Mục lục
Truyện không tên số 14
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

191260

Trên bàn ăn, Thượng Quan Ngưng Mạn lại âm thầm tức đầy một bụng, bây giờ Cung Vũ Ninh đi đến đâu cũng được chào đón, hình như trừ cô và anh hai ra thì cô ta chưa từng gặp người nào đáng ghét như cô vậy.

Hiện tại, ngay cả anh hai cũng không quan tâm đến cô ta nữa, làm cô ta có cảm giác như đang đơn độc chiến đấu một mình vậy.

Không biết vì sao, Thượng Quan Ngưng Mạn lại biết thân phận của ba mẹ đẻ mình, cho nên trong lúc này, khi ngồi ở đây, trước mặt cả phòng đều là những người có huyết thống hoàng thất này, trong lòng cô ta lại có cảm giác tự ti.

Thế nhưng, cô ta vẫn có chút cân bằng vì Cung Vũ Ninh cũng như cô ta mà thôi. Hai người họ đều là người ngoài, nếu nói về thân phận thì không phải Cung Vũ Ninh cũng dựa vào việc là người của anh Lăng Sơ đó sao? Cô ta chỉ biết những chi phí ăn mặc của Cung Vũ Ninh không ít, nhưng những thứ đó chắc chắn là do anh Lăng Sơ cho tiền Cung Vũ Ninh mua rồi.

Nếu không thì chỉ dựa vào tiền những bức vẽ thì nhất định Cung Vũ Ninh sẽ không đủ để mua nhiều như thế.

Sau khi ăn cơm xong, Phan Lê Hân và Hạ Lăng Sơ nói chuyện riêng với nhau một lúc, gia tộc của Hạ Lăng Sơ cũng là một trong những chi nhánh của tập đoàn tài chính sau lưng Phan Lê Hân. Hơn nữa, Hạ Lăng Sơ cũng sẽ cố gắng hết sức giúp đỡ sự nghiệp của hắn, một người làm thương nhân, một người làm chính trị, thêm vào đó họ lại có quan hệ huyết thống, cùng một gia tộc với nhau, nên sẽ giúp đỡ lẫn nhau.

“Lăng Sơ, có thời gian thì để ý đến Thần Húc một chút nhé, cậu khá bận, sợ là sẽ không chú ý nhiều được.” Phan Lê Hân cũng rất lo lắng cho đứa cháu lông bông, không làm việc tử tế này.

“Vâng, cháu biết rồi, cháu sẽ để ý đến cậu ấy.”

Phan Lê Hân cười vỗ vai anh: “Bao giờ mới được uống rượu mừng của cháu đây? Cháu kết hôn rồi, thì áp lực của cậu lại càng lớn hơn.”

“Cậu còn lo không tìm được bạn gái nữa à?” Hạ Lăng Sơ trêu đùa nói.

Phan Lê Hân thở dài một hơi: “Đúng là vẫn chưa tìm được.”

“Cậu cũng đừng vội quá, khi nào duyên phận đến thì tự nhiên sẽ đến thôi.”

Cách đó không xa, Thượng Quan Thần Húc đang gọi điện thoại, anh ta đang nhắc nhở người của mình phải luôn luôn chú ý biến động của thị trường chứng khoán. Bởi vì lần này, anh ta nhất định phải kiếm được một khoản tiền, không thể nào bị thua lỗ được, một khi bị lỗ, anh ta coi như xong đời.

Nhận được điện thoại, khóe miệng Thượng Quan Thần Húc cong lên một nụ cười đắc ý, chỉ cần kiếm được một khoản này thì anh ta lại có thể tiếp tục đi tìm Cổ Hạo rồi, đến lúc đó, hai người họ có thể cùng nhau đi du lịch khắp thế giới.

Thượng Quan Thần Húc tưởng tượng đến cuộc sống tương lai sau này, càng cảm thấy vui vẻ. Cuối cùng thì anh ta cũng thoát được sự “cứu tế” của Hạ Lăng Sơ, tìm lại tôn nghiêm đàn ông của mình rồi.

Nhìn Phan Lê Hân và Hạ Lăng Sơ đang đứng dưới hiên nhà cách đó không xa nói chuyện, Thượng Quan Thần Húc lại không muốn đi qua đó nói chuyện. Trong gia tộc, hai người đàn ông này đều là những người nổi bật, so sánh mà nói, thì anh ta cũng không có quyền lên tiếng, thường bị tách ra một nơi.

Cung Vũ Ninh và Thượng Quan Ngưng Mạn đều ngồi ở phòng khách nói chuyện với hai vị trưởng bối. Thượng Quan Ngưng Mạn lấy di động chơi trò chơi, bộ dáng không tập trung, cũng không coi trọng hai vị trưởng bối ra gì.

Chỉ có Cung Vũ Ninh tiếp chuyện với họ. Liễu phu nhân nghe nói cô là họa sĩ nổi tiếng, không khỏi tò mò hỏi: “Vũ Ninh, gia tộc của cháu cũng xuất thân là họa sĩ ư?”

“Mẹ cháu là một nhà thiết kế trang sức.” Cung Vũ Ninh cười nói.

“À! Người của Cung gia, ta nghe Lê Hân có nói gia tộc của cháu đúng là vô cùng xuất sắc hả.”

Thượng Quan Ngưng Mạn đang chơi trò chơi, khi nghe thấy câu này, cô ta lập tức dựng thẳng hai tai lên nghe, đồng thời dưới đáy lòng cũng âm thầm cười lạnh một tiếng, Cung Vũ Ninh thì có chỗ nào hơn người chứ?

“Dì Liễu, sao Lê Hân lại hiểu rõ về gia tộc của Vũ Ninh như thế?” Phan Lệ ngồi cạnh tò mò hỏi.

Liễu phu nhân cũng có hơi ngạc nhiên hỏi lại: “Sao thế? Vũ Ninh không nói qua với cháu à?”

Cung Vũ Ninh cười cười: “Gia tộc của cháu cũng không có gì mà.”

Thượng Quan Ngưng Mạn lập tức nhướn mày nói: “Cháu thấy cũng không có gì là hơn người cả, tất cả không phải đều là dựa vào anh Lăng Sơ hay sao chứ.”

Cung Vũ Ninh ngẩn ra, song cũng không nói gì. Phan Lệ lại thấp giọng mắng một tiếng: “Con chen miệng vào làm gì? Vũ Ninh có sự nghiệp của mình, con bé không cần dựa dẫm vào ai hết.”

Liễu phu nhân nhìn Thượng Quan Ngưng Mạn và Cung Vũ Ninh, tuy hai người cũng cùng tuổi tác với nhau nhưng lại là hai kiểu người khác nhau hoàn toàn. Cung Vũ Ninh thì lễ phép hiểu chuyện, vô cùng quan tâm đến người khác. Còn Thượng Quan Ngưng Mạn thì vừa ngồi xuống đã chơi trò chơi đến tận bây giờ, ngay cả một câu cũng không thèm nói.
Liễu phu nhân lên tiếng nói: “Ngưng Mạn, gia tộc của Vũ Ninh là một gia tộc lớn mà ngay cả gia tộc chúng ta cũng không sánh bằng đấy.”

Thượng Quan Ngưng Mạn nghe xong, lại thấy không tin, nói: “Bà hai, bà không hiểu cô ta rồi, cô ta cùng lắm chỉ là một họa sĩ có chút tiếng tăm mà thôi, cũng không thấy gia tộc cô ta có gì giỏi giang, hơn người cả.”

Liễu phu nhân cũng là một người có tính cách bình tĩnh, lạnh nhạt, bà lập tức dạy dỗ: “Ngưng Mạn, cháu không được coi thường bất cứ ai, mẹ của Vũ Ninh chỉ là một nhà thiết kế trang sức, nhưng cháu có biết bà ấy còn có một thân phận khác hay không?”

Thượng Quan Ngưng Mạn chớp chớp mắt, không cho là đúng, nói: “Vậy thì còn có thân phận gì nữa chứ?”

Liễu phu nhân cười hỏi Cung Vũ Ninh: “Vũ Ninh, cháu không nói với mấy người Tiểu Lệ, mẹ cháu còn là em gái của tổng thống nước Z à? Bà ấy còn là một vị công chúa danh xứng với thực của một nước đó.”

Cung Vũ Ninh cười nhạt: “Cháu ở bên ngoài rất ít nhắc đến chuyện của gia tộc, cũng ít nói đến thân phận của mẹ cháu.”

Thượng Quan Ngưng Mạn đang cầm điện thoại, kinh hãi suýt chút nữa thì cầm không vững. Cô ta nghẹn họng, trợn mắt, vẻ không dám tin nhìn chằm chằm Cung Vũ Ninh, chuyện này sao có thể chứ?

Mẹ của Cung Vũ Ninh là công chúa của nước Z to lớn đó ư?

Ngay cả Phan Lệ cũng bị kinh hãi, chuyện này Lăng Sơ cũng chưa từng nói tỉ mỉ với bà bao giờ, bà chỉ biết xuất thân của Cung Vũ Ninh không tầm thường, là con gái của gia đình phú quý nào đó thôi.

Không ngờ, xét về thân phận và địa vị, Cung Vũ Ninh lại cao hơn Lăng Sơ như thế.

Liễu phu nhân cười nói: “Ta còn nghe Lê Hân nói, ba của Vũ Ninh cũng rất tài giỏi, tự gây dựng một đế quốc kinh doanh riêng, sản nghiệp rộng khắp thế giới, vô cùng giàu có.”

“Chẳng lẽ còn có nhiều tiền hơn cả anh Lăng Sơ ư?” Thượng Quan Ngưng Mạn vẫn không phục, muốn áp chế thân phận của Cung Vũ Ninh xuống.

Ai ngờ, Liễu phu nhân lại gật đầu, rất chắc chắn nói với cô ta: “Nghe Lê Hân nói, tài sản của Cung gia đã không thể dự tính có bao nhiêu nữa, chỉ e là đã gấp mấy lần tài sản của Hạ gia gộp lại rồi.”
“Ta nghĩ chắc ngay cả Vũ Ninh cũng không biết nhà cháu có bao nhiêu tài sản đi.”


Liễu phu nhân cười nhìn Cung Vũ Ninh. Quả nhiên, trên mặt Cung Vũ Ninh hiện lên vẻ hoang mang: “Cháu chưa từng hỏi tài sản của gia tộc cả. Nhưng từ bé, hễ cháu muốn thứ gì là ba cháu đều có thể cho cháu.”

Thượng Quan Ngưng Mạn nhìn chằm chằm Cung Vũ Ninh, ánh mắt cô ta mở to, trong mắt đều là sự đố kỵ và kinh ngạc.

Cô ta vẫn nghĩ rằng Cung Vũ Ninh cũng giống như cô ta, nhưng không ngờ thì ra Cung Vũ Ninh lại giấu giếm kín như thế.

Ngay đến cả anh Lăng Sơ cũng không sánh được với cô. Thượng Quan Ngưng Mạn bị sự nổi bật này của Cung Vũ Ninh làm cho càng thêm tự ti hơn.

Thượng Quan Ngưng Mạn cắn răng, nhìn dáng vẻ bình tĩnh của Cung Vũ Ninh, lại thấy như cô đang lộ ra chút đắc ý với cô ta vậy. Cô ta cảm thấy Cung Vũ Ninh cố ý giấu giếm thân phận của mình, chính là để lúc này tát lên mặt cô ta một cái.

Kế tiếp, hai vị trưởng bối lại nói chuyện vẽ tranh với Cung Vũ Ninh, Thượng Quan Ngưng Mạn cũng không chen miệng vào được, ngồi một bên buồn bực.

Họ nói chuyện bất giác cũng đã đến khoảng chín giờ tối, sau khi chào nhau, mỗi người đều tự về nhà mình.

Tối muộn, Cung Vũ Ninh nhận được tin của Andrew, nói họ có một vài bức tranh đã chuyển đến nước M để chuẩn bị đấu giá. Cung Vũ Ninh nhớ lần trước Phan Lệ có nhìn trúng mấy bức, bèn nhờ anh ta tìm hiểu một chút, xem những bức tranh đó có trong danh sách đấu giá hay không.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK