn, hơi nhón chân, nhẹ nhàng hôn một cái lên má của hắn, cười nói. “Rất đẹp, em rất thích.”
Chiến Tây Dương hơi ngẩn người ra, nụ hôn này khiến trái tim hắn kích động, hắn bỗng nhiên ôm lấy thắt lưng của Sở Nhan, kéo cô vào trong lòng mình. Sở Nhan hơi ngẩn người ra, cảm nhận sự nam tính đầy bá đạo của hắn.
Khi Chiến Tây Dương cúi người hôn, cô không né tránh mà tự nhiên cùng hắn hôn môi.
Nụ hôn lần trước là khi cô đang say rượu, mà lần này cô tỉnh táo cảm nhận được nụ hôn cuồng dại cùng bá đạo của Chiến Tây Dương.
Có lẽ cô thật sự cô đơn quá lâu rồi! Sở Nhan chủ động choàng tay lên cổ của Chiến Tây Dương, đón nhận nụ hôn của hắn, cuối cùng hai người trực tiếp ngã vào chiếc giường bên cạnh.
Mà tất cả đều không thể khống chế được.
Giống như củi đốt gặp được lửa lớn, nhanh chóng bắt đầu thiêu đốt lẫn nhau.
Ánh mắt Sở Nhan mơ màng, mà Chiến Tây Dương lại có vẻ đặc biệt khẩn trương, nhưng đúng vào lúc này, một tiếng điện thoại phá phong cảnh lại vang lên.
Đó là điện thoại của Sở Nhan.
“Đừng nghe.” Chiến Tây Dương hôn cô, không cho cô nghe máy.