Mục lục
Truyện không tên số 14
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

19750

Chiến Tây Dương nhìn cô, ánh mắt ôn nhu khác thường,"Đúng, hôm qua cô đã uống rất nhiều."

Sở Nhan khuôn mặt tinh tế có chút ửng hồng,"Tôi rất cảm kích anh về việc tối qua đưa tôi trở lại khách sạn, còn giúp tôi sưởi ấm, đêm qua chắc chắn là tôi điên rồi, cứ thế cởi áo khoác ngoài, nhưng dù sao chúng ta đều đã trưởng thành rồi."


Chiến Tây Dương không chê cười cô, hắn nháy mắt, có chút vô tội nhìn ,"Tôi có khuyên cô đừng cởi."

Sở Nhan buộc lại mái tóc dài hỗn độn, khiến cho cả người cô tỏa ra hơi thở của sự trưởng thành, càng thêm mê người, trong đầu Chiến Tây Dương không khỏi nghĩ tới sự chủ động của cô tối qua, hôn lên khuôn mặt đầy mê hoặc của hắn, hắn không khỏi nuốt nước bọt.

Sở Nhan cắn đôi môi đỏ mọng, cô cũng không phải người thích quanh co, nói thẳng,"Tôi vẫn nhớ tối qua chúng ta hôn nhau, hình như ngoài hôn, chúng ta cũng không có thêm hành động thực tế nào khác, đúng rồi chứ!"

Chiến Tây Dương nhìn cô túng quẫn, hắn cũng không hề cười, giữ nguyên biểu cảm bình tĩnh, gật đầu,"Đúng, hôn môi!"

"Trừ việc đó ra... tôi có hành động nào quá đáng với anh không?" Sở Nhan vẫn không nhớ nổi tình tiết, cô thật sự lo lắng ngoài việc hôn hắn, cô còn làm chuyện quá đáng hơn.

Chiến Tây Dương suy nghĩ một lúc, lắc đầu,"Không có!"

Sở Nhan thở dài nhẹ nhõm,"Vậy thì tốt, ít nhất tôi không xâm phạm đến anh."

Lúc này, Sở Nhan nghe thấy điện thoại trong túi áo reo lên, cô vội vàng tiến tới nhận,"Alo! Mẹ."

"Tiểu Nhan! Tối qua sao con không về nhà ngủ? Con ở đâu vậy!"

"Ách! Con ở khách sạn! Lát nữa con về."

"Được, về nhà ăn cơm trưa!"

"Vâng!" Sở Nhan nghe xong, vừa nhìn đã thấy chín giờ, cô đưa lưng về phía Chiến Tây Dương, vẻ mặt ảo não đầy tự trách, thanh âm phía sau truyền tới, Chiến Tây Dương xuống giường, đi vào phòng tắm, Sở Nhan nhìn theo bóng lưng anh tuấn của hắn, cô muốn khóc.

Tối qua tất cả những cử chỉ thất lễ của cô đều bị người đàn ông này trông thấy, thật xấu hổ, cô còn muốn giữ vững hình tượng một tiểu thư trước mặt hắn mà!

Sau khi Chiến Tây Dương tắm rửa bước ra, cả khuôn mặt lộ ra sự trẻ trung tuấn tú, Sở Nhan ngẩng đầu nhìn, nhịp tim lập tức nhảy lên một hồi, không thể không nói, Chiến Tây Dương là người đàn ông mười phần xuất sắc.

Cô mơ hồ nhớ lại tối qua, bọn họ ôm nhau, dường như hôn rất lâu, gò má của cô không khỏi nóng lên, cô thật sự không cố ý.

"Tây Dương, chúng ta cùng đi ăn sáng nhé, anh thấy thế nào?" Sở Nhan mời hắn.

Chiến Tây Dương gật đầu,"Được."

Nội tâm hắn có chút mất mát, mọi thứ về tối qua, bị người con gái này lấy lí do say rượu rồi xóa đi, vì vậy, đối với cô, việc chủ động hôn hắn, dường như chẳng hề có một chút ý nghĩa nào.

Tối qua nếu như đưa cô về khách sạn, là một người đàn ông khác, cô sẽ vẫn như vậy nâng khuôn mặt người đàn ông đó, hôn hắn ta ư?

Nghĩ tới đây, trong lòng Chiến Tây Dương không rõ là tư vị gì, bởi vì điều này chứng tỏ trong lòng cô, hắn chẳng khác gì những tên đàn ông khác, không có điểm khác biệt gì .

Lúc Sở Nhan muốn lấy túi xách, đột nhiên phát hiện, túi của cô không có ở trong phòng, cô không khỏi âm thầm cảm thấy bản thân thật ngu ngốc, lẽ nào tối qua cô để túi xách ở bữa tiệc? Cô gọi điện cho một cô gái, ngườichị em này quả thật ngủ tới mơ mơ màng màng, nhưng vẫn nói với cô, túi xách đang nằm trong tay bọn họ, Sở Nhan liền cảm thấy an tâm.

Chiến Tây Dương cầm lấy áo khoác ka ki của hắn, đồng thời, đưa cô áo khoác,"Mặc lên đi! Ngoài kia tuyết rơi rồi, rất lạnh."

Sở Nhan nhận lấy, tối qua cô đem theo áo khoác dày, nhưng để quên ở bữa tiệc, lúc này cô chỉ có một cái áo khoác mỏng,"Cô lớn như vậy rồi, mỗi lần ra ngoài đều không mặc áo ấm sao?"

Sở Nhan vô cớ bị trách mắng một câu, cô có chút vô tội nhìn hắn,"Tôi có đem mà! chỉ là tối qua quên ở bữa tiệc rồi."

Sở Nhan ở trong khách sạn, vẫn có điều hòa, giờ này buffet đã không còn, Sở Nhan nói với hắn,"Tôi còn nhớ bên cạnh có một nhà hàng đồ ăn sáng không tồi, nhưng mà, chìa khóa xe của tôi ở trong túi, anh mở xe đi!"

"Mở rồi." Chiến Tây Dương đáp một tiếng, khi ra khỏi cửa lớn của khách sạn, Sở Nhan thấy tuyết trắng phủ đầy trên mặt đất, tâm trạng nhất thời tốt lên, cô không sợ lạnh, chuẩn bị đi còn dẫm lên những tầng mỏng tuyết đọng, nào biết rằng dưới chân rất trơn, Chiến Tây Dương vội vàng chìa tay kéo lấy cô, ôm cô vào lòng, mà Sở Nhan cũng dang tay, ôm lấy hắn đầy gắt gao.

Sở Nhan cười hớn hở, Chiến Tây Dương mở rộng áo ngoài, quấn lấy cô, người cô được áo khoác ngoài dày dặn của hắn ôm lấy.

Sở Nhan trong lòng ấm áp, đồng thời, cũng ngẩn ngơ mấy giây, bởi vì trước kia đã từng có người đối với cô như vậy, biến cô trở thành bảo bối đắt giá nhất trên thế giới này, vào ngày tuyết rơi, dùng nhiệt độ cơ thể sưởi ấm cô.

Chỉ là không nghĩ tới, bây giờ, người đàn ông này cũng dùng cách ấy để ôm lấy cô.

Chiến Tây Dương đưa cô vào trong xe, sau khi Sở Nhan bước vào vẫn đang lạnh run lên, Chiến Tây Dương lấy một chiếc khăn quàng cổ từ ghế sau ra đưa cho cô, Sở Nhan cũng không khách sáo, nhanh chóng quàng hai vòng khăn lên cổ, xoa xoa tay, hâm nóng.

Chiến Tây Dương khởi động xe, mở thiết bị sưởi ấm, dưới sự chỉ dẫn của Sở Nhan, đi tới nhà hàng bán đồ ăn sáng.

Không tới vài phút liền đến, sau khi dừng xe, bông tuyết ngoài cửa xe nhàn nhạt bay xuống, Sở Nhan cầm điện thoại không quên chụp lấy hai tấm, sau đó, tâm trạng cô đột nhiên tốt lên rất nhiều, chyển ống kính, hướng về phía Chiến Tây Dương.

Chiến Tây Dương trái lại vẫn bình tĩnh đế cho cô chụp một tấm, Sở Nhan nhìn người đàn ông anh tuấn trong ảnh, cười ngốc mấy giây,"Không ngờ anh ăn ảnh thật đấy."

"Có lẽ do bộ dạng của tôi không tồi." Chiến Tây Dương cong môi cười.

Sau khi dừng xe, Sở Nhan đẩy cửa ra, dang hai tay trên mặt tuyết, quay một vòng, ngửa mặt lên, cảm nhận sự mềm mại của hoa tuyết rơi xuống khuôn mặt, mà quên đi cái lạnh.

Mà lúc này, có thêm hai chiếc xe đi tới, Chiến Tây Dương tâm trạng căng thẳng, lập tức cầm lấy tay cô, đi về hướng hành lang, Sở Nhan cười bước theo chân hắn, cho dù thời tiết có lạnh hơn nữa, dường như chiếc khăn quàng cổ kia, có thể giúp cô chống đỡ.

Lộ ra hơi thở mát lạnh của người đàn ông, mà cô lại không hề ghét bỏ.

Chiến Tây Dương nắm chặt tay cô, đi vào sảnh nhà hàng, Sở Nhan phát hiện tay hắn còn đang nắm tay cô, muốn rút ra, nhưng lại có chút lưu luyến, liền không rút nữa.

Vừa vào thang máy, hai người thả lỏng tự nhiên, cô rõ ràng như nghe được tiếng trái tim đang nhảy lên, cho rằng đời này sẽ không vì thêm một người đàn ông nào dao động, cho dù là Lý Tư, cô cũng không có cảm giác rung động như vậy, nhưng đối với người đàn ông kém cô hai tuổi này, sao cô lại có cảm giác kì lạ như vậy? Có chút khó hiểu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK